‘Cái chết’ cay đắng của đàn bà dại dột
Thời nay, không thiếu những người đàn bà dại dột như Mị Châu – họ tự nguyện gắn bó rồi tha thứ cho người đàn ông tệ bạc với mình, để đến tận cùng vẫn phải nhận lại đau khổ, thậm chí tay trắng ra đi.
Chỉ vì hai chữ thân xác đã trao, có không ít người đàn bà dại dột đã tự “mang dây buộc mình” trở thành những người nô lệ của những người đàn ông đểu giả (Ảnh minh họa).
Tự nguyện… đau khổ
18 tuổi, đang học cấp 3 thì Sen có thai lần đầu tiên. Khi thông báo tin ấy với người đàn ông vẫn ngọt nhạt để được chạm vào thân xác cô thì mặt hắn biến sắc. Hắn khuyên cô bỏ thai với đủ lý do rằng mình chưa có công việc ổn định nên không thể cưới, cô còn quá trẻ, gia đình không ủng hộ nên không thể đẻ con. Hắn nói cô hãy bỏ thai và chờ đợi.
Người đàn ông hèn nhát vẫn tìm đến cô đều đặn sau đó. Một mặt nghĩ thân xác mình đã thuộc về hắn và không ai hiểu mình bằng hắn… nên cô vẫn đều đặn hiến dâng. Công việc của hắn vốn bấp bênh, lúc được lúc thua, cô trở thành nơi trút giận. Hắn đánh cô nhiều lần rồi lại xin lỗi… Cô lại tha thứ và vẫn là của hắn. Đàn ông thường bạc bẽo, chán chê thì hắn tránh mặt, những lúc đó cô lại tìm hắn bởi suy nghĩ rằng thân xác của cô đã thuộc về hắn, sẽ chẳng còn ai dám đến với cô.
Trước ngày cưới, hắn lại dọa bỏ cô. Cô thậm chí phải quỳ xuống xin hắn. Hắn cười gằn lên nghĩ về chính mình và nghĩ về cô như những kẻ tội nghiệp của số phận. Cả hai người nhắm mắt bước vào một cuộc hôn nhân mà biết chắc là sẽ khó có hạnh phúc.
Lúc yêu nhau cô đã bị đánh, khi lấy nhau về trước cả họ nhà Sen cô cũng bị đánh. Những người thương mến cô ngồi lại bảo cô hãy tỉnh ra, người như cô hoàn toàn có thể bắt đầu một cuộc sống khác. Họ sẽ giúp cô vốn liếng để đi xuất khẩu lao động hay buôn bán… khi có kinh tế mọi thứ sẽ khác. Sen đã ngẫm nghĩ hồi lâu nhưng vẫn chọn về nhà hắn. Có lần, hắn say rượu và đánh cô đến mức phải nhập viện chỉ vì nghe thầy bói nói hắn cách cô 6 tuổi, cô ám hắn khiến lận đận đường làm ăn. Lúc này cô mới chấp nhận về nhà mẹ đẻ.
Chỉ vì hai chữ thân xác đã trao, có không ít người đàn bà dại dột đã tự “mang dây buộc mình” trở thành những người nô lệ của những người đàn ông đểu giả. Sen đã có 3 năm yêu đương rồi đến 4 năm dài đằng đẵng trong một cuộc hôn nhân “hóa thân” thành thùng rác, một cái bịch cát cho chồng đấm đá… Thế nhưng chỉ vì những suy nghĩ quẩn quanh, ám ảnh nên cô đã kết thúc nó quá muộn. Bây giờ, những khổ đau của những ngày tháng ấy còn hằn lên khuôn mặt cô, khiến cô như già hơn 10 tuổi.
Lụy tình và cố chấp
Thắm và Quân cùng học cấp 3. Thắm thầm yêu Quân từ năm học lớp 10 và đằng đẵng 6 năm sau đó. Quân học cấp III, sau đó đi học Trung cấp và về quê. Trước đó, Quân đã có người yêu nhưng vì gia đình Quân phức tạp nên cô người yêu đã bỏ anh. Đúng lúc đó thì Thắm lại dang tay đón Quân. Cô bày tỏ thứ tình cảm đã ấp ủ bấy lâu của mình. Trong cay cú vì bị chê bai và ruồng bỏ, Quân cưới Thắm ngay sau đó.
