Cái giá cho kẻ phản bội chạy theo tình giàu
Chỉ là tôi mù quáng, tin anh, để đến khi anh dọn đồ ra đi tôi cũng không hay biết, chỉ khi anh nhắn cho tôi một cái tin lúc tôi đang đi làm, tôi mới chết lặng.
Ngày ấy, yêu tôi, anh chẳng có gì, chỉ là gã đàn ông hai bàn tay trắng nhưng đẹp trai mồm mép. Thấy được lợi thế của mình, được nhiều cô gái vây quanh, anh tính toán chuyện cưa cẩm một cô tiểu thư nhà giàu. Chỉ có người con gái như tôi mới dại dột yêu anh, dành hết tình cảm cho anh, yêu chân thành và tha thiết. Tôi không tính toán bất cứ điều gì vì quá tin và yêu người đàn ông ấy. Đến mức, tiền thuê nhà, tiền ăn, tiền điện thoại, nếu có, tôi cũng không tiếc gì anh. Có tháng, anh túng thiếu, chính tôi còn rút tiền cho anh, chu cấp cho anh.
Người ta bảo, đàn ông như anh như thế là không được, ngửa tay xin tiền bạn gái. Nhưng xét cho cùng, ai chẳng có lúc khó khăn. Anh thì cũng như tôi, đàn bà cũng giống đàn ông mà thôi. Lúc khó khăn thì chẳng phân biệt giới tính, huống hồ, công việc của anh còn bấp bênh.
Anh luôn than vãn bản thân, lo lắng rằng sẽ không cho tôi được một cuộc sống sung túc. Tôi thì chẳng lấy làm lo âu vì tương lai còn dài, hai đứa sẽ cố gắng nếu thực sự muốn gắn bó với nhau. Yêu anh, tôi dốc hết lòng, hết tâm huyết.
Rồi, tôi và anh dọn về sống chung để tiết kiệm chi phí. Thời gian đó, tôi như người vợ hờ của anh, sống cuộc sống vợ chồng, chăm sóc anh từng li từng tí, người ngoài không ai biết, chúng tôi chỉ là người yêu.
Cho đến một ngày, tôi phát hiện, anh có người yêu mới. Cô gái ấy hơn tôi tất tần tật. Xinh đẹp, giàu có, có công việc tốt lại là con cái nhà gia giáo. Những cô gái như vậy, họ đâu tiếc gì bỏ tiền để cung phụng một người đàn ông, nhất là người đẹp trai như trai Hàn lại khéo mồm như anh. Tôi biết, anh không khó để tán tỉnh được một người đẹp, thậm chí là tiểu thư nhà giàu. Chỉ là, con người ai cũng có cái tình, nếu cứ vì người mới hơn người cũ mà phản bội thì đâu gọi là tình yêu?
Chỉ là tôi mù quáng, tin anh, để đến khi anh dọn đồ ra đi tôi cũng không hay biết, chỉ khi anh nhắn cho tôi một cái tin lúc tôi đang đi làm, tôi mới chết lặng. Vậy là chia tay nhau không lời từ biệt, chỉ qua tin nhắn. Suốt thời gian dài, anh thay số, cắt đứt liên lạc với tôi.
Video đang HOT
4 năm trời tôi sống trong đau khổ, cố gắng quên anh để yêu người đàn ông khác. Vì quá khứ đã qua đi, con gái có thì, tôi cũng phải yêu, phải lấy chồng còn sinh con đẻ cái.
Nhưng tôi biết, anh chưa lấy vợ, và người con gái kia cũng bỏ rơi anh. Giờ, anh là một kẻ thực dụng thất bại. Bởi, cô ta chỉ háo thắng, chỉ muốn chinh phục người đàn ông giàu có chứ bố mẹ cô ta nào cho cô ta cưới anh. Một người đàn ông bắt đầu bằng hai bàn tay trắng, lại chẳng có bản lĩnh gì, họ sẽ chỉ nghĩ được, anh bám vào con gái họ, lợi dụng cô ta. Và khi đã yêu chán rồi, cô ta vứt bỏ anh như anh từng vứt bỏ tôi vậy…
Giờ, tôi đã có một gia đình yên ấm, một người chồng yêu thương chăm sóc cho hai mẹ con, còn anh vẫn khóc lóc nhắn tin cho tôi nói về điều hối hận. Thiết nghĩ, ở đời này, có ai dễ dàng gì có được sang giàu và phú quý nếu như không phải trải qua những tháng ngày vất vả. Có ai ngồi há miệng chờ sung?
