Cái giá cho ‘phu nhân’ dùng tiền chồng săn trai trẻ
Từ khi lên 9, lên 10 tôi đã biết mình xinh, bởi qua người nhà rồi trong xóm, ngoài làng tôi luôn nghe được những lời ngợi khen rằng tôi dễ thương quá, nhất định sau này lớn lên chí ít tôi cũng làm bố, mẹ tốn nước chè tiếp trai đến “trồng cây si”!
ảnh minh họa
Hình như đã đẹp gái thì khó học cao hay sao mà tôi cố mãi mới lấy được tấm bằng trung cấp tài chính. Trong khi đó người yêu tôi đã kịp thay đếm vừa hết số ngón trên hai bàn tay. Tôi biết trước mặt tôi bạn bè giữ ý, chứ sau lưng tôi họ xì xầm, bàn tán rằng tôi lập trình săn trai để làm kinh tế.
Thực ra thì oan cho tôi, họ yêu tôi, họ tự nguyện bao cho tôi và khi chia tay chắc họ nghĩ tiền cho gái thì có bắc thang lên hỏi ông trời nên chẳng có anh nào muối mặt đòi lại. Vì vậy sau khi ra trường nhiều bạn nữ không có nổi chiếc xe máy cũ để đi làm, không thuê được một chỗ trọ tử tế để an cư lạc nghiệp, thì tôi đã sắm được cho mình xe máy mới, còn thuê hẳn một phòng đủ rộng trong khu chung cư mini để ở.
Rồi chắc nhờ sắc vóc nổi trội ngay lần đi xin việc đầu tiên tôi đã lọt vào mắt xanh của chú giám đốc một công ty tư nhân có trụ sở khá hoành tráng ở trong phố. Tôi gọi là chú giám đốc vì tôi mới 21 tuổi còn chú hơn tôi tới 18 tuổi. Xem hồ sơ của tôi chú nhiệt tình duyệt luôn và tôi trở thành nhân viên của phòng tài vụ dưới quyền chú giám đốc hào hoa, phong nhã từ đó.
Giám đốc nữa đùa nửa thật “ra lệnh” cho tôi phải gọi là anh xưng em như những nhân viên khác, mặc dù tôi ít tuổi nhất công ty. Giám đốc bảo chú, cháu là ở nhà, còn đã đi làm thì phải theo qui định! Khó gì chuyện chuyển chú thành anh, chuyển xưng hô cháu thành em khi lãnh đạo muốn thế.
Đi làm chưa đầy tháng thì bác tạp vụ bị ốm phải nằm viện, vậy là trưởng phòng nhân sự phân luôn cho tôi công việc nước non, café sáng cho gíam đốc còn quét dọn thì phòng nào tự lo phòng nấy. Đến khi thân tình tôi mới biết giám đốc đã li hôn vợ mấy năm nay. Vợ giám đốc nuôi cô con gái 12 tuổi còn giám đốc hàng tháng cung cấp tài chính theo qui định của tòa.
Video đang HOT
Biết là biết vậy chứ chuyện riêng của gia đình giám đốc tôi không dám bình luận, cũng chẳng dám sẻ chia vì mình là nhân viên mới, lại còn nhỏ tuổi nữa. Vậy mà sau ba tháng cận kề phục vụ sếp, tôi ngỡ ngàng khi giám đốc nói lời yêu tôi.
So đo, tính toán, cân nhắc mãi cuối cùng tôi nhận ra cơ hội để mình một bước lên bà chắc chắn nhất nên chẳng dại gì tôi từ chối. Đám cưới hoành tráng được tổ chức cả ở thành phố lẫn ở quê tôi. Bố mẹ tôi nở mày, nở mặt, làng, xóm đến chung vui đông như trẩy hội khiến tôi ngất ngây trong hãnh diện…
Chiếc xe máy cũ của tôi được ông chồng giám đốc thay bằng chiếc ô tô bốn chỗ màu đồng lộng lẫy, căn phòng thuê ở chung cư mini của tôi bị quên lãng ngay bởi căn biệt thự hai tầng đầy đủ tiện nghi khi chồng đón tôi về.
