Cái gì mình chờ đợi sẽ không đến phải không?
Tôi đang đau đầu lắm. Tôi ước gì mình đủ bản lĩnh như một nhân vật nữ trong phim đứng trước một …
Tôi đang đau đầu lắm. Tôi ước gì mình đủ bản lĩnh như một nhân vật nữ trong phim đứng trước một anh chàng bày tỏ suy nghĩ. Ngay cả bức thư hữu hình này, không biết đến ngày nào tôi mới có đủ can đảm đưa cho cậu.
Tôi đã ra dãy tự học, nhưng không thấy cậu. Tôi đã đứng một góc cửa sổ để tìm dáng hình cậu đá banh, nhưng cũng chẳng thấy cậu. Sao cậu không xuống?
Và một dạo…Có một người khá giống cậu cũng hay chơi thể thao vào những ngày chủ nhật. Tôi hào hứng mang cặp kính cận trông ra để quan sát. Cậu đá rất cừ. Và một buổi chiều tôi cùng nhìn thấy cậu và người ấy với hai mái tóc ngắn dài khác nhau… Tôi ngỡ người. Tôi không buồn vì đã ngộ nhận nhưng tôi buồn vì không nhớ nổi gương mặt cậu.
Lẽ ra tôi đã có rất nhiều cơ hội để nói dù chỉ một câu chào mỗi khi đi ngang qua cậu, song chẳng có gì xảy ra ngoài những khoảng không mà tôi bỏ ngõ…Tôi chẳng biết gì về cậu ngoài một cái tên ” Hùng” mà loáng thoáng nghe được ở đâu đó. Thậm chí khi tôi nhận ra cậu và anh chàng vẫn thường ngày đá bóng kia là hai người khác nhau, tôi đã hoài nghi về cái tên Hùng đó. Tôi biết cậu quen thân anh Hoàng, mấy lần tôi tính bắt chuyện với anh Hoàng để hỏi thăm cậu nhưng không thể.
Dần dần tôi muốn chỉ cần thoáng nhìn thấy cậu là đủ rồi. Nhưng cậu chẳng bao giờ xuất hiện. Một năm rồi đấy. Và tôi nhận ra một điều rằng dường như những gì đang diễn ra chỉ ở một phía bên tôi. Cậu không hề biết đến. Cái mình chờ đợi sẽ chẳng bao giờ tới phải không…?
Điều đó sẽ không đến phải không? (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Tôi luôn nghĩ về cậu bằng hình ảnh của một thư sinh mặc áo sơ mi kẻ sọc, sơ vin và cắp sách ra dãy tự học đến khuya. Và tôi để tâm đến cậu còn vì một nụ cười trìu mến mà cậu đã dành cho cái gật đầu hiếm hoi khi nhìn thấy cậu trên đường. Những điều đó đã khiến tôi không muốn đón nhận hình ảnh của một ai khác dù cũng đã có vài người muốn đến với tôi. Có lẽ tôi đã làm cho họ buồn, cũng như tôi bây giờ.
Chẳng còn bao lâu nữa, tôi sẽ tốt nghiệp và tự đi trên đôi chân của mình. Tôi thấy trước những khó khăn nhưng không biết phải đối mặt như thế nào. Tôi đã học rất nhiều nhưng dường như chỉ là sự trống rỗng, cả trong nhận thức lẫn tư tưởng. Song, những gì mà tôi dành cho gia đình và cậu từ khi xuất hiện luôn đầy ắp.
Cậu à, tôi không biết tôi còn có thể nhớ cậu thêm bao lâu nữa. Trái tim tôi như đang chia nửa, nửa dành cho nỗi buồn đơn phương đang mong tìm lối thoát và nửa dành cho cảm xúc khi đứng trước một chàng trai nào đó.
Cứ viết như thế này, tôi thấy mình thật thảm hại. Tôi đang đau đầu lắm. Tôi ước gì mình đủ bản lĩnh như một nhân vật nữ trong phim đứng trước một anh chàng bày tỏ suy nghĩ. Ngay cả bức thư hữu hình này, không biết đến ngày nào tôi mới có đủ can đảm đưa cho cậu. Và nếu một ngày cậu có cơ hội nhận lấy mấy dòng này thì… hãy biết cho mình chứng đó thôi. Chỉ cần cậu biết thôi…
Theo VNE
Bố mẹ chồng sắp cưới bắt kiểm tra trinh tiết tôi ngay tại chỗ
Hùng - Người yêu em quê ở Hải Dương. Anh hơn em 3 tuổi, hiện đang làm kế toán cho một công ty xây dựng. Em và anh ấy quen biết và yêu nhau do ở cùng dãy phòng trọ.
Về tính cách, quan điểm sống chúng em khá hợp nhau. Hùng là người đàn ông chín chắn. Anh ấy rất chiều chuộng và thương yêu em. Trước đây Hùng cũng đã trải qua một mối tình thời sinh viên nhưng không thành. Người yêu cũ của anh ấy giờ đã lập gia đình.
ảnh minh họa
Tính từ thời điểm chúng em quen biết và chính thức yêu nhau cũng đã được 4 năm. 4 năm đó em chưa lần nào về quê anh chơi tuy Hải Dương và Hà Nội rất gần nhau. Em rất muốn biết về hoàn cảnh gia đình người yêu nhưng Hùng thường né tránh. Anh bảo rằng chỉ đưa em về ra mắt khi cả hai quyết định làm đám cưới. Anh bảo mẹ anh rất khó tính và hay can thiệp sâu vào chuyện tình cảm của con cái nên anh không muốn bị mẹ săm soi.
Chỉ mới đây khi hai đứa em quyết định 4 tháng nữa sẽ tổ chức đám cưới thì Hùng mới đưa em về quê để giới thiệu với bố mẹ anh ấy.