Tôi, vì bị anh bỏ rơi mà may mắn có được người chồng yêu thương mình. Thế nên với tôi, mọi thứ khép lại, không muốn nhắc lại quá khứ. Chỉ thương cho anh, tham lam rồi giờ, đã nhiều tuổi mà chưa thể yêu được ai, chưa cưới được ai làm vợ và cũng không tìm được người nào cảm thấy chân thành với mình…
Theo Khám phá
Lúc anh hôn mê sâu tôi mới biết vì sao ngày ấy anh đuổi vợ và đứa con thơ ra khỏi nhà
Nhìn đứa con thơ mới gần tròn 1 tháng tuổi, tôi không cầm lòng nhưng không đi không được, anh ta quyết đuổi mẹ con tôi rồi mà. Nước mắt lưng tròng tôi bế con ra khỏi nhà.
Tôi lấy chồng năm 23 tuổi. Có thể nói 5 năm sống bên người chồng ấy là 5 năm hạnh phúc và sung sướng nhất cuộc đời của tôi. Cứ nghĩ hạnh phúc sẽ kéo dài mãi cho tới khi tôi sinh đứa con trai đầu lòng. Nhưng đời nào ai có ngờ...
Tôi khó mang thai, phải mất 4 năm sau ngày cưới tôi mới có bầu. Chồng tôi là một người đàn ông thành đạt và yêu thương vợ hết lòng. Do vậy sống với anh tôi hoàn toàn không phải lo nghĩ gì cả. Thậm chí lúc đầu tôi còn dự định ra nước ngoài để sinh con nhưng mà mang bầu ở tháng thứ 4 thì chồng tôi bảo có vụ làm ăn khá quan trọng lúc tôi sinh nên có lẽ kế hoạch sinh con ở nước ngoài của tôi phải hoãn lại. Anh nói sẽ lo cho tôi sinh ở một bệnh viện trong nước tốt nhất. Dỗi chồng mấy hôm liền cuối cùng tôi cũng đồng ý với kế hoạch của anh.
Chồng vẫn chiều chuộng và yêu thương tôi như những ngày mới cưới. Đứa con sinh ra mẹ tròn con vuông, chồng tôi vui mừng khôn xiết. Tôi đã chuẩn bị cho con rất nhiều quần áo đẹp. Tôi muốn mẹ đẻ lên với mình trông con mấy tháng nên đã cho ô sin nghỉ việc, định sau sẽ tìm người khác.
Chồng vẫn chiều chuộng và yêu thương tôi như những ngày mới cưới. (Ảnh minh họa)
Thế nhưng mẹ lên được nửa tháng thì vợ chồng tôi xảy ra chục trặc. Chẳng hiểu saoanh tự dưng lại uống rượu rất nhiều về nhà say xỉn rồi còn mắng mỏ tôi vô cớ. Lần đầu tiên trong suốt 5 năm sống với nhau anh đã nặng lời với tôi như vậy. Tôi không muốn mẹ chứng kiến cảnh chồng mình như thế, không muốn anh mất hình tượng trong mắt gia đình nhà vợ nên bảo mẹ về quê mấy ngày thăm bố. Chẳng ngờ thời gian mẹ về quê, tôi phát hiện ra một sự thật: chồng tôi có bồ.
Hôm ấy anh lại say, nửa đêm mới về tới nhà, người nồng nặc rượu. Tôi cố gắng dìu chồng vào phòng, lúc thay quần áo cho con tôi đã sững sờ khi nhìn thấy vết son đỏ trên cổ áo của chồng. Không thể kìm lòng, tôi lôi chồng dậy hỏi cho ra nhẽ. Nào ngờ vừa nói được mấy câu chồng đã tát tôi một cái trời giáng vì tội dám xỉ nhục anh. Rồi anh quát tháo đuổi mẹ con tôi đi: "Tôi có bồ đấy, không chịu được thì cuốn gói đi đi".
