Cái duyên con gái…
Người ta cứ hay nói “cô này duyên nhỉ”, “cô kia duyên thế”, vậy nhưng ai biết “duyên” là thế nào? Biết đâu mới là nét duyên con gái?
ảnh minh họa
Có phải duyên nằm ở đôi má lúm đồng tiền, thoáng nhìn là liên tưởng tới một cô diễn viên kỳ cựu của làng điện ảnh Việt Nam? Hay là duyên nằm ở chiếc răng khểnh, phương Tây vẫn cho là thừa thãi còn người Việt ta lại cho ấy mới là đẹp?
Hay duyên còn ở dáng đi, nét ngồi, ở cái ý nhị của người con gái phương Đông mà ngày nay không còn thấy hiển hiện nhiều?
Tôi thì cho chẳng hà cớ gì phải mất công mất sức đi tìm hiểu cặn kẽ nguồn cơn của cái duyên ấy làm gì. Bởi duyên hay không, đẹp hay không là do mỗi người nhìn nhận. Với người sẵn lòng yêu quý thì nhìn đâu cũng thấy duyên, cũng thấy đẹp nhưng với người đã không có thiện cảm thì dù người khác nói duyên ngút trời vẫn cứ thấy chẳng vừa nửa con mắt.
Yếu tố “duyên” ngày nay không còn được nhắc tới nhiều khi đánh giá các người đẹp. Bởi vì “duyên” hay không rốt cuộc là do đánh giá chủ quan. Còn muốn được công nhận là đẹp phải cần nhiều thứ khác nữa, thứ mà ai nhìn vào cũng thấy, ai thấy cũng không thể dứt mắt, dẫu là để sau đó khen hay chê, ngợi ca hay lên án.
Nói thế không có nghĩa bạ đâu cũng thấy duyên, cứ gán chữ “duyên” vào là gọi “có duyên”. Như bữa trước, đọc cái tít kêu tanh tách là “Người đẹp abc duyên dáng khoe chân thon, ngực đầy trong sự kiện xyz”. Đọc tít rồi kéo mãi, kéo mãi xuống dưới, tìm đến đỏ con mắt mà chẳng thấy chút “duyên” hiện ra ở chỗ nào. Chẳng phải do chủ quan, hỏi tới bao nhiêu người ngồi cạnh, ai cũng chỉ phì cười trước sự tùy tiện của tác giả. Có lẽ con mắt nhìn “duyên” của tác giả có chút dị biệt.
Video đang HOT
Ấy nhưng nói vậy không phải để chê con mắt của tác giả kia. Biết đâu ông ấy/anh ấy lại nhìn thấy ở cô “người đẹp” kia cái duyên mà chưa ai nhìn ra được? Chẳng phải Thị Nở kém đẹp như thế mà Chí Phèo còn thấy lúc Thị e lệ mới đáng yêu làm sao, đó chẳng phải duyên thì là gì?
Tôi không biết nhan sắc thật của Thị Nở thế nào, nhưng tôi nghĩ hình dung của Thị cũng chỉ đến như cô hàng xóm của tôi là cùng. Người đâu cao chưa đầy mét rưỡi, nặng hơn nửa tạ, mặt thì chao ôi là bao nhiêu thứ không ai muốn nhắc tới, tướng chẳng ra đàn ông cũng chẳng phải đàn bà. Mỗi lần nói chuyện với người khác là cười nhăn cười nhở, mà nào hàm răng có đều đẹp gì cho cam… Dường như bao nhiêu cái không đẹp đều hội tụ lại ở con người ấy, gương mặt ấy, dáng vóc ấy.
Ấy thế mà cô ấy lấy chồng, theo như nhiều người nói là lấy “được” chồng. Anh chồng không thuộc tuýp đẹp như tài tử nhưng nhìn vào cũng không có ai chê được điểm gì. Kỳ lạ hơn, cô gái kia được chồng “cưng như cưng trứng, hứng như hứng hoa”, hết lòng chiều chuộng và nhất là lúc nào cũng lo sợ cô sẽ bỏ anh mà đi theo người khác.
Sự đời trái ngang. Chẳng ai lý giải nổi cô bé kia được anh chồng nâng niu vì lẽ gì, đành tặc lưỡi bảo “Chắc nó có duyên ngầm…”.
