Cách dễ nhất để buông bỏ, bạn biết đó là gì?
Cách buông bỏ đơn giản nhất chính là hoán đổi. Nguyên nhân khiến người ta không buông bỏ là vì không giành được thứ tốt hơn.
Một bữa nọ, hai thầy trò cao tăng ngồi nói chuyện với nhau:
Đệ tử: Thưa thầy, đạo Phật khuyên người ta buông bỏ mọi thứ đúng không?
Sư phụ: Không đúng!
Đệ tử: Rõ ràng có câu “buông bỏ tất cả” đấy thôi?
Sư phụ: “Buông bỏ tất cả” để làm gì?
Đệ tử: Đúng thế, đệ tử cũng thấy rất nghi ngờ! Đệ tử thấy Phật giáo luôn nhìn vấn đề tiêu cực.
Nhiều người hỏi đệ tử: Nếu mọi sự đều buông bỏ thì lấy đâu ra tiền? Quần áo? Mọi người đều không làm việc thì thế giới này sao có thể tồn tại?
Video đang HOT
Sư phụ: Mọi sự buông bỏ thì dẫn đến sụp đổ, cái gì cũng không buông bỏ thì cũng dẫn đến sụp đổ.
Đệ tử: Như vậy phải làm thế nào?
Sư phụ: Thay thế và hoán đổi!
Đệ tử: Nhờ thầy chỉ rõ cho con!
Sư phụ: Con có thể kêu một người ăn mày cam tâm cho con số tiền đang nắm chặt trong tay họ không?
Đệ tử: Không thể được.
Sư phụ: Con có thể dùng hòn sỏi đổi lấy số tiền trong tay người ăn mày không?
Đệ tử: Con nghĩ không được.
Sư phụ: Tại sao?
Đệ tử: Vì tiền đáng giá hơn.
Sư phụ: Vậy nếu dùng vàng để đổi thì sao?
Đệ tử: Vậy thì được.
Sư phụ: Tại sao?
Đệ tử: Vì vàng đáng giá hơn.
Sư phụ: Vì thế, cách buông bỏ đơn giản nhất chính là hoán đổi. Nguyên nhân khiến người ta không buông bỏ là vì không giành được thứ tốt hơn. Dùng thức ăn chay thay cho thức ăn mặn, con sẽ buông bỏ được con dao mổ; dùng bố thí thay cho giành giật, con sẽ buông bỏ được lòng tham; dùng tín ngưỡng thay cho hư vô, con sẽ buông bỏ được nỗi trống rỗng; dùng trí tuệ thay cho ngu dốt, con sẽ buông bỏ được cố chấp; dùng chính niệm thay cho tạp niệm, con sẽ buông bỏ được ngông cuồng; dùng nhẫn nại thay cho báo thù, con sẽ buông bỏ được giận dữ; dùng yêu thương thay cho tham lam, con sẽ buông bỏ được đau tim. Tu hành không phải là buông bỏ, mà là để hiểu lẽ hoán đổi.
Theo Guu
Lạnh, khiến con người ta yêu những cái ôm ấm sực...
Có những ngày lạnh, người ta hối hả đi tìm nhau, nhưng với anh, nó chỉ như xé toạc anh một lần nữa, không vì gì cả, không còn một lời than trách. Đôi khi vì lạnh người ta giữ lấy nhau, nhưng cũng vì lạnh mà người ta buông bỏ nhau, chúng ta sẽ nhanh thôi để qua một cơn cảm cúm.
Rét đến muộn hơn, không dầm dề mưa phướt, nắng nhàn nhạt, gió se lạnh cắt, tạt ngang, tạt dọc. Thành phố, vẫn im ắng sau một đêm gió mùa chợt đổ về, vài bóng người trong tư thế vội vàng, như chẳng đủ kiên nhân để đợi gì, lao mình đi trong khoảng trời vẫn tranh sáng tranh tối.
Lạnh, khiến con người ta bước nhanh hơn và dừng chân lâu hơn ở một góc ấm, đơn giản vì ta lo lắng những cái rùng mình bất chợt và yêu những cái ôm ấm sực. Nhìn nhìn, cái nắm tay ấm áp vừa lướt qua, bàn tay vẫn lạnh nhét sâu trong túi, tặc lưỡi, lại lao đi.
Anh.....
Anh buâng khuâng, giữa dòng người đang va vào nhau, trống rỗng một khoảng trời chẳng nhét nổi một gợn mây, và nghĩ về em. Chưa dài, câu chuyện vẫn chưa khép lại, dở dang những mối bận tâm anh loang lổ về em, về cái ngày chia tay nhàn nhạt, về những nỗ lực chưa kịp xây đắp đã vỡ vụn. Em nói đúng, chỉ là giữa hai ta, trước giờ chưa vạch rõ những trách nhiệm để giữ gìn, những thứ gần giống như mơ hồ cứ bám lấy anh, vậy thôi.
Anh vẫn còn nhớ những cuộc cãi vã, em lại khóc, anh thật sự sợ nó, nhưng nước mắt em rơi rồi, rốt cục vẫn hoen, bay theo gió và lắng nơi kí ức em. Ngày em đi, anh không giữ, bởi lẽ những mệt mỏi trong em lâu nay đã chất chồng, giữa chúng ta, gọi là có duyên nhưng chắc chắn không thể đi đến hết con đường. Em từng nói, yêu thôi chưa đủ, anh cũng tự nhắc mình hàng ngàn lần nhưng giữa anh và cuộc đời này, ngoài em, vẫn còn những ngoại lệ.
Có những ngày lạnh, người ta hối hả đi tìm nhau, nhưng với anh, nó chỉ như xé toạc anh một lần nữa, không vì gì cả, không còn một lời than trách. Đôi khi vì lạnh người ta giữ lấy nhau, nhưng cũng vì lạnh mà người ta buông bỏ nhau, chúng ta sẽ nhanh thôi để qua một cơn cảm cúm.
Gửi cơn gió đầu đông,
Đợi cô ấy kịp quấn khăn và xỏ giầy, mùa đông này chắc lạnh lắm.
Theo iblog
Người cũ Đừng thương nữa! Với người cũ, sớm muộn gì cũng phải buông bỏ, sớm muộn gì cũng phải quên đi, sớm muộn gì cũng phải chấp nhận, rằng đó là một phần thuộc về quá khứ. Người cũ - em không còn thương nữa rồi (ảnh minh họa) Lướt qua đời ta nhanh như một cơn gió, để lại chút lạnh đến tê tái và cảm...