Tôi sững sờ, có nằm mơ cũng không ngờ người chồng mới thời gian ngắn trước còn là người đàn ông mà tôi hết lòng thương yêu và kính trọng lại như thế này. Cố gắng gạt nước mắt tôi nằm xuống định mai anh tỉnh sẽ nói chuyện rõ ràng. Nào ngờ sáng hôm sau vừa mới mở mắt, chồng đã chỉ thẳng mặt tôi: "Vẫn chưa đi à, cuốn gói đi hết đi đừng ở đây làm thằng này đau đầu nữa. Toàn là ăn hại".
Nhìn đứa con thơ mới gần tròn 1 tháng tuổi, tôi không cầm lòng nhưng không đi không được, anh ta quyết đuổi mẹ con tôi rồi mà. Nước mắt lưng tròng tôi bế con ra khỏi nhà. Tôi không dám về nhà bố mẹ mình mà tá túc ở nhà cô bạn thân. Vẫn nói dối mẹ là con thuê được ô sin rồi không cần mẹ phải lên nữa.
Tôi chính thức chấm dứt tất cả với chồng một tháng sau đó để trở thành một bà mẹ đơn thân. Sau khi li dị tôi và con cũng được chồng chu cấp cho một khoản tiền nên cũng không khó khăn lắm cho cuộc sống, con được 4 tháng tôi đem con gửi cho bà ngoại để xin việc đi làm.
Cuộc sống của hai mẹ con bắt đầu ổn định thì tôi hay tin chồng bị đi tù vì làm ăn phạm pháp. Lúc ấy tôi sung sướng hả hê lắm, vì anh ta đã phải trả giá. Một cái giá xứng đáng. Con tôi lớn lên trong sự chăm chút của ông bà ngoại và mẹ. Nó chưa hề biết cha, và tôi cũng không muốn nó biết mình là con của người đàn ông tệ bạc ấy.
Hơn 2 năm sau, tình cờ một hôm tôi nhận được điện thoại của em chồng. "Chị về được không, anh Hải sắp mất rồi"? Chồng cũ của tôi sắp mất sao? Dù đã từng ghét anh ta vô cùng nhưng đến giờ phút này anh vẫn là người đàn ông đầu tiên và duy nhất tôi yêu. Anh bị làm sao vậy, vừa mới nghe tin anh ta được ra tù, mừng cho anh ta vậy mà...
Tôi vội đưa con về quê nội, chồng cũ của tôi lúc này đã đi vào hôn mê sâu. Thì ra anh bị ung thư. Ra tù mới phát hiện ra bệnh nhưng bệnh đã ở giai đoạn cuối rồi. Em trai anh nói trong nước mắt.
- Anh ấy chỉ mong gặp chị nhưng rồi lại không muốn làm chị đau, ảnh hưởng tới cuộc sống hiện tại của mẹ con chị. Anh cũng không muốn chị và cháu thấy cảnh này nhưng em không thể để anh đi mà vẫn bị chị hiểu lầm được. Thực ra ngày ấy anh đuổi chị là có lý do. Anh đã biết mình mắc vào vòng lao lý và không tài nào có thể thoát được, anh đã bị bạn gài bẫy. Chính vì thế đuổi chị đi chỉ là cái cớ và anh đã dồn tất cả số tiền còn lại để chuyển cho mẹ con chị trước khi bị pháp luật động tới. Không phải anh là người ác đâu, nếu cứ để hai mẹ con ở lại thì khi người ta niêm phong tài sản, mẹ con chị sẽ không còn gì cả.
- Em, em nói thật sao...
- Em không nói sai nửa lời đâu.
Tôi chết lặng người, òa khóc nức nở nắm lấy tay chồng nhưng anh đã không thể nào mở mắt ra nhìn tôi và con được nữa rồi.
Theo Phununews
Chuyện như đùa: Tái giá với bạn thân nhưng vẫn ngủ chung giường với chồng cũ Anh khóc, không quỳ được, anh chắp hai tay lạy chị. Cả anh và chị ôm chặt lấy nhau mà khóc. Và chị đã gật đầu làm vợ Khánh. Nhìn chị Hoa mặc áo cô dâu lần hai, thay vì mừng cho chị, người ta lại chỉ trỏ, cười cợt chị. Thậm chí có người khi chị đi ngang qua nhà còn hắt...