Tôi sinh cho nhà chồng cậu con trai giống bố như hai giọt nước khi tôi bước vào tuổi 22. Chồng tôi bao bọc mẹ con tôi trong nhung lụa, anh không cho tôi đi làm ở công ty mà bắt phải ở nhà chỉ để bồi dưỡng sức khỏe đủ sữa cho con bú, mọi việc đã có người giúp việc lo…
Nghỉ việc ở nhà với con được hai năm thì tôi không chịu nổi nữa, cái máu vui bạn vui bè, yêu đương cởi mở như ngày xưa được dịp trỗi dậy trong tôi khi tôi đi đâu cũng nghe câu “đúng là gái một con trông mòn con mắt” của những gã đàn ông si tình.
Nhân cơ hội chồng bận điều hành công ty chẳng mấy khi có mặt ở nhà, tôi giao con trai và mọi việc nội trợ cho ôsin để cùng tụ tập ăn chơi theo đúng nghĩa quí bà giàu có.
Tiền chồng rót vào tài khoản cho tôi đều đặn, nghĩ tuổi trẻ, sắc đẹp rồi cũng qua mau nên tôi tranh thủ hưởng thụ rồi chuyện tôi dùng tiền săn tình trẻ là điều tất yếu, khi chồng tôi bận việc và tuổi của chồng cũng bắt đầu ngại yêu.
Lại thay bồ như thay áo, nhưng lần này tôi bỏ tiền bao bồ vì tôi có tiền của chồng là giám đốc chu cấp cho. Không ngờ việc tôi qua mặt chồng nuôi trai trẻ lại bị chính chồng tôi phát hiện, không nhiều lời anh kí sẵn đơn li hôn, giành quyền nuôi con trai và buộc tôi ra khỏi nhà với những gì cách đây bốn năm tôi mang đến căn biệt thự của anh…
Theo 24h
Gửi anh, người chồng cũ của em...
Chắc đây là lần cuối cùng em được gọi anh là "chồng". Vì ngày mai thôi, ngày mai chúng ta sẽ ly hôn, sẽ chỉ là hai người từng quen biết, sau 4 năm yêu
Chắc đây là lần cuối cùng em được gọi anh là "chồng". Vì ngày mai thôi, ngày mai chúng ta sẽ ly hôn, sẽ chỉ là hai người từng quen biết, sau 4 năm yêu nhau và 8 năm kết hôn. Anh chắc đã quên rồi, quên tất cả những kỷ niệm của chúng ta.
Từng là bạn thân, chúng ta lại yêu nhau. Ngày anh đỗ NEU, em đỗ FTU, chúng ta đã hét ầm cả nhà lên vì sướng. Rồi đầu kỳ 2 năm nhất, anh tỏ tình với em, thế là yêu nhau. Mấy đứa trong lớp mình ai cũng ngạc nhiên, chơi với nhau toàn cãi nhau suốt, thế mà lại yêu nhau. Suốt 4 năm đại học, bao lần cãi vã, nhưng mình vẫn bên nhau. Ra trường, hai đứa quyết tâm ở lại Hà Nội lập nghiệp chứ không về quê.
Rồi chúng mình kết hôn, chỉ là một đám cưới đơn giản. Anh nói, anh xin lỗi, vì mới ra trường, nên không có điều kiện tổ chức cho em 1 đám cưới đàng hoàng hơn. Nhưng đối với em, ngày hôm đó là ngày hạnh phúc nhất đời em.
Cưới xong, hai vợ chồng cùng thuê nhà trọ ở. Em xin vào làm công nhân ở công ty may, còn anh đi làm tiếp thị. Lương hai vợ chồng cũng chỉ đủ tiền thuê nhà, điện nước, ăn uống cũng tiết kiệm. Rồi anh quyết định học lên cao để tìm được việc tốt hơn.
Ngày anh nghỉ việc để đi học. Anh ôm em và nói, vất vả cho em rồi, để em 1 mình đi làm nuôi anh, anh thật có lỗi, chờ anh học xong rồi, sẽ bù đắp lại cho em. Cuộc sống vất vả hơn, nhưng em không thấy mệt, vì luôn có anh.
