Cách tôi làm để mẹ chồng và nàng dâu hiểu nhau hơn không đơn giản chút nào
Mẹ và vợ là hai người phụ nữ quan trọng nhất đối với một người đàn ông. Để vợ không tủi thân sau khi sinh con, để mẹ già không ngậm ngùi oán trách con trai, bản thân tôi đã phải cố gắng rất nhiều để vợ hiểu mẹ chồng, để mẹ chồng quan tâm nàng dâu hơn.
Đàn ông quan trọng nhất là sự nghiệp, cuộc sống bon chen, phức tạp khiến anh mệt mỏi. Mỗi khi về n hà anh mong muốn được trông thấy nụ cười của em, được nghe thấy giọng nói của mẹ. Thế nhưng hơn một năm nay ngày nào cũng vậy, mỗi khi rời bàn làm việc trở về nhà là đôi chân anh lại nặng trĩu. Anh sợ phải nghe những tiếng phàn nàn, oán trách của em về mẹ.
Cùng là phụ nữ , cùng phải chăm sóc con cái đáng lẽ em phải hiểu và thông cảm cho mẹ. Đằng này tất cả những khó khăn, hiểu lầm em đều oán trách mẹ. Anh không thể ngày ngày sống trong áp lực, ngày ngày cận kề bên em và mẹ để phân xử xem ai đúng ai sai. Mẹ đã từng nuôi lớn anh, mẹ hiểu nỗi vất vả của người phụ nữ. Còn em, em đã và đang làm mẹ, đứa con bé bỏng của mình cần được nghe nhiều hơn những tiếng cười nói, những lời cưng nịu chứ không phải ngày ngày khóc thét lên vì tiếng quát ầm ĩ của em.
Chỉ có những người phụ nữ từng nuôi con khôn lớn mới thấu hiểu hết nỗi lòng và sự vất vả của người mẹ. Em luôn phàn nàn với anh về mẹ, em trách anh không quan tâm em, trách mẹ không giúp đỡ em chăm nom cháu, trách mẹ không thể nấu nổi bữa cơm hàng ngày, em trách mẹ mỗi khi mẹ làm vỡ bát, hay cháy nồi. Nhưng em có thể hiểu được cảm giác của anh mỗi lần nghe em oán thán mẹ không?.
Không phải mẹ không chăm nổi cháu, mẹ đã nuôi chồng em khôn lớn, trưởng thành như ngày hôm nay thì tại sao lại không chăm nổi cháu? Là vì mẹ đã quá vất vả, dầm mưa dãi nắng để nuôi lớn anh khi bố qua đời. Mẹ đã từng bạc đầu, sạm da vì gánh hàng dong. Đôi tay mẹ đã không còn nhanh nhẹn, mắt cũng đã mờ nên không thể nấu được một bữa cơm ngon. Ở vào cái tuổi 60 mẹ không thể làm gì hơn thế. Anh hiểu mẹ, và cũng hiểu em.
Video đang HOT
Anh biết và anh hiểu em là người phụ nữ tốt. Em mệt mỏi vì phải sinh con thiếu tháng, em khó khăn khi đi lại, em chán nản vì không thể tự mình làm mọi chuyện, vì phải ngày ngày chứng kiến một “bà lão” mắt cập quèn, chân run run rò rẫm trong bếp, rồi giật mình thon thót mỗi lần nghe tiếng bát vỡ, mỗi lần ngửi thấy mùi cơm khét. Em trách anh không quan tâm em nhiều, trách anh “vì sao không ở nhà giúp em lúc này”. Nhưng công việc với gia đình ta bây giờ rất quan trọng, anh có thể nghỉ việc để chăm em, nhưng rồi tiền đâu mua sữa bỉm, tiền đâu chăm mẹ già, và tiền đâu chăm em. Với tấm bằng cao đẳng anh chẳng thể nào tự tin rời bỏ công việc này để tìm kiếm một công việc mới.
