Cách có bao lâu đâu mà tôi thành một đứa mồ côi…
Giờ đây, hằng đêm tôi vẫn nhớ má khóc ướt đầm mặt gối. Cách có bao lâu đâu mà tôi đã thành một đứa mồ côi…
Lần này cũng vậy. Tính ra đã hơn 4 tháng tôi không về thăm má. Lần nào định đi thì cũng vướng chuyện này, chuyện kia. (Ảnh minh họa)
Anh hai gọi điện nói: “Bây về rước má lên chơi với mấy đứa nhỏ vài bữa. Coi bộ bà già nhớ tụi nó rồi, cứ nhắc hoài”. Tôi nhìn tờ lịch nhẩm tính rồi lắc đầu: “Anh nói má chờ vài tuần nữa, lúc này em bận lắm, lại sắp đi công tác nước ngoài, rước má lên sẽ không có ai chăm má”.
Hình như anh hai tôi thở dài. Sau đó anh bảo tôi coi thu xếp về đón má lên chơi càng sớm càng tốt vì bây giờ má cũng yếu nhiều rồi, không biết còn đi được nữa hay không? Tôi nghe, thoáng băn khoăn nhưng rồi lại xua đi những ý nghĩ không hay. Má tôi năm nay mới hơn bảy mươi, vẫn còn đi đứng, nói năng nhanh nhẹn chớ có bệnh hoạn gì đâu. Thôi, đi công tác về sẽ rước má lên liền…
Tôi nói điều này với ông xã. Anh bảo: “Hay là về rước ngoại lên chơi vài bữa trước khi em đi công tác, chớ ngoại ít khi nào đòi lên như vậy. Em không nhớ hồi trước, lần nào mình cũng phải năn nỉ ngoại mới đi sao?”. Ông xã tôi nói có lý nhưng anh đâu biết rõ công việc của tôi. Lúc cao điểm bù đầu từ sáng tới nửa đêm. Nếu đem mẹ lên mà bỏ mặc cho anh lo thì tôi không đành lòng. Nghĩ vậy mà tôi kiên quyết lắc đầu: “Chắc má nhớ mấy đứa nhỏ nên đòi vậy thôi…”.
Mấy hôm sau tôi gọi điện về cho má. Tôi nói: “Mai con đi công tác rồi, khi nào về, con sẽ rước má lên chơi với tụi con nha”. Tôi chỉ nói vậy rồi nghẹn ngào bởi tôi liên tưởng đến vẻ mặt thất vọng của má. “Ừ, lo công chuyện đi, lúc nào quỡn thì về, má để dành cho tụi bây mấy con vịt xiêm…”- má nói giọng rành rọt khiến tôi cũng yên tâm.
Ở nhà má cưng tôi nhất vì tôi là út. Có cái gì ngon má cũng để dành cho tôi. Hồi tôi mới lấy chồng, cứ vài hôm má lại lên thăm, tiếng là để xem tôi làm dâu ra sao nhưng mấy anh chị tôi nói là do má nhớ tôi, đêm nào cũng khóc, không ngủ được. Tôi đi đâu, làm gì má cũng hỏi, cũng lặn lội tới thăm.
Tới lúc tôi lên Sài Gòn, những ngày đầu cuộc sống còn khó khăn, chỗ ở chật chội, vậy mà má cũng bắt anh hai dẫn lên thăm mỗi tháng một lần. Anh hai cằn nhằn: “Nhà tụi nó chật chội, không có chỗ ngủ, má lên rồi ngủ đâu?”. Vậy là má bắt anh hai đi thật sớm để về kịp trong ngày.
Sau này má bị ngã gãy chân nên yếu đi rất nhiều. Từ đó má không đòi đi nữa mà mỗi lần muốn má lên chơi, tôi phải về rước. Những lần tôi về rước má cứ thưa dần vì công việc cứ cuốn hút. Đôi khi tôi cũng giật mình nhưng rồi lại tự an ủi: “Má vẫn còn khỏe mà…”.
Lần này cũng vậy. Tính ra đã hơn 4 tháng tôi không về thăm má. Lần nào định đi thì cũng vướng chuyện này, chuyện kia. Đến nỗi ông xã tôi bực mình: “Em xin nghỉ phép về thăm má đi; công việc thì làm cả đời chớ có phải ngày một, ngày hai đâu”. Tôi cười trừ, lại hứa rồi lại quên.
Video đang HOT
Có lần anh thúc quá, tôi quạu: “Má em chớ có phải má anh đâu mà làm dữ vậy?”. Anh nói: “Má em nên anh mới phải nhắc chớ má anh thì nói làm gì? Em không về thăm má, sau này hối không kịp”. Tôi bảo anh nói bậy nhưng trong bụng rất vui vì đã sáng suốt lựa chọn cho má một thằng rể hết ý. Tôi nghĩ, có lẽ đó là một trong những việc tôi làm được trong bổn phận một đứa con để trả hiếu cho ba má…
Đi công tác về, tôi lại lao vào làm báo cáo, triển khai tập huấn cho nhân viên, làm kế hoạch cho đợt chào bán sản phẩm mới của công ty. Tôi không quên lời hứa với má nên gọi điện về cho anh hai: “Anh hai nói với má vài bữa nữa xong việc em về. Em có mua nhân sâm cho má nhiều lắm nè”. Ông anh của tôi cười: “Má trông em chớ có trông nhân sâm đâu, coi thu xếp về rước má lên chơi đi. Hổm rày bà già cứ xé lịch để tính coi em sắp về chưa”.