Video đang HOT
Thắm thường tưởng tượng về Quân mà không biết về con người thật của anh. Khi cưới rồi, Quân thể hiện khác hẳn. Bao nhiêu tài sản gia đình cho và do mình tự làm ra Thắm mang hết về nhà Quân. Quân vốn sĩ diện rởm, không có việc làm lại được vợ bao bọc đâm ra hư hỏng. Anh ta chơi bời tối ngày bằng những đồng tiền vợ kiếm trong điều kiện lao động nặng nhọc và độc hại.
Không chỉ vậy, Quân công khai quay lại với người yêu cũ (Thắm không xinh đẹp bằng cô ta). Cay đắng như vậy nhưng Thắm vẫn không từ bỏ. Thắm cho rằng mình cần thời gian để thay đổi chồng. Thế nhưng nhiều năm sau đó, người ta chỉ nghe những câu chuyện cay đắng về nỗi nhọc nhằn của Thắm. Suy nghĩ nhiều cộng với lao động vất vả làm Thắm ngày một tàn tạ, xấu xí…
Có không ít những người phụ nữ dại dột như Thắm trong xã hội ngày nay. Họ yêu chồng mình bằng tình yêu mê dại. Mặc kệ người đàn ông có bất tài, vô dụng và lăng nhăng… Họ coi phục dịch người đàn ông mình yêu là nghĩa vụ. Họ mặc định rằng mình phải phục vụ chồng, chịu đựng sự bất tài và thói trăng hoa. Nhắc Thắm bỏ chồng để vun đắp hạnh phúc mới, Thắm sợ hãi nói mình đã gần 40 tuổi… Cô mang nỗi sợ hãi mơ hồ nên không dám quyết định. Cô bảo: “Bây giờ trắng tay, biết làm lại thế nào!”.
Thoát khỏi cảnh chịu đựng dai dẳng… như nô lệ
Trước đây khi làm việc với một trung tâm trợ giúp những phụ nữ bị bạo hành dai dẳng, một cán bộ ở đó cho hay: Nhiều phụ nữ đến với trung tâm bị chồng đánh suýt mất mạng. Những hành vi đó không chỉ dừng lại ở vi phạm hành chính thông thường nữa, nó là hành vi vi phạm pháp luật hình sự… Chúng tôi cần sự hợp tác của họ để mang những người chồng đó ra tòa và để chấm dứt sự hành hạ dai dẳng với chính họ và cảnh báo đối với xã hội. Thế nhưng, không có nhiều người sẵn lòng hợp tác. Họ vẫn sẵn sàng tha thứ, cho chồng cơ hội làm lại khi người chồng lên tiếng “xin xỏ” và dù biết chắc là “sẽ bị đánh tiếp”. Lòng dạ đàn bà với sự vị tha khó hiểu dẫn họ đến những bế tắc dai dẳng trong hôn nhân của mình.
Bao nhiêu năm đằng đẵng trong cuộc hôn nhân họ bị tra tấn về thể xác, dằn vặt về tinh thần, bóc lột về sức lao động mà vẫn không quyết định để chấm dứt những hành hạ đó. Tôi tin rằng, những phụ nữ hành động như vậy là do họ mất tự tin và mất phương hướng trong cuộc đời.
Nhiều phụ nữ thường than mình khổ hay “số khổ” khi bước vào những hoàn cảnh tương tự như trên. Tuy nhiên người ngoài cuộc tỉnh táo có thể hiểu ngay rằng, số khổ như những phụ nữ trên là do họ tự buộc mình vào đó.
Có 1001 kiểu suy nghĩ khiến phụ nữ biến mình thành nô lệ như: Đã trao cái ngàn vàng rồi thì thuộc về người ta, có chồng đểu còn hơn không có chồng… Bởi vậy họ dại dột tự đeo “vòng kim cô” cho mình và chịu đựng những điều không đáng có.
Cách để phụ nữ thoát khỏi những ám ảnh đó là tin vào chính mình. Hãy tin vào khả năng làm lại cuộc đời của chính mình. Tính cách quyết định số phận, chỉ cần thay đổi tính cách thì số phận sẽ thay đổi…
Theo Afamily
Sự thật nghiệt ngã sau lần xét nghiệm ADN
Anh chưa từng xét nghiệm cho con mình, cũng không hoài nghi gì về con mình. Nhưng cuối cùng, một lần tình cờ, anh đã làm chuyện dại dột ấy.