Chúng ta đến với nhau nghĩa là đã chấp nhận cùng nhau vượt qua mọi gian khổ. Anh yêu em bởi anh biết đằng sau những lời nói khó nghe của em là một trái tim nhân ái. Mẹ đã hi sinh nhiều hơn những gì em nghĩ em biết không. Mẹ chăm sóc em từ khi em mang bầu đến lúc em sinh bé. Có thể em luôn nghĩ mẹ chẳng làm được gì cả ngoài sự luống cuống và run rẩy. Nhưng sáng nào cũng vậy, mẹ dậy rất sớm để hầm xương nấu cháo cho em, tất thảy quần áo thay ra đều tay mẹ giặt, cơm mẹ nấu, và những lúc đêm hôm con khóc mẹ ru con ngủ… Tất cả những điều đó mẹ làm trong câm lặng.
Em đừng trách mẹ không làm được gì cho em, vì cả cuộc đời này mẹ đã hi sinh quá nhiều. Em hãy nhìn vào đôi bàn tay mẹ, đôi bàn tay thô ráp, gầy guộc ấy đã thay chồng gánh vác cả “giang sơn”. Hãy nhìn vào đôi mắt mẹ, đôi mắt hằn vết chân chim ấy đã khóc cạn tiếng khi bố anh qua đời. Hãy nhìn vào mẹ rồi em sẽ thấy mẹ đã hi sinh nhiều hơn em nghĩ đó.
Theo ĐSPL
Vợ lén lút biếu bố mẹ gần 2 chục triệu tiêu Tết
Tiền không phải là vấn đề khiến tôi suy nghĩ, điều tôi buồn là vợ không thật lòng với tôi, lén lút biếu tiền bố mẹ và kêu ca thưởng Tết ít.
Gần Tết, vợ đã phụng phịu kêu năm nay thưởng Tết ít, tôi cũng thấy tủi tủi thay cho vợ. Vì cả năm, người ta chỉ trông chờ vào mỗi việc thưởng, vậy mà cuối cùng lại bị như thế. Bản thân tôi cảm thấy cũng khó nghĩ vì tôi cũng được thưởng khá là nhiều. Thôi thì an ủi vợ bằng việc, đưa cho vợ ít tiền của mình, để vợ tha hồ mua sắm, may quần áo đẹp, chưa kể đến việc sắm Tết các thứ cho gia đình. Tôi cũng cố gắng động viên vợ, coi như là công ty làm ăn thất thoát để vợ yên lòng.
Ngày hôm đó, tôi còn đưa vợ đi sắm Tết chu đáo, đưa vợ đi giải khuây cho vợ cảm thấy yên tâm. Tôi hiểu tâm trạng của những người bị hụt hẫng khi thưởng Tết thấp. Cả năm đâu có khoản gì để trông chờ hơn khoản này.
Nói thì vợ bảo, thôi cũng không sao nhưng lúc nào vợ cũng than ngắn thở dài khiến tôi không yên tâm được. Tôi cũng tìm mọi cách cho vợ yên tâm. Vài ngày sau, vợ bắt đầu mới không nhắc tới chuyện đó nữa. Tôi hỏi vợ được bao nhiêu, lúc này vợ mới bảo được có chục triệu đồng. Thôi thì ít nhưng mà cũng vui, còn hơn những người không có thưởng.
Năm đó, tiền sắm Tết tôi đưa cho vợ cả, không lấy của vợ một đồng nào. Mọi năm thì vợ chi tiêu tiền đó, còn tiền biếu ông bà hai bên tôi phụ trách. Bây giờ thì, tôi lo hoàn toàn. Tôi để khoản của vợ cho vợ tự giác chi tiêu, lo mừng tuổi. Không mấy khi tôi đả động tới tiền thưởng của mình. Vì tôi vốn được nhiều, sợ nói ra, vợ lại chạnh lòng mà buồn thay.
Tôi chủ động đề cập với vợ chuyện biếu tiền bố mẹ. Vợ bảo không có tiền thì tôi lại đưa cho vợ vài triệu, biếu cả hai bên gia đình. Tôi còn chủ động mua cả đào quất biếu bố mẹ vợ chơi Tết. Vợ tôi vui lắm, làm tôi cũng vui lây. Thật ra, làm con nên có trách nhiệm với cả hai bên gia đình, điều này tôi vô cùng thoải mái, vợ tôi cũng vui vì tôi biết nghĩ cho hai bên.