Má vẫn khỏe, vẫn minh mẫn, biết coi lịch để tính ngày. Vậy là mừng rồi, từ từ thu xếp công việc rồi xin nghỉ phép về rước má lên chơi lâu lâu một chút. Tôi nghĩ vậy và thấy phấn chấn hẳn lên. Tôi lao vào công việc với mục tiêu sao cho sớm hoàn thành mọi thứ để được nghỉ ngơi, chăm sóc mẹ…
Nhưng công việc của tôi chưa xong thì anh hai gọi điện: “Má bị tai biến…”. Tôi nghe hai tai lùng bùng. Buông điện thoại, tôi cúi gằm mặt không dám nhìn ông xã đang đứng ngay trước mặt. Anh nhẹ nhàng bào: “Má bệnh rồi phải không? Em chuẩn bị đồ đạc về đi, để anh xin phép cho”.
Tôi chỉ kịp nhìn má lần cuối cùng trong phòng cấp cứu của bệnh viện. Ôm chầm lấy má, tôi thảng thốt gọi: “Má ơi, con về rồi nè…”. Hai mi mắt má khẽ động đậy. Tôi mừng quýnh, nghĩ rằng má đã nghe tiếng tôi gọi mà tỉnh dậy sau mấy tiếng đồng hồ hôn mê sâu.
Nhưng tất cả chỉ có thế. Sau đó mặc cho tôi lay, tôi gọi, tôi kêu khóc, tôi năn nỉ, tôi dọa nạt… má vẫn nằm im. Cô bác sĩ trực phòng cấp cứu là người quen của gia đình kéo tôi ra để cấp cứu cho má. Tôi mơ hồ cảm thấy mọi người rầm rập chạy vô, chạy ra… Nhưng mọi nỗ lực đã không có kết quả. Tôi nghĩ má giận tôi nên không chịu trở về…
Giờ đây, hằng đêm tôi vẫn nhớ má khóc ướt đầm mặt gối. Cách có bao lâu đâu mà tôi đã thành một đứa mồ côi… (Ảnh minh họa)
Tôi biết mình không có tư cách để khuyên nhủ ai điều gì về đạo làm con nhưng nếu ai đó còn có thời gian, còn có điều kiện thì hãy về thăm mẹ. Đúng như ông xã tôi nói, công danh, sự nghiệp, tiền tài chúng ta có cả đời để tìm kiếm nhưng mẹ già thì chỉ có thể ở với ta trong khoảng thời gian được tính từng ngày, từng giờ.
Giờ đây không còn có má bên cạnh để nhắc nhở tôi phải ăn, phải ngủ dù tôi đã là “một đứa trẻ lớn đầu”. Giờ đây, tôi chỉ còn lại những hoài niệm về má trong những ngày tháng Bảy khi Vu Lan về. Giờ đây, tôi vẫn chưa tin mình là một đứa trẻ mồ côi. Vâng, tôi vẫn xem mình là một đứa trẻ con trong tình yêu thương của má.
Mới cách đây chưa bao lâu, má còn dặn dò, nhắn nhủ. Mới cách đây chưa bao lâu tôi còn hứa hẹn đủ điều để rồi lại thất hứa như bao nhiêu lần trước đây. Quà cho má tôi vẫn để trên bàn làm việc mỗi ngày để nhắc mình đừng bao giờ chậm trễ đối với những việc mà thời gian không cho phép quay về.
Giờ đây, hằng đêm tôi vẫn nhớ má khóc ướt đầm mặt gối. Cách có bao lâu đâu mà tôi đã thành một đứa mồ côi…
Theo VNE
Bỏ mặc vợ chăm gia đình, chồng chơi bời, ngoại tình
Đi làm về là anh ngồi chơi xúc xắc ăn tiền, con riêng của anh bây giờ cũng một tay em chăm lo và dạy dỗ.
Em năm nay 26 tuổi đã lập gia đình được 6 tháng. Em là đứa con gái sống rất nguyên tắc và nghiêm túc. Em quen chồng hiện tại qua chị bạn giơi thiệu. Anh hơn em 14 tuổi. Mối tình đầu ngốc nghếch của em bị anh lừa dối hết lần này đến lần khác.
Anh sống trong Sài Gòn nên mỗi tháng ra Hà Nội thăm em vài lần. Em viên mãn với mối tình đầu và rất trân trọng anh. Em đưa anh về nhà ra mắt, sau một thời gian tìm hiểu ban đầu gia đình em không đồng ý vì chênh lệch tuổi tác và anh ở xa quá. Nhưng vì tình yêu và sự cố gắng của hai đứa thì mọi chuyện đã được như ý muốn.