Là đứa con gái xinh xắn, khỏe mạnh, có công ăn việc làm ổn định nên em khá tự tin trong lần đầu tiên ra mắt bố mẹ người yêu. Em đã chuẩn bị rất kỹ về mặt tinh thần và học hỏi nhiều kinh nghiệm qua sách báo để ghi điểm, lấy lòng bố mẹ chồng tương lai. Em biết mẹ Hùng khó tính nhưng vẫn tin vào khả năng ứng xử khéo léo, thông mình của bản thân mình.
Thế nhưng những gì vừa diễn ra cách đây ít ngày tại nhà chồng tương lai khiến em hoang mang, chán nản và muốn chấm dứt chuyện tình cảm với Hùng. Hùng hiền lành, tử tế bao nhiêu thì gia đình anh phong kiến, ghê gớm bấy nhiêu đặc biệt là mẹ chồng anh.
Vừa đặt chân đến cửa em đã thấy mẹ Hùng trừng mắt quát anh: "Hôm nay sáng mồng 1 rước gái về nhà làm gì hả mày?". Quá choáng trước cách ăn nói chợ búa của mẹ anh khiến em bắt đầu lấy sợ. Em mở miệng chào lí nhí và ngồi nép vào một góc.
Nhà anh so với ở quê thuộc dạng khá giả. Bố mẹ anh có một cửa hàng tạp hóa ngay trước cổng nhà. Hùng là con trai một và là đích tôn của cả dòng họ.
Sau màn chào hỏi không mấy thân thiện, bố mẹ Hùng bắt đầu tìm hiểu sơ yếu lý lịch của em. 2 tiếng ngồi dạ vâng, thưa bẩm và trả lời tất cả câu hỏi của bố mẹ anh khiến đầu em đau như búa bổ. Ánh mặt của họ vẫn dữ tợn và chẳng có chút tình cảm gì với đứa con dâu tương lai. Đang bần thần nghĩ ngợi, bỗng em giật bắn người khi nghe mẹ Hùng phẩy tay gọi vào bếp: "Mày ra vườn bắt gà đi. Thằng Hùng nó chỉ thích ăn gà luộc thôi. Nhớ bắt cái con đã chặt đuôi ấy".
Em nhanh nhảu, vâng dạ rồi mon men đi ra phía vườn sau. Trời đất ơi, gà có đến cả mấy chục con chạy tứ tung khắp vườn thế này thì em biết bắt kiểu gì? Em đi tìm con gà bị chặt đuôi và dù rất cố gắng nhưng 10 phút sau vẫn không thể bắt nổi con gà. Em đang định vào nhờ vả người yêu thì thấy mẹ Hùng toang toác chạy ra: "Cô đui mù hay tàn tật mà mỗi việc làm để tống vào mồm cũng không nên hồn hả?". Nói xong bà đẩy mạnh vào người khiến em suýt ngã và tự đi bắt thịt gà mà không thèm đếm xỉa đến sự có mặt của em. Cả bữa cơm trưa hôm đó em mặt mũi xanh lét vì sợ còn Hùng thi thoảng lén lúc mẹ không để ý thì gắp thức ăn vào bát cho người yêu.
Thế nhưng việc làm đó của Hùng không qua nổi mắt mẹ anh. Bà gắp lại miếng thịt gà trên bát em và đay nghiến: "Nó có phải không có tay đâu mà phải gắp".
Ăn bữa trưa xong thì bố mẹ Hùng gọi em và Hùng vào phòng nói chuyện. Mẹ Hùng chỉ vào cái giường đã trải ga trắng tinh và em gần chết điếng khi ông bà ra điều kiện bắt em phải làm "chuyện ấy" với chồng sắp cưới tại nhà anh trước khi lễ ăn hỏi diễn ra. Bố mẹ Hùng muốn kiểm tra xem em còn trong trắng hay không. Mẹ anh bảo rằng sẽ không chấp nhận con dâu đã có quan hệ với bất cứ người đàn ông nào kể cả con trai bà trước khi cưới. Bà bảo nếu rước một cô gái không còn trong trắng về làm dâu thì nhà bà, con trai bà sẽ lụn bại, hoen ố thanh danh.
Em và Hùng đã lén lút "ăn trái cấm" cách đây 1 năm về trước và nếu còn trinh thì em cũng không thể đồng ý yêu sách quái đản đó của họ. Hùng cố gắng giải thích để mẹ anh bỏ cái thủ tục kiểm tra vớ vẩn đó thì bà quát: "Muốn làm dâu nhà này thì phải trải qua thử thách đó, còn không thì biến đi cho tôi nhờ".
Em đã không kịp giữ nổi bình tĩnh, không thể nhẫn nhịn vừa khóc vừa chạy ra khỏi nhà người yêu. Hùng định đi cùng em nhưng mẹ anh giữ chặt tay cấm không cho đuổi theo.
Một mình bắt xe về Hà Nội trong lòng ngổn ngăng trăm mối. Một tuần nay em dọn đến ở nhà cô bạn thân và tránh mặt Hùng. Em quá yêu Hùng và không muốn mất anh ấy nhưng liệu em có thể sống hòa thuận với gia đình chồng cay nghiệt? Xin hãy cho em một lời khuyên!
Theo VNE
Bố chấp nhận "đổ vỏ" để cứu rỗi cuộc đời mẹ Đã gần 8 năm trôi qua, mẹ vẫn sống một mình trong căn nhà vắng lặng tình yêu thương. Nhưng giờ mẹ không còn lén lút đi theo gã đàn ông ấy nữa. Mẹ công khai mối quan hệ với tình cũ trong chính ngôi nhà của mình. Năm tôi học lớp 7, bố vẫn còn, cuộc sống gia đình tôi người ngoài...