Cách giữ vợ hiệu quả nhất: Sống tử tế
Chị làm vợ anh đã gần hai mươi năm. Không phải người vô tâm, hời hợt nhưng chị chẳng bao giờ nghĩ phải làm thế nào để giữ chồng. Chị thương yêu anh vô điều kiện và hết lòng với chồng một cách tự nhiên như mẹ chị ngày xưa hết lòng với cha chị. Chị chẳng bao giờ so đo về tình yêu với chồng.
Chị nghĩ có lẽ anh cũng không bao giờ nghĩ đến việc giữ chị. Anh gia trưởng, quyết đoán nhiều việc lớn trong nhà. Gia trưởng nhưng anh biết lo, biết vai trò trụ cột của mình. Anh chí thú làm ăn, có trách nhiệm và rất thương con.
Anh không bao giờ nói thương vợ hay những lời có cánh khác. Nhưng cách anh từ chối những cuộc nhậu để về nhà ăn cơm chị nấu đủ để chị biết anh nghĩ đến chị nhiều như thế nào. Hay cách anh chưa kịp thay quần áo đã vội vào phụ chị nhặt rau khi chị than đau lưng đủ để chị biết anh rất quan tâm tới sức khỏe của chị. Anh rất ít nói. Anh không bao giờ nói gì nhưng cách anh sống hết lòng với vợ con còn hơn cả ngàn lời nói.
Ngày chị có bầu, anh đi chợ nấu ăn vì sợ chị té nơi con dốc đầu chợ và cũng để chị có thêm giờ nghỉ ngơi sau những giờ làm việc ở cơ quan. Là đàn ông nhưng anh biết đổi món để con trong bụng mẹ được khỏe mạnh. Chị sinh mổ, anh nấu cơm mang vô bệnh viện hai vợ chồng cùng ăn. Mỗi ngày anh dậy sớm giặt tã cho con, đi chợ, nấu ăn sáng cho chị rồi đi làm. Trưa anh tất tả từ cơ quan về nấu cơm, bế con cho chị ăn trước rồi vội ăn để kịp giờ đi làm. Khi ở nhà anh luôn dành cho con bú bình. Con khóc đêm anh luôn có mặt dỗ con phụ vợ…Chị sinh con mà anh gầy tọp đi. Ai ở cữ sợ chồng có nhân tình nhưng chị thì tuyệt nhiên không. “Có cho anh nằm cạnh hoa hậu cũng xin kiếu”. Anh nói thế trong một lần nói chuyện vui với vợ.
Chồng chị không thích màu mè hoa lá. Lễ tình nhân, sinh nhật vợ là những thứ anh chỉ nhớ khi còn đang yêu nhau. Gạo nấu thành cơm rồi là chẳng nhớ gì nữa. Anh quên hết. Nhưng mỗi chiều anh vẫn nhớ về nhà sau giờ làm để chơi với con, “lùa” con ra đường đá banh, rủ con chạy bộ để vận động. Một mái đầu chớm bạc chạy lúp xúp đằng sau để được thua hai mái đầu xanh trông thật cảm động. Chị thấy mình chẳng cần gì những lời có cánh.
Có những ngày đi làm về trông anh rất mệt. Anh rủ con đá banh trong nhà. Bố ngồi làm trọng tài để “lén” con nghỉ ngơi và chỉ can thiệp khi hai chị em chí chóe thưa kiện. Con gái lớn khi mới biết chữ hay viết thư ra câu đố cho bố. Mê xem đá banh đến đâu anh vẫn vui vẻ vờ hẹn con: “Khó quá, để bố suy nghĩ bố trả lời sau”.
Video đang HOT
Chồng chị thương con nhưng cũng rất hiểu biết để dạy con. Con lớn đến đâu anh tập cho con tự lập đến đấy, không được lệ thuộc vào mẹ. Con gái lớn lúc hai tuổi ăn xong đã phải phụ mẹ xếp những chiếc ghế nhựa nhỏ chồng lên nhau. Cả hai chị em đều đươc bố dạy tự đánh răng, tự tắm rửa. Chủ nhật ở nhà, anh gọi con dậy ra đường chơi cho có ánh nắng. Ăn sáng xong một lát là hai chị em quét nhà cho bố lau nhà. Thỉnh thoảng tổng vệ sinh, anh lau dọn nhà, không quên phân công hai con đứa lau cửa đứa lau bàn ghế.
Chồng chị là người tốt. Anh gia trưởng nhưng tử tế, nghiêm túc và hết lòng với vợ con. Anh chỉ không thích nói, không thích màu mè hoa lá. Có lần, ông hàng xóm rót vào tai chị những lời có cánh trong lúc đi bộ buổi sáng, chị chỉ thấy buồn cười: sao người ta có thể sáo rỗng đến thế được? Chị nghĩ đến những ông chồng phải tìm cách giữ vợ, tìm cách tỏ ra quan tâm đến vợ như không quên sinh nhật vợ, lễ tình nhân, kỷ niệm ngày cưới… mà thấy buồn cười: “thường ngày ông ấy có tử tế với vợ không nhỉ?”
