Cái c.hết bi thảm cô gái điếm và nỗi ám ảnh thế kỷ
Năm 1907, Vương quốc Anh rúng động với một vụ trọng án mang tên Thị trấn Camden. Sau hơn một thế kỷ, người ta vẫn chưa tìm được lời giải chính xác cho câu hỏi: Ai đã s.át h.ại cô gái điếm Emily Dimmock?
Lịch sử có những lỗ hổng, những khoảng trống mãi mãi chẳng thể lấp đầy. Những vụ trọng án sau đây đã trở thành một phần bí mật của nhân loại, bởi vĩnh viễn người ta không thể truy tìm ra thủ phạm. Những gã s.át n.hân m.áu lạnh sau khi gây ra tội ác, đứng nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật rồi cười nhạo vào cán cân công lý, trở thành nỗi ám ảnh của cả một lớp người.
Emily Dimmock và căn nhà nơi hai vợ chồng cô gái điếm thuê trọ
Cái c.hết bi thảm của cô gái điếm Emily
Mọi thứ bắt đầu từ cuộc hôn nhân giữa Emily Dimmock và Bertram Shaw. Khi lấy Emily, Bertram Shaw không biết rằng mình vừa lấy một ả gái điếm “ẩn mình”. Là một người lái xe lửa, công việc của Bert chỉ diễn ra vào các buổi tối và đêm. Và khi người chồng khốn khổ ấy bước chân ra khỏi nhà, thì cũng là lúc Emily dấn thân vào cái nghề mà cô biết là đầy bất trắc – nghề làm điếm.
Buổi sáng ngày 12/9/1907, như bao ngày khác, Bertram Shaw tan ca và trở về nhà. Nhưng ngôi nhà có dấu hiệu bất thường. Cánh cửa phòng trọ bị khóa, còn Emily thì không ra mở cửa như mọi khi. Cầm chiếc chìa khóa sơ cua từ bà chủ xóm trọ, linh tính mách bảo Shaw có chuyện chẳng lành. Cánh cửa mở ra, một cảnh tương kinh hoàng hiển hiện trước mắt Bertram Shaw. Vợ anh – Emily Dimmock nằm lõa thể trên giường, cô c.hết dưới chiếc ga với những vết thương khủng khiếp trên cơ thể.
Hiện trường vụ án đẫm m.áu mà Emily là nạn nhân
Video đang HOT
Vụ trọng án gây chấn động cả thị trấn Camden, lan ra khắp thủ đô London của Vương quốc Anh. Cảnh sát gần như không lấy gì được từ hiện trường, bởi h.ung t.hủ đã có cả một đêm để xóa đi mọi dấu vết của mình. Nó khiến cả thành London trở nên hoang mang và phẫn nộ, bởi cái cách kẻ thù ác ra tay là vô cùng tàn độc.
Bertram Shaw trở thành kẻ tình nghi đầu tiên. Dù vậy, rất nhanh chóng và rõ ràng, cảnh sát tìm thấy bằng chứng ngoại phạm của người chồng. Đêm hôm ấy anh ta trải qua một hành trình dài và đầy kham khổ, không có cách gì để về nhà và g.iết v.ợ, cho dù động cơ thì hoàn toàn có thể.
Lục tung cả thành London vẫn không tìm được h.ung t.hủ
Cũng bởi nỗi hoang mang mà vụ á.n m.ạng gây ra, cảnh sát dốc sức lần theo manh mối để truy tìm thủ phạm. Thế nhưng, đây là một nhiệm vụ chẳng hề dễ dàng. Với đặc thù là gái b.án d.âm, các mối quan hệ xung quanh Emily Dimmock quá ư phức tạp, bởi lượng “khách hàng” của cô là không ít.
Cuộc điều tra do Thanh tra Neil chỉ huy được tiến hành với quy mô lớn. Rất nhiều nghi phạm bị đưa vào tầm ngắm, và sau một khoảng thời gian khoanh vùng, cái tên Robert Wood trở thành kẻ tình nghi số 1 của vụ trọng án nổi danh cả thành London. Robert Wood là một nghệ sỹ địa phương. Anh ra có mối quan hệ với Ruby Young – và chính cô gái này đã nhận ra nét chữ viết tay của Wood trên một tấm bưu thiếp tìm thấy trong căn phòng của Emily Dimmock.
Có rất nhiều người liên quan đến cái c.hết của Emily, nhưng không ai phải chịu trách nhiệm
Ngay lập tức Robert Wood bị đưa ra xét xử. Tuy nhiên, tại Hội trường Marshall, Wood đã thành công trong việc biện minh sự vô tội của mình. Anh ta thừa nhận có “vui vẻ” với Emily vào cái đêm xảy ra vụ án, nhưng đã minh chứng được mình đến quán rượu Eagle lúc 23h, khoảng thời gian mà cảnh sát khẳng định Emily vẫn còn sống. Vì thế, Tòa án tin rằng đã có sai lầm trong quá trình điều tra của cảnh sát. Thẩm phán Grantham khẳng định Robert Wood vô tội.
Sau đó, cảnh sát lại tiếp tục hành trình truy tìm thủ phạm. Thế nhưng giữa một biển người ở London, kẻ thủ ác vẫn cứ nhởn nhơ. Từ năm 1907 đến hôm nay đã là 112 năm, và vụ trọng án Thị trấn Camden mãi mãi trở thành một câu hỏi không có lời đáp, rằng kẻ nào đã ra tay tàn độc đến vậy với cô gái điếm Emily Dimmock.
Theo Danviet
Tội ác không tưởng của sát thủ có biệt danh "người rắn": Đứa con bất trị
Sinh ra là đứa con không được thừa nhận, lớn lên không có sự quan tâm, giáo dục và rồi chưa đầy 19 t.uổi, chàng trai này bắt đầu chuỗi ngày tù tội.
