Cái cách mà người yêu và gia đình anh tiêu tiền khiến tôi hoang mang tột độ
Tôi không muốn tò mò khi chưa phải là vợ chồng nhưng liệu tôi có nên thẳng thắn hỏi người yêu về cuốn sổ đó không?Tìm thấy quyển nhật ký của dì mà tôi điếng người khi phát hiện ra bí mật trong đó
Tôi vốn là người thẳng thắn trong chuyện tiền bạc. Tôi nghĩ tiền bạc là thứ dễ gây mất lòng nhất nên cũng cần cẩn thận với nó. Ai mượn tiền tôi hoặc tôi mượn tiền ai tôi đều nhớ cả. Vì thế mà tôi chưa từng quên nợ ai cũng như chẳng ai quỵt được tôi một đồng. Vì khá kín kẽ trong chuyện chi tiêu nên kinh tế của tôi khá thoải mái. Tuy nhiên, chính vì điều đó lại khiến tôi không có nổi người yêu.
Trước đây tôi cũng từng yêu một anh chàng nhưng anh ấy đưa ra lí do chia tay chỉ sau vài tháng. Anh ấy nói tôi quá cẩn thận, quá sòng phẳng. Đi ăn chung, bao giờ tôi cũng giật bill rồi chia đôi tiền với anh ấy. Hôm nay anh ấy tặng tôi thứ gì thì hôm sau tôi phải tặng lại thứ đồng giá tiền để không có cảm giác mang nợ. Anh ấy nói kiểu con gái như tôi khiến anh ấy sợ.
Thắng hay đưa tôi đi mua sắm, ăn uống không tiếc tiền. (Ảnh minh họa)
Vì thế khi quen Thắng – người yêu hiện nay, tôi đã cố gắng không quá sòng phẳng như vậy nữa. Thắng là nhân viên check vé xe buýt nên lương chỉ ở mức tầm trung. Thế nhưng cách anh dùng tiền lại khiến tôi bất ngờ. Anh hay rủ tôi đi ăn ở những quán ăn sang trọng, đi mua sắm không tiếc tiền. Tôi hay hỏi Thắng tiền ở đâu ra, anh đều nói là bố mẹ anh cho.
Sau đó, Thắng đưa tôi về nhà chơi vài lần. Đúng là nhà anh rất giàu có. Mẹ anh nói giờ họ không thiếu tiền nhưng chỉ thiếu một đứa cháu và ngỏ ý muốn chúng tôi nhanh kết hôn. Tôi cũng thành thật trả lời là tôi còn đang cố gắng tiết kiệm để sửa nhà cho bố mẹ ở quê rồi mới tính đến chuyện đó. Không ngờ mẹ anh nói luôn bà sẽ cho tôi số tiền đó nếu tôi muốn. Dĩ nhiên là tôi từ chối.
Cuốn sổ đó làm tôi phân vân về gia đình người yêu quá. (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Vấn đề khiến tôi phân vân chính là việc bố mẹ anh gần như không làm gì cả nhưng vẫn có tiền. Người yêu tôi cũng vậy. Nhưng hôm trước, tôi vào phòng anh chơi và vô tình đọc được một cuốn sổ chi chít tên người, địa chỉ lẫn những số tiền lớn. Tôi đem chuyện này kể cho bạn thân nghe. Cô ấy khẳng định chỉ có hai trường hợp: hoặc là nhà Thắng có tiền cho vay, hoặc là nhà họ đi vay tiền người khác về dùng.
Nghe xong, tôi bắt đầu đắn đo và thấy cần suy nghĩ lại nghiêm túc vì cả hai hướng đó tôi đều không thích. Thấy tôi có vẻ khó chịu mỗi khi gặp mặt, Thắng thường hay hỏi thăm. Nhưng tôi chỉ nói khéo là đang có chuyện không vui nên mới thế. Thật tình tôi phân vân quá. Tôi có nên hỏi thẳng anh về chuyện cuốn sổ và vì sao nhà họ giàu thế mà không cần làm gì không? Tôi chỉ sợ mang tiếng chưa về làm dâu làm vợ đã điều tra kinh tế nhà người ta thì lại mệt mỏi?
Theo Afamily
Khi đủ tuyệt vọng thì sẽ buông thôi...
Những ngày gần Tết, tâm trạng bỗng dung lơ lửng, những kỷ niệm xưa cũ bỗng chốc ùa về. Tất cả, cứ như ngày hôm qua, những thứ cứ ngỡ sẽ quên tất cả, sẽ giấu nhẹm trong một góc trái tim, bỗng hiện ra trước mắt.
Khi đã đủ tuyệt vọng chúng ta nhất định sẽ buông tay (Ảnh minh họa).
Cuộc sống là thế, có những thứ qua đi, muốn tìm kiếm, một lần gặp lại thì chẳng thể, nhưng có những thứ muốn quên đi, lại chẳng được. Khi tất cả ùa về, một giọt nước mắt bỗng chốc rơi trên gò má, xót xa... Ta tự hỏi, nước mắt của sự nuối tiếc hay lãng quên?