Chị nghĩ có lẽ đàn bà không cần gì cả. Chỉ cần các ông tử tế thôi thì có lẽ sẽ chẳng người vợ nào lạc lòng, lạc lối. Các ông hãy sống tử tế với vợ mỗi ngày không gò ép, không lên gân. Đó chính là cách giữ vợ hiệu quả nhất.
Chị nghĩ vậy.Thật lòng nghĩ vậy. Nếu không muốn mất nhau, hãy giữ nhau mỗi ngày. Giữ nhau tự nhiên như hít thở.
Theo PNO
Muốn chồng giữ vợ: Hãy làm cho anh ấy.. ghen!
Anh và chị có hai năm yêu nhau khi học chung trường Đại học, ra trường kiếm việc làm, mất ba năm ổn định công việc rồi mới làm đám cưới.
Cuộc sống hôn nhân không phải màu hồng. Hai người đều hiểu rõ điều đó và cùng nhau vun vén cho tổ ấm nhỏ bé trước sóng gió cuộc đời. Những trắc trở trong công việc. Gánh nặng cơm áo gạo tiền. Những bức bối phát sinh trong căn phòng trọ chật hẹp. Hai người đều động viên nhau cố gắng vượt qua.
Đến khi tích cóp đủ mua một căn hộ, chị quyết định sinh con. Chưa kịp thư thả sau một thời gian vất vả như điên để kiếm tiền, anh và chị lại bị cuốn vào vòng quay của tã, sữa và những đêm thức trắng dỗ dành con. Con trai lớn vừa tròn 3 tuổi, đi học mẫu giáo thì chị sinh đứa con gái nhỏ. Lại tít mù với tã, sữa và trắng đêm mất ngủ. Có lúc chị hoang mang, không biết đến bao giờ mình mới rảnh rỗi được đôi chút. Buổi sáng loay hoay với hai đứa con nhỏ, chị chỉ kịp tô vội một lớp son môi. Tóc cả năm mới ra tiệm tỉa tót một lần. Quần áo cũ kỹ với một đôi giày duy nhất cho tất cả trang phục. Chị chẳng dám ngắm nhìn mình trong gương, tự cảm thấy mình bơ phờ, xấu xí như tấm màn cửa ủ rũ lâu ngày không giặt.
Chồng chị từ lúc nào cũng không còn thói quen nhìn vợ. Anh đã quen với người phụ nữ là mẹ của hai con lúc nào cũng đầu bù tóc rối, áo sực nức mùi sữa, mùi dầu ăn, mùi mồ hôi. Anh cũng quen với những lời cáu gắt bực bội của chị. Anh ngủ với con trai lớn, chị ngủ với con gái nhỏ. Hai vợ chồng có khi cả tháng mới gần gũi một lần, trong sự chóng vánh và hồi hộp vì sợ con thức dậy giữa chừng.
Chị cảm thấy cuộc sống vợ chồng như vậy không ổn, nhưng đành chấp nhận vì không thể thay đổi. Chị luôn tự nhủ khi con cái lớn hơn một chút, chị sẽ có thời gian "tút tát" lại nhan sắc, hâm nóng lại tình cảm vợ chồng. Nhưng tận trong thâm tâm chị luôn cảm thấy mất tự tin, thấy phiền muộn vì dường như mình ngày càng xấu xí, luộm thuộm, bẳn gắt khác hẳn với hình ảnh tươi trẻ, nhẹ nhàng trước đây. Chị mơ hồ lo sợ chồng có nhân tình. Chị cảnh giác trước những biểu hiện có vẻ khác lạ của chồng.
Càng để ý thì chị càng thấy dường như chồng có nhiều thay đổi. Buổi sáng anh thường đi làm sớm, buổi chiều lại hay có những cuộc họp đột xuất. Anh không cho con trai nghịch điện thoại như trước. Thi thoảng anh dành cho chị những cái ôm siết lạ lùng, như là đang hối hận cho một lỗi lầm nào đó. Chị chạnh lòng suy nghĩ. Nhưng công việc 8 tiếng ở cơ quan và sự tất bật con cái làm chị không có thời gian để điều tra, theo dõi. Hơn thế nữa, chị sợ một sự xác tín. Chị sợ sự thật đau lòng khi phơi bày có thể hạ gục chị và làm tổn thương hai đứa con của chị.
Anh vẫn phụ chị chăm sóc con. Anh vẫn quan tâm lo lắng cho chị. Anh vẫn đem tiền về đều đặn và có phần nhiều hơn trước. Chị sống trong sự thấp thỏm như chỉ chờ một ngày nào đó sấm sét giáng xuống gia đình mình. Nhiều lần chị truy hỏi anh một số điện thoại lạ, bắt anh giải thích cho những lần về trễ. Chị quay đi quay lại cái điệp khúc: "Anh có bồ phải không?" khiến cho anh phát điên, chị thì hằn học dằn dỗi, con cái khóc bù lu bù loa. Không khí gia đình căng như dây đàn. Cuối cùng sau một trận cãi vả nổ trời với vợ, anh dằn giọng dứt khoát: "Anh thề với em là anh không làm gì có lỗi với em hết. Nếu em còn lằng nhằng như thế này nữa thì anh ra ngoài ngoại tình thật, lúc đó em đừng có trách".