Em xin làm thêm, để có tiền đóng học phí cho anh. Anh quên rồi, những hôm em đi làm thêm về khuya, anh đạp xe đến đón em. Gió tháng 12 rít từng cơn, em ôm chặt lấy anh. Có hôm trời mưa, vừa ướt vừa lạnh, ngược gió, anh gồng mình chở em. Kết quả hôm sau cả hai đứa bị ốm, nằm ở nhà.
Anh nói, sau này giàu rồi, phải mua xe to mà đi khỏi ướt lại còn ấm. Anh nói xong, cả hai đều bật cười, lúc đó chỉ mong có cái xe máy mà đi là tốt rồi. Anh thương em vất vả, anh nói, thôi anh vừa làm vừa học, đi làm, lương ít nhưng cũng đỡ cho em.
Nhưng em không đồng ý, em chịu được, chỉ cần anh học tốt thôi. Nhà trọ mùa hè thì nóng, mùa đông thì lạnh, mùa mưa thì dột. Những lúc ngủ, anh ôm em và nói, sau này đợi anh ra trường đi làm, sẽ thuê cho em 1 căn nhà tốt hơn. Em xin được ở công ty tốt hơn, làm việc văn phòng, nhàn hơn, lương cũng cao hơn. Không phải đi làm thêm nữa, cuộc sống cũng đỡ hơn.
Rồi anh cũng ra trường, xin được vào 1 công ty lớn có tiếng. Ngày anh được nhận, hai vợ chồng chỉ biết ôm nhau khóc, vì vui, vì mọi cố gắng đã được đền đáp. 1 năm sau anh đi làm, anh được thăng chức. Hai vợ chồng cũng thuê được nhà tốt hơn, cũng mua được xe máy. Rồi em có thai, anh vui lắm. Anh bảo, sắp được làm bố.
Ngày nào anh cũng về sớm, mua đồ ăn em thích, nấu cơm, làm việc nhà, không cho em làm gì, em được 6 tháng thì đi làm anh đưa đi đón về. Anh nói, sợ em mệt. Ngày em sinh, anh nắm tay em, anh bảo, cố gắng lên nha em. Em nghỉ sinh, hai bà thay nhau ra giúp em chăm cháu. Anh ngày nào trước khi làm cũng vào hôn con và em, rồi đi làm về là chạy vào ôm con.
Cuộc sống lúc đó đối với em như vậy là quá đủ, quá hạnh phúc, em chả mong gì cả. Bây giờ, nhà ở không cần thuê, xe cũng là xe 4 bánh, và anh cũng đã thay đổi. Bữa cơm bây giờ chỉ có em và con. Công việc anh bận rộn hơn khi anh được lên chức giám đốc. Những chuyến công tác dày hơn, anh không về nhà nhiều. Và rồi anh đã thay lòng, em nghe nhiều người nói nhưng em đều bỏ ngoài tai, vì em tin anh. Đến khi tận mắt chứng kiến, em mới bắt buộc phải chấp nhận.
Anh lựa chọn cô ấy, lựa chọn cái mà anh gọi là tình yêu đích thực. Vậy thì tình yêu giữa chúng ta là gì hả anh? Trong 1 lần về thăm trường cũ, 2 người gặp nhau. Cô ấy còn là sinh viên, cô ấy còn nói với em, chị già và xấu rồi, không xứng với anh ấy. Sau tất cả mọi thứ, thì người đàn ông vẫn lựa chọn cái mới lạ, đẹp đẽ hơn. Hôm nay, mẹ anh đến gặp em, mẹ khóc, mẹ xin lỗi em.
Em giận anh bao nhiêu thì thương mẹ bấy nhiêu. Em ước có thể quay lại thời xưa, khổ nhưng hạnh phúc, khổ nhưng có nhau. Nhà lầu xe hơi để làm gì, khi mà lòng người đã không còn như xưa. Tiền bạc có là gì đâu, khi người mà mình yêu nhất lại là người làm em đau nhất.
Theo Emdep
Thư gửi cô dâu mới: Làm dâu nhà người... Làm dâu chưa bao giờ là việc đơn giản, nhưng cũng không phải là một cửa ải quá gian nan, nếu em biết được những điều Nên và Không Nên của một cô dâu mới. Em sắp lên xe hoa, bắt đầu một chương mới trong cuộc đời. Trong rất nhiều những thứ lạ lẫm, bỡ ngỡ em phải học, phải tập làm...