Ngày còn trẻ, chúng ta yêu hết mình. Khi đó, tình yêu tựa cuốn sách màu hồng, mọi thứ thật đẹp, thật lãng mạn. Tình yêu khi đó cứ ngỡ là mãi mãi, nhưng rồi một ngày tình yêu tan vỡ... ta chợt nhận ra: Chẳng ai yêu mãi một người, cũng như tình yêu chẳng thể nào là duy nhất!
Có sự tổn thương cũng bởi, chúng ta vẫn thường cho phép bản thân yêu, hay thương người khác trước khi hiểu hết về họ. Chỉ đến khi trái tim tổn thương ta mới nhận ra, vì sao ta yêu họ tới như vậy, nhưng họ vẫn buông tay?
Cũng bởi ta cố chấp theo đuổi thứ không thuộc về mình, bởi ta ngang bướng tin vào tình yêu lãng mạn, tình yêu màu hồng ấy... Nếu ta chịu lý trí một chút, trái tim đã không chịu tổn thương. Nếu ta chịu từ bỏ thì chúng ta đã chẳng phải ấm ức, buồn bã cho tới ngày hôm nay.
Khi trưởng thành hơn một chút, chúng ta chợt nhận ra, đau khổ như thế cũng nhiều rồi. Đã tới lúc chúng ta nhận ra, tuyệt vọng tới cùng cực rồi cũng phải buông tay để bước đi.
Tình yêu không có lỗi, lỗi không nằm ở chúng ta cũng chẳng ở người ấy. Tất cả cũng chỉ vì duyên nợ mà thôi...
Giờ đây, ta không còn giận cũng không oán trách người nữa, bất kỳ lời giải thích nào cũng vô nghĩa, bởi chính bản thân ta cũng từng không hiểu nổi thế nào mới là yêu thương.
Người ta thường nói, tình yêu không có sự phân biệt, nhưng thực tế không phải vậy. Khác biệt ban đầu vô hình, chỉ là sợi dây mong manh, nhưng rồi nó lớn dần theo từng ngày... Khi thật sự có khoảng cách, cả hai không có sự đồng điệu thì sẽ không vượt qua được thử thách ban đầu ấy.
Tới một ngày, chúng ta sử dụng đến sự kiên nhẫn cuối cùng và phải buông tay trong bất lực. Khi đó, dù tim đau lắm nhưng chúng ta vẫn tự nhủ: "Sẽ ổn thôi", "Không sao cả, mọi thứ rồi sẽ qua",...
Tình yêu là vậy đó, khi ở cùng cực của sự tuyệt vọng, không còn kiên nhẫn nữa, nhất định chúng ta sẽ buông tay.
Khải Nguyên
Có sự tổn thương cũng bởi, chúng ta vẫn thường cho phép bản thân yêu, hay thương người khác trước khi hiểu hết về họ. Chỉ đến khi trái tim tổn thương ta mới nhận ra, vì sao ta yêu họ tới như vậy, nhưng họ vẫn buông tay?
Cũng bởi ta cố chấp theo đuổi thứ không thuộc về mình, bởi ta ngang bướng tin vào tình yêu lãng mạn, tình yêu màu hồng ấy... Nếu ta chịu lý trí một chút, trái tim đã không chịu tổn thương. Nếu ta chịu từ bỏ thì chúng ta đã chẳng phải ấm ức, buồn bã cho tới ngày hôm nay.
Khi trưởng thành hơn một chút, chúng ta chợt nhận ra, đau khổ như thế cũng nhiều rồi. Đã tới lúc chúng ta nhận ra, tuyệt vọng tới cùng cực rồi cũng phải buông tay để bước đi.
Tình yêu không có lỗi, lỗi không nằm ở chúng ta cũng chẳng ở người ấy. Tất cả cũng chỉ vì duyên nợ mà thôi...
Giờ đây, ta không còn giận cũng không oán trách người nữa, bất kỳ lời giải thích nào cũng vô nghĩa, bởi chính bản thân ta cũng từng không hiểu nổi thế nào mới là yêu thương.
Người ta thường nói, tình yêu không có sự phân biệt, nhưng thực tế không phải vậy. Khác biệt ban đầu vô hình, chỉ là sợi dây mong manh, nhưng rồi nó lớn dần theo từng ngày... Khi thật sự có khoảng cách, cả hai không có sự đồng điệu thì sẽ không vượt qua được thử thách ban đầu ấy.
Tới một ngày, chúng ta sử dụng đến sự kiên nhẫn cuối cùng và phải buông tay trong bất lực. Khi đó, dù tim đau lắm nhưng chúng ta vẫn tự nhủ: "Sẽ ổn thôi", "Không sao cả, mọi thứ rồi sẽ qua",...
Tình yêu là vậy đó, khi ở cùng cực của sự tuyệt vọng, không còn kiên nhẫn nữa, nhất định chúng ta sẽ buông tay.
Theo Khải Nguyên/Nguoiduatin
Tự "ném mình" vào cuộc tình với đại gia già, khi ân hận thì đã trắng tay Bây giờ sau những gì xảy ra trong câu chuyện Giá đắng cho gái trẻ "quyết tâm" làm vợ lẽ để đổi đời, cô còn chờ gì mà ngồi đó đợi vận may để cứu cô thoát cảnh bi kịch này? Chuyện xảy ra là do cô tự chọn chứ có ai dẫn lối, chỉ đường hay ép buộc cô đâu? Ảnh minh...