Chị biết anh nói thật, nên nén lòng thôi những dằn vặt tra khảo. Rồi con cái lớn lên, chị dần bớt bận rộn. Chị bắt đầu có thời gian đắp mặt nạ dưỡng da, mua sắm váy áo hợp mốt, chăm chút cho mái tóc một thời làm bao anh say đắm. Chị đọc sách, nghe nhạc, xem phim, tinh thần thoải mái, cởi mở, tươi tắn hẳn lên. Chị nói chuyện với chồng con cũng nhẹ nhàng hơn trước. Thường xuyên có một lọ hoa tươi trên bàn và những bữa ăn "hoành tráng" cuối tuần do chính tay chị nấu nướng. Một lần nọ, một người bạn của anh chị, vốn là anh chàng có tính "ruột để ngoài da" đã thốt lên trước mặt anh: "Tui thấy vợ ông càng ngày càng đẹp ra đó nha!".
Lúc đó anh chỉ cười, nhưng sau thì chị thấy anh có vẻ nghĩ ngợi. Chị bắt gặp cái nhìn kín đáo của anh liếc về phía chị mỗi khi chị diện váy đi làm, hay sửa soạn đi đám cưới. Anh bắt đầu đòi đi theo chị trong những dịp tiệc tùng. Anh quan tâm đến chị nhiều hơn. Anh để ý các số điện thoại và tin nhắn trong máy điện thoại của vợ, điều mà từ trước đến nay anh chưa bao giờ làm.
Chị thấy vừa buồn cười vừa... cảm động trước biểu hiện ghen tuông của anh. Vậy ra anh cũng sợ mất vợ, cũng cho rằng vợ mình ra ngoài có thể có những người đàn ông khác săn đón. Chị không giải thích bằng lời, mà bằng những hành động cụ thể hết lòng vun vén cho gia đình, đặt anh và hai đứa con ở vị trí ưu tiên số một. Anh dần yên tâm và thoải mái hơn. Hạnh phúc của gia đình chị nhiều lần tưởng chừng bên bờ vực thẳm, nay lại càng gắn bó sâu đậm và khắng khít.
Cô đồng nghiệp trẻ tuổi của chị khóc lóc và tuyên bố sẽ li dị chồng, vì chồng cô ngoại tình trong thời gian cô sinh con, ở cữ. Chị an ủi cô ấy rằng cuộc sống hôn nhân có những giai đoạn rất "nhạy cảm", khi mà người ta dễ yếu lòng, lạc lòng. Chồng cô có lẽ trong một giây phút nào đó mà sa ngã, nếu tha thứ được cô hãy tha thứ. Cô gái ấy hỏi lại chị: "Tại sao trong lúc vợ đang phải đầu tắt mặt tối lo cho đứa con còn đỏ hỏn của anh ấy thì anh ấy lại ngoại tình? Tại sao trong lúc vợ chăm con nhỏ rạc cả người thì chồng lại vui vẻ âu yếm nhân tình? Anh ấy không biết thông cảm, không phụ giúp vợ trong giai đoạn khó khăn thì tại sao lại đòi hỏi em phải thông cảm cho anh ấy?"
Chị không trả lời được, chỉ cảm thấy hôn nhân thời hiện đại sao quá chông chênh. Có biết bao nhiêu mối nguy chực chờ rình rập gia đình bé nhỏ. Trong giai đoạn khó khăn thì người trong cuộc mệt mỏi, bực bội, dễ sinh sự gấu ó rồi sa vào một vòng tay khác êm đềm, dễ chịu hơn. Trong giai đoạn thảnh thơi, nhàn rỗi, vợ hoặc chồng cũng có thể vì "nhàn cư vi bất thiện" hay "sướng quá hóa rồ" mà đi tìm những cảm giác mới lạ. Hai chữ "ngoại tình" như thứ trái cây hấp dẫn thỉnh thoảng lại rớt xuống trước mặt mời gọi người ta nếm thử và ... dính độc. Điều quan trọng là bản lĩnh của mỗi người, là cái tình cái nghĩa để cùng nhau vượt qua sóng gió.
Gia đình là một chiếc thuyền. Ngoại tình chính là lý do "nặng ký" nhất làm cho con thuyền nhanh đắm. Dù sau đó những người trên thuyền có tiếp tục ở lại cùng nhau thì tất cả mọi người đều đã bị ướt. Và trên thuyền không phải chỉ có người đầu ấp tay gối mà trong một lúc nào đó mình bất mãn, mình phản bội. Trên thuyền còn có những đứa con.
Theo PNO
Đàn ông cũng phải học cách giữ vợ Trước giờ tôi chỉ thấy báo đài, các bà các chị hoặc rỉ tai hoặc ồn ào bàn tán chuyện làm sao để giữ được chồng, chưa mấy khi thấy ai nói đàn ông cũng cần giữ vợ, tại sao thế nhỉ? Hay hạnh phúc gia đình chỉ có phụ nữ là cần, là muốn giữ gìn thôi? Theo vốn sống mà bản...