Anh xây nhà đã xong, căn nhà và cả khu đất là hơn 2 tỷ. Anh chưa từng nghĩ mình lại có thể làm được việc trọng đại như vậy trong 5 năm trời. Hai vợ chồng hồi mới cưới nhau, lương anh chỉ có vài triệu, vợ anh cũng thế. Lúc đó, cả hai còn lo từng đồng một cho sinh hoạt gia đình.
Ở chung với bố mẹ chồng, anh cũng chẳng phải vất vả chuyện nhà cửa. Nhưng anh còn một người em trai, cậu em cũng sống cùng nhà. Vài năm nữa, em cũng sẽ lấy vợ, sinh con đẻ cái thì không thể ở mãi chung nhau được. Nhà đông người thì vui, tình cảm anh chị em không vấn đề gì nhưng khi người ta có con cái cả, cũng phải có chốn ăn chốn ở riêng, ra ngoài cho cuộc sống tự do, bớt phức tạp. Đó cũng là điều nên làm nhất là với người làm con trưởng như anh.
Lẽ ra, theo thông lệ thì con trưởng phải ở lại nhà còn thờ phụng, lo lắng cho bố mẹ vợ. Nhưng, em trai anh vừa mới đi làm, còn chưa có thu nhập, bố mẹ cũng không thể có điều kiện mua nhà cho em được. Thế nên, anh làm phận anh, đã đi làm lâu, anh phải tu chí, phải có trách nhiệm với gia đình mình.
Sinh đứa con thứ nhất, vợ chồng anh cũng phất hơn nhiều. Dù mất nhiều tiền hơn cho việc chăm con nhưng anh cũng được tăng lương rồi được thăng chức nhỏ nhỏ. Với ngoại hình ưu tú, ăn nói dễ nghe lại có chút kinh nghiệm nên anh được sếp tín nhiệm và giao cho nhiều công việc quan trọng. Lâu dần, anh trở thành người có vị trí trong công ty.
Anh làm công việc liên quan tới xét nghiệm ADN, công việc mà giúp bao nhiêu người muốn chứng thực con của mình, muốn tìm lại con hay gì gì nữa... (ảnh minh họa)
Bao nhiêu năm đi làm, lương cứng là một chuyện, các mối quan hệ bên ngoài, anh cũng tận dụng kiếm thêm. Nếu không phải là như vậy thì anh chẳng bao giờ có thể mua được nhà. Chị đi làm lương cũng nhàng nhàng, chẳng đáng bao nhiêu nhưng anh chị cũng cố gắng để có thể có thu nhập ổn hơn, tiết kiệm chi tiêu hơn. Ông bà nội cũng hỗ trợ nhiều nên cũng bớt phần nào.
Hơn 5 năm, anh và chị đã tích được một khoản lớn. Nhờ vay mượn thêm, và cũng nhờ hỗ trợ của hai bên gia đình nội ngoại, anh mua được nhà, xây được nhà khi đứa con thứ hai vừa tròn 2 tuổi. Cuộc sống vợ chồng anh cho đến hiện tại có thể nói là tương đối ổn định. Bây giờ sau khi dọn lên nhà mới, chỉ còn cách là làm việc thật chăm chỉ, trả nợ dần dần để sau này ổn định hơn mà thôi.
Anh mừng vì cuối cùng mình cũng có chốn riêng, còn nhà cửa để lại cho cậu em út có vợ con rồi sẽ trông coi, lo cho bố mẹ lúc về già. Ai cũng vậy, chỉ luôn mong muốn cho mình có một tổ ấm mới, tổ ấm mà do chính bàn tay mình gây dựng thì còn gì bằng. Anh ước ao như vậy từ lâu rồi, vợ chồng cùng nhau cố gắng.
Anh đi làm bao nhiêu năm nay, nai lưng vì vợ vì con. Anh ghi nhận công lao của vợ nhưng cũng phải nói, anh đã cống hiến quá nhiều cho cuộc sống gia đình. Có những lúc, anh làm đêm làm ngày, ngày nào anh cũng cặm cụi vào công việc, nếu không làm, bỏ lỡ cơ hội thì coi như, anh bỏ lỡ mất một món tiền lớn. Và nếu cứ lười biếng như vậy thì không có tiền và khoản nợ xây nhà không biết bao giờ mới đủ được.