Sau câu chuyện ấy, sau những gì được chứng kiến hàng ngày, tôi chợt nhận ra, thì ra “duyên” là thứ ông bà ta vì sủng ái người phụ nữ mà không ngừng nói về nó, để phụ nữ được vui vẻ mà tiếp tục sống với bao nhiêu trách nhiệm thôi. Còn thực chất, duyên là cái có thể ai cũng sở hữu mà cũng có thể chẳng ai có được. Phải đến khi xuất hiện một người nhận ra nó, quý trọng nó, khi ấy “duyên” mới thực là “duyên”.
Và khi ấy, người phụ nữ nào được yêu nhiều nhất cũng chính là người sở hữu nhiều “duyên” nhất, chẳng phải mỏi mắt kiếm tìm làm chi cho mệt.
Theo VNE
Ấy vậy mà anh dám bỏ tôi để theo con mắm đó...
"Anh nói thiệt, nếu em không thay đổi thì chắc là... ở giá luôn quá. Đàn bà con gái gì mà không có một chút duyên...". Mỗi lần nghĩ tới câu nói của Hưng là tôi thấy tức nghẹn. Anh ta đã chẳng từng là người đầu tiên, là người đã lấy mất đời con gái của tôi đó sao? Thế sao hồi đó anh không nói tôi vô duyên?
Càng nghĩ, tôi càng hận. Tôi và Hưng yêu nhau khi chúng tôi học năm cuối cùng ở đại học. Khỏi phải nói, anh ta đã đi mòn đường, chết cỏ thế nào mới được tôi nhận lời. Chẳng cần ai nói tôi cũng biết là mình xinh đẹp, giỏi giang bởi nếu không giỏi, sao tôi luôn đứng đầu lớp? Luận văn tốt nghiệp của tôi, có thầy trong hội đồng giám khảo chấm 10 điểm vẫn còn thấy hẹp. Vậy thì cái chuyện Hưng được tôi nhận lời yêu quả là một vinh hạnh, thế mà anh chẳng biết hưởng phúc, ra trường lại chủ động nói chia tay...
Cũng phải gần 10 năm rồi tôi mới gặp lại Hưng. Anh đã có vợ con đề huề. Mà vợ anh là ai kia chứ, chính là Ngọc Lan, con nhỏ bạn học cùng lớp ngày xưa; con nhỏ nghèo nhất, quê mùa nhất, đến đi ăn nhà hàng mà cũng không biết, ngu đến nỗi lấy cái khăn ăn lau mặt rồi còn khen thơm.
Tôi nhớ lần đó lớp tổ chức liên hoan chia tay. Mọi người góp tiền để ăn tiệc ở một nhà hàng tầm tầm chứ không phải thuộc loại sang, thế mà nghe nói nhỏ Ngọc Lan không có đủ tiền để đóng vì lúc đó mẹ nó đang bệnh nằm bệnh viện. Tôi tưởng là không có nó, ai dè giờ chót thấy nó lù lù xuất hiện cùng anh lớp trưởng.
Thật lòng, trong lớp tôi rất ghét Ngọc Lan bởi nó con nhà nghèo mà dám học giỏi. Trong mắt tôi, nó chẳng qua chỉ là con mọt sách, lúc nào cũng cắm đầu cắm cổ học nên không giỏi mới lạ? Thế mà mọi người cứ tung hô khiến tôi như có cái gai trong ngực...
Chưa hết, hè năm cuối cùng, sau khi thi cử xong, Hưng rủ bạn bè về nhà anh ở An Giang chơi. Lần đó nhỏ Ngọc Lan là đứa hăng hái nhất vì quê nó cũng ở miền Tây. Chính vì vậy nó cứ làm ra vẻ ta đây, về nhà Hưng mà nó cứ tự nhiên như ở nhà mình.
Ghét nhất là lúc mẹ và chị gái của Hưng làm cơm, nó cứ xăng xái lấy điểm, hết lội xuống mương bứt rau, lại còn dám thọc tay vô hủ mắm cá linh để chọn những con mắm ngấu nhất xé ra trộn tỏi ớt, chanh đường làm món mắm sống ăn với chuối chát, rau thơm. Tôi nhìn thấy mà ớn, nghĩ bụng bàn tay của nó chắc là thúi hoắc. Tất nhiên là cái món mắm sống của nó ai nói gì thì nói, tôi nhất quyết không đụng đũa. Chưa kể, hôm đó tôi suýt phát ói vì mùi mắm, mẹ Hưng phải làm riêng món trứng chiên thịt bằm cho tôi...
Ấy vậy mà anh dám bỏ tôi để theo con mắm đó về Cà Mau. Nghe đâu anh phải năn nỉ, ỉ ôi dữ lắm nó mới nhận lời bởi nó nói rằng anh đã có người yêu là tôi, mà tôi lại là bạn học chung lớp, nếu nhận lời Hưng, nó mang tiếng là cướp bồ của bạn...