Nhưng, một ngày, tôi bất ngờ khi phát hiện tin nhắn tài khoản tiền trong điện thoại của vợ. Tôi thấy, công ty vợ ghi là tiền thưởng Tết, với số tiền là 30 triệu đồng. Tôi choáng váng không hiểu chuyện gì. Tôi vào máy tính và thấy tài khoản ngân hàng của vợ ở đó. Tôi thử mò mật khẩu. Thật không ngờ là đúng. Là ngày sinh của hai vợ chồng ghép lại. Tôi cũng thấy một giao dịch chuyển tiền đi, chính là chuyển về quê của vợ tôi. Hóa ra, vợ đã nói dối tôi, ngấm ngầm chuyển tiền cho bố mẹ mình.
Dù chưa chắc chắn 100% nhưng tôi đã mờ mờ đoán ra mọi chuyện. Sau đó, tôi làm như không biết chuyện gì. Tôi cứ âm thầm để ý cử chỉ, hành động của vợ. Thì hôm đó, tôi nghe được cuộc điện thoại vợ nói với mẹ mình là, &'tiền con biếu bố mẹ, mẹ đừng nói cho ai biết nhé, đến tai chồng con thì không hay. Mẹ ốm yếu, cứ giữ lấy mà dùng. Con đã phải cố gắng rất nhiều mới đưa khoản đó cho mẹ được đó'.
Vợ nói dối thưởng Tết ít để biếu bố mẹ của mình gần 2 chục triệu, trong khi, trước đó, cả hai đứa đã giao hẹn với nhau, tiền nong là phải minh bạch, công khai.
Tôi nghĩ thấy thật buồn. Buồn vì vợ giấu tôi chuyện tiền nong là một, giấu tôi một khoản lớn như thế. Buồn là vì, vợ không coi trọng tôi. Nếu vợ nói với tôi, bố mẹ ốm, tôi cũng đồng ý biếu bố mẹ số tiền đó để bố mẹ lo chữa bệnh. Tôi đâu phải loại con rể, loại chồng ki bo, tính toán này kia. Vợ cũng có bố mẹ, tôi cũng có. Vợ chồng tôi cũng lo cho bố mẹ tôi nhiều thì tất nhiên, làm con rể, tôi phải có trách nhiệm với gia đình mình. Nhưng vợ có vẻ không hiểu, hoặc cố tình không hiểu, hay vợ đang coi thường kẻ làm chồng như tôi?
Bỗng tôi thấy tự ái vô cùng. Tại sao vợ có thể khiến người như tôi trở thành một kẻ nhỏ nhen trong mắt vợ như thế? Tiền bạc đâu phải là thứ quan trọng, quan trọng là tình cảm con người, tình cảm vợ chồng và sự tin tưởng lẫn nhau. Vợ còn đóng kịch, giả vờ bị thưởng thấp và còn đau khổ suốt bao nhiêu ngày. Tôi thật sự không tin nổi tại sao vợ có thể diễn kịch đạt vai như thế. Hóa ra, vợ đã chuẩn bị sẵn màn này. Bây giờ, tôi không nói ra thì ỉm đi, nhưng lòng tôi bức bối không chịu được. Nhưng nói ra thì sẽ đi đến đâu và vợ tôi sẽ phải đối diện với tôi thế nào. Cả bố mẹ vợ tôi nữa, họ sẽ phải đối diện với tôi thế nào đây?
Vợ lén lút biếu bố mẹ tiền thưởng Tết, thật sự là hành động không nên. Đã là vợ chồng thì phải hiểu nhau, chia sẻ với nhau dù là chuyện lớn, chuyện nhỏ. Tiền nong cũng không phải là vấn đề với tôi. Có chuyện thì vợ phải nói với chồng. Giấu giếm sẽ khiến cả hai mất lòng tin rồi sau này, sẽ không còn ai chân thành với nhau nữa. Tôi chỉ muốn nói với vợ rằng, không nên diễn kịch trước mặt chồng. Và đã là vợ chồng thì phải tin tưởng nhau.
Theo Khám Phá
Nhìn vợ bạn xinh đẹp lại ngẫm đến vợ mình... Nhưng là lỗi tại ai? Nghe xong những lời của Hoàng, Bình đứng bật dậy đi đến bên người vợ đang có vẻ mặt mệt mỏi và buồn ngủ rồi nhẹ nhàng nói: "Em mệt mỏi rồi à? Chúng ta cùng về nhà đi!" Bình và Hoàng là bạn học cấp ba với nhau. Nhân dịp họp lớp kỷ niệm 10 năm ngày ra trường, cả hai người...