Sinh đứa con thứ nhất, vợ chồng anh cũng phất hơn nhiều. Dù mất nhiều tiền hơn cho việc chăm con nhưng anh cũng được tăng lương rồi được thăng chức nhỏ nhỏ. (ảnh minh họa)
Anh làm công việc liên quan tới xét nghiệm ADN, công việc mà giúp bao nhiêu người muốn chứng thực con của mình, muốn tìm lại con hay gì gì nữa... Nói chung là công việc có thể kiếm được nhiều tiền nhất là khi anh đã có địa vị một chút. Anh giúp bao nhiêu người tìm lại được con của mình. Gặp bao nhiêu câu chuyện hài hước, những tình huống hay về chuyện con cái, ông bà, bố mẹ nhận nhau. Và cả những cuộc tình vụng trộm, nghi ngờ vợ chồng có con riêng.
Ấy vậy mà, đời anh lại vận vào chuyện đó. Anh chưa từng xét nghiệm cho con mình, cũng không hoài nghi gì về con mình. Nhưng cuối cùng, một lần tình cờ, anh đã làm chuyện dại dột ấy. Trong tâm anh còn sợ sẽ có lỗi với vợ, sẽ khiến vợ anh bị tổn thương và anh dằn vặt không tha thứ cho mình vì việc làm này. Nhưng bạn anh nói &'tao thấy con mày chẳng giống mày, mày làm nghề đó, không mất gì, thử xét nghiệm con mình cái xem sao. Làm tí cho vui, có mất gì đâu mà sợ'. Anh cười anh bạn, nói anh ấy dở hơi. Nhưng rồi về nhà vắt tay lên trán suy nghĩ, ừ thì mình làm nghề này cho cả thiên hạ, bây giờ thử con mình xem sao. Dù là thử nhưng anh chưa từng hoài nghi vợ, lúc nào cũng tin tưởng vợ tuyệt đối. Anh còn nghĩ, làm vậy cho vui chứ vợ biết thì chắc tan cửa nát nhà.
Nhưng thật không thể ngờ, ông trời vốn công bằng với anh thì phải nên ông đã chỉ cho anh con đường này. Anh phát hiện, đứa con trai đầu không phải là con anh. Anh choáng váng, dưới chân như sụp đổ, anh không tin vào kết quả. Anh chưa bao giờ làm sai nhưng lần này anh phải làm đi làm lại mấy lần để chứng thực được chuyện đó.
Anh sợ, hoảng hốt vô cùng và không hiểu, vậy con không phải là con anh thì là con ai. Bao nhiêu niềm tin, bao nhiêu hi vọng bỗng vụt tắt. Anh và vợ trở thành hai người xa lạ trong phút chốc. Nói gì đây, mang kết quả về và vứt vào mặt vợ à? Hay khóc lóc ỉ ổi và tra khảo vợ?
Anh sợ, hoảng hốt vô cùng và không hiểu, vậy con không phải là con anh thì là con ai. Bao nhiêu niềm tin, bao nhiêu hi vọng bỗng vụt tắt. (ảnh minh họa)
Anh không nói lời nào, lặng lẽ tìm bạn uống rượu. Anh thở dài ngao ngáo về cuộc sống vốn bất công. Đã bao nhiêu năm qua, anh tin vợ, lo lắng cho vợ con, xây nhà, lo cho con trai có phòng riêng rồi nghĩ con sẽ là cháu đích tôn, nối dõi của gia đình. Bây giờ thì anh trắng mắt ra, anh chẳng còn gì cả. Vừa xây nhà xong lại biết sự thật nghiệt ngã này. Vợ anh có con với ai, đứa con riêng này là con của ai. Vợ phản bội, lừa dối chồng, còn gì đau đớn hơn? Tại sao ông trời lại làm khổ anh như thế? Tại sao ông trời lại hành hạ anh, lại khiến anh biết được sự thật này, để vợ anh lừa dối anh.
Mái ấm anh mơ ước, bao năm hun đúc và xây đắp, giờ không còn nữa. Bây giờ sẽ là tổ lạnh, là nơi mà anh chẳng muốn về. Con trai anh cũng không phải là con anh, anh không thể cưng nựng, gần gũi con nữa rồi. Anh phải làm thế nào đây, phải đối diện với vợ như thế nào. Không lẽ lại ly hôn?
Theo Eva
Lời tỏ tình dại dột Sao tôi có thể để cảm xúc điều khiển mình đến mức vậy?! Sao gần nhau suốt một thời gian dài mà tôi không băn khoăn về chuyện H không ham muốn tôi như ham muốn một người đàn bà?! ảnh minh họa Tôi và H chơi với nhau đã lâu. Trước đây hai chúng tôi cùng ở Hải Phòng. Sau đó, tôi...