Khỏi phải nói, khi Hưng nói chia tay, tôi uất ức đến thế nào. Tôi không bao giờ nghĩ anh dám làm như vậy. Tôi có hộ khẩu thành phố, là con nhà giàu, ba làm lớn, tương lai xán lạn, tôi không bỏ người ta thì thôi chứ làm gì người ta dám bỏ tôi? Hơn nữa, giữa chúng tôi còn có một chuyện kinh thiên động địa. Đó là hôm Hưng đến nhà tôi chơi khi không có ba mẹ tôi ở nhà, anh và tôi đã không giữ gìn. Tôi nghĩ trước sau gì Hưng cũng cưới tôi nên đã chủ động trao cho anh tất cả... Khi đã làm điều đó với nhau, tôi càng tin chắc là Hưng chẳng thể nào rời xa tôi...
Thế mà chỉ 6 tháng sau, Hưng đã nói lời chia tay. Tính ra chúng tôi yêu nhau vỏn vẹn chỉ 1 năm. Tôi nhớ khi đó tôi đã chết lặng, sau đó tôi gào lên: "Anh là cái đồ chết tiệt. Anh tưởng anh là ai hả? Anh chỉ là một thằng nông dân quê mùa, khốn khổ, nghèo đói, ngu ngốc, bẩn thỉu... Đồ khốn kiếp mà...". Tôi đã trút lên Hưng không biết bao nhiêu những lời như thế và thề nếu gặp Hưng bất cứ ở đâu, tôi cũng sẽ vạch trần bộ mặt giả nhân, giả nghĩa, phản bội của anh...
Ngay sau đó, tôi đã yêu một thuộc cấp của ba tôi. Khỏi phải nói là anh ta chiều chuộng tôi thế nào. Ba tôi cũng đã nói đến chuyện cưới hỏi cho hai đứa. Thế mà đùng một cái, anh ta cũng lại nói "xin lỗi" rồi chia tay. Cái lũ đàn ông khốn khiếp, bọn chúng đui mù hết rồi hay sao?
Lần thứ ba, tôi quen một anh chàng người Mỹ, là thầy giáo dạy Anh văn của tôi. Tôi hả hê nghĩ rằng, bọn đàn ông Việt Nam không còn cửa nào để chui vào cái hủ nếp của nhà tôi. Tôi sẽ lấy chồng ngoại quốc, biết đâu rồi mai mốt tôi sẽ định cư ở nước ngoài, sẽ thành Việt kiều; đến lúc đó thì những kẻ nào đã phản bội tôi sẽ chỉ còn cơ hội để nuốt nước bọt vì hối tiếc.
Thế nhưng anh chàng người Mỹ đó chẳng hề đá động gì đến chuyện cưới xin. Anh ta chỉ thích đi cà phê, ăn uống; thích lên giường với tôi chứ không hề nói là sẽ cưới tôi làm vợ. Lần này thì tôi chủ động chia tay... Ít ra thì tôi cũng biết giá trị của mình.
Tôi kể ra những điều này để thấy đàn ông, cả ta lẫn tây đều kỳ quặc, không thể hiểu nổi. Tại sao khi yêu, họ lại chọn những cô gái xinh đẹp, giỏi giang nhưng khi cưới vợ thì lại chọn những bà mợ quê ran, quê rít; chẳng biết mốt miết, thời trang; chẳng biết lui tới những nơi sang trọng mà suốt ngày chỉ biết cắm đầu vô cái bếp và ông chồng gia trưởng...
Giận nhất là hôm tình cờ gặp lại Hưng. Thật sự là tôi rất mừng. Tôi quên mất chuyện cũ, chạy ào tới ôm lấy anh trong sự ngạc nhiên của mọi người. Sau đó, tôi nhất quyết bắt anh phải dẫn tôi đi ăn, đi uống cà phê và nghe tôi tâm sự. Cứ nghĩ là sau bao năm xa cách, biết tôi vẫn ở vậy một mình, anh sẽ bày tỏ sự cảm thông, thương xót; thế mà không ngờ, anh chỉ cười cười rồi cuối cùng buông một câu nghe tức lộn gan ruột lên đầu...
Các bạn hãy nói đi, tôi phải thay đổi như thế nào? Không lẽ tôi phải ép mình biến thành người khác nếu muốn lấy được chồng? Không đời nào! Ai học cao, hiểu rộng, từng trãi sự đời, làm ơn nói thử cho tôi biết thế nào mới là duyên?
Theo VNE