Trong hơn 90 năm hoạt động của Tổ chức Cảnh sát quốc tế (Interpol), có 10 vụ án được được xem như "lớn nhất lịch sử". Trong đó, được nhắc tới khá nhiều là tội ác kinh hoàng của một người đàn ông có biệt danh "Sát nhân bikini" hay "Người rắn". Đây là một trong những sát thủ nguy hiểm nhất nhưng cũng nổi tiếng nhất thế giới vào thập niên 70 - 80 của thế kỷ trước với hàng chục vụ g.iết n.gười cướp của tại nhiều nước trên thế giới.
19 t.uổi, Charles Sobhraj lần đầu tiên phải ngồi tù.
T.uổi thơ bất hạnh
Charles Sobhraj (tên đầy đủ là Hatchand Bhaonani Gurumukh Charles Sobhraj) sinh ngày 6/4/1944 tại Sài Gòn. Cậu bé là kết quả của mối tình chớp nhoáng giữa một phụ nữ người Việt và một người đàn ông Ấn Độ làm nghề buôn bán vải vóc. Tuy nhiên, khi Sobhraj chưa đầy tháng, người đàn ông này lấy cớ phải đi lấy hàng và bỏ rơi cô cùng đ.ứa b.é vẫn còn đỏ hỏn. Lúc này, mẹ cậu mới biết người tình của mình đã có vợ con ở quê nhà
Không nhà cửa, không t.iền bạc, bơ vơ một mình với đứa con vừa chào đời, người phụ nữ đã xoay xở đủ mọi cách để sống. Sobhraj lớn lên mà chẳng biết cha mình là ai và trong sự thờ ơ, thiếu quan tâm của mẹ vì cứ mỗi lần nhìn thấy con, người mẹ này lại nghĩ đến kẻ Sở Khanh đã bỏ rơi mình.
3 năm sau, mẹ của Sobhraj đi bước nữa với với một trung úy trong đội quân viễn chinh Pháp ở Việt Nam là Alphonse Darreaux. Người đàn ông này đồng ý trở thành cha dượng của Sobhraj nhưng không cho cậu bé lấy tên mình.
Năm 1954, quân Pháp rút về nước, Sobhraj được người cha dượng đem theo. Thời gian đầu, cha dượng đối xử rất tốt, yêu thương cậu. Nhưng mọi sự thay đổi kể từ khi mẹ cậu sinh hạ đứa con ruột đầu tiên cho ông. Càng ngày, cậu bé càng cảm thấy cô đơn, lạc lõng, trở thành người thừa trong gia đình.
Đứa con bất trị
Lớn lên như một loài cây hoang dại, Sobhraj trở thành đ.ứa t.rẻ bất cần, ngang bướng và phá phách mọi thứ. Ở nhà, Sobhraj là một đ.ứa t.rẻ ngỗ ngược, tới trường, cậu là một học sinh cá biệt. Dù được đ.ánh giá là một cậu bé thông minh, nhưng Sobhraj thường xuyên trốn học. Nếu có tới trường, cậu cũng quậy cho tới lúc bị thầy cô tống cổ ra ngoài mới thôi.
Trong cuốn hồi ký của mình, người đàn ông này cho biết: "Tình cảm của tôi với cha dượng rất nhợt nhạt, hầu như chẳng có ấn tượng gì. Tôi như một thứ trái cây chín hoang. Ngoài giờ học ở trường, tôi lang thang cùng đám du thử du thực trên đường phố Paris, chuyên ăn cắp để k.iếm t.iền chơi bời".
Càng ngày, Sobhraj cảm thấy lạc lõng ở chính nơi mình lớn lên. Không ít lần người ta thấy một cậu bé loắt choắt đang cố len lỏi xếp hàng ở bến cảng Marseilles để trốn lên tàu tới Đông Dương. Thôn thường, Sobhraj bị chặn lại ngay từ cửa soát vé nhưng cũng có khi cậu lẻn lên được tàu lênh đênh giữa biển mới bị phát hiện và bắt trả về nhà. Không biết bao nhiêu lần mẹ và cha dượng lại phải nộp t.iền để bảo lãnh Sobhraj.
Nhiều người cho rằng, những chấn thương tâm lý từ thời thơ ấu chính là động cơ dẫn tới hàng loạt những tội ác của Sobhraj sau này. Càng lớn Sobhraj càng trở nên bất trị. Bố mẹ ở Pháp quá chán nản và mệt mỏi về cậu. Năm 1963, khi Sobhraj bị bắt ở Paris vì tội trộm cắp, không còn ai đứng ra bảo lãnh cho cậu nữa.
Chưa đầy 19 t.uổi, Sobhraj lần đầu tiên bị giam cầm 3 năm trong nhà tù khét tiếng ở Pháp. Cậu nhanh chóng thích nghi và hòa nhập với cuộc sống tàn bạo và khắc nghiệt tại đây. Tuy nhiên, cô đơn, sống c.hết chẳng ai quan tâm, Sobhraj đ.âm ra oán hận gia đình và xã hội. Cậu nung nấu một quyết tâm sẽ phải làm điều gì đó để một ngày những người ruồng bỏ cậu sẽ phải hối hận.
Theo Danviet
Gây nên cái c.hết thảm cho 4 ông cháu vì say, “cậu ấm” mong sớm được đi tù Các phiên tòa xử bị cáo đều khiến nhiều người, kể cả cảnh sát, không cầm được nước mắt khi nghe người thân của nạn nhân chia sẻ những gì họ đã phải trải qua. Dù đã áp dụng nhiều biện pháp, hình thức cảnh báo, xử lý nhưng số vụ tài xế lái xe trong tình trạng say rượu bia vẫn không...