Nhưng sau khi tìm hiểu, bố mẹ em phát hiện anh đã có vợ và hai con trai. Em không tin bởi trước em hỏi thì anh vẫn chối, nhưng cuối cùng anh đã thú nhận. Em trải qua những ngày tháng kinh khủng đó trong sự dằn vặt và đau đớn.
Bằng sự từng trải tình trường của mình, anh vẫn tiếp tục thuyết phục và bám riết lấy em và phải có em bằng được. Anh không ngần ngại đưa cả hai con từ Sài Gòn ra để em thấy hai đứa rất thiếu thốn tình cảm của mẹ. Thậm chí, anh đưa cả giấy ly hôn chứng minh đã bỏ vợ được ba năm và ở vậy nuôi con. Nhìn hai đứa nhỏ và tình yêu trong em với anh còn quá lớn, em lại mủi lòng cho anh thêm cơ hội.
Tưởng rằng mọi chuyện chỉ ở đó ai ngờ trong Sài Gòn anh cũng có bồ kém tuổi em. Cô ấy hành hạ và khủng bố em bằng tinh thần. Ngày đêm nhắn tin gọi điện đe dọa và nói rằng anh với cô ấy từng chung sống, chăm hai đứa nhỏ con anh. Em hao mòn và mệt mỏi nhưng anh vẫn không chịu buông tha. Anh nói rằng cô ấy chỉ là gái qua đường, quen anh chỉ vì tiền chứ không yêu đương gì rồi anh đã kết thúc cô ấy.
Em lại thêm một lần ngu dốt, mu muội tin vào thứ tình yêu của anh. Em không dám quyết định, đổ tại duyên số và tìm cách thuyết phục gia đình, sau 6 tháng dằn vặt bố mẹ em chỉ nói một câu: "Bố mẹ không đồng ý nhưng vì thương con bố mẹ chiều theo ý con, sau này có hối hận thì hãy quay về, gia đình lúc nào cũng chào đón con". Nghe xong lòng em đau quặn lại, em tự nhủ sẽ phải cố gắng sống thật tốt để bố mẹ không phiền lòng.
Sau ba năm chinh chiến là một đám cưới đầy nước mắt, ngày vui của em mà em không cầm được lòng, chỉ vì một mối tình mà em đã phụ lòng cha mẹ, em không hối hận nhưng chỉ thấy có lỗi thôi. Em khóc suốt cả buổi lễ.
Ác mộng lại đến, khi cưới xong em vào Sài Gòn ở với chồng và con chồng. Là cô dâu mới nhưng em lại dùng hết lại đồ cũ của gia đình anh. Hai ngày hôm sau thì tiền cưới của em không cánh mà bay, em hỏi thì anh nói là anh vay khi nào có anh trả. Nghĩ rằng vợ chồng với nhau nên em cũng im lặng để cho gia đình suôn sẻ. Cứ như thế em sống cùng anh và hai con, em xin việc nhưng vẫn chưa được nên ở nhà chăm con và chồng, tiền hết anh tự mang về để em chi tiêu nhưng không nhiều.
Ảnh minh họa: InImages.
Sau một lần cãi nhau, em đã ra Bắc. Nhưng em đã nhận được hàng loạt những hình ảnh về tin nhắn qua lại giữa anh và người yêu cũ bằng những ngôn từ dung tục. Em đau đớn nhưng chỉ nhận lại từ anh đúng một câu: "Tại em kêu mệt mỏi chán nản nên anh mới một phút sa ngã chứ anh chưa làm gì sai cả, anh thề sẽ không có thêm lần nào nữa". Em nói với anh lời chia tay vì thiết nghĩ chúng em chưa có gì ràng buộc.
Em về ở với bố mẹ một thời gian nhưng cũng không dám nói gì cả. Lâu sau, mẹ bắt đầu nghi ngờ, sau đó em đành phải lên nhà chị gái và không kìm được em đã tâm sự hết với chị rồi em ra chùa ở để cho tâm mình thanh thản. Em ở được mấy ngày nhưng anh tìm được em và đón em về. Em có cuộc họp gia đình với các chị và chồng em, mấy chị, em bàn sẽ giữ kín không cho bố mẹ biết sợ bố mẹ buồn. Chồng em nhận lỗi và hứa là sẽ thay đổi. Em lại theo vào Sài Gòn sống.
Nhưng một loạt các cuộc điện thoại, nhắn tin đòi nợ chồng em lại tới. Mỗi chỗ vài chục có chỗ vài trăm triệu. Trong khi đó anh sĩ diện nói với gia đình nhà em mua nhà ngoài Hà Nội, nhưng thực tế mới chỉ trả được 1/4 số tiền, bây giờ không có tiền nộp vao lãi tăng lên vù vù. Em hỏi đến thì anh chửi, cái chung cư vợ chồng em đang ở thì chị vợ cũ của anh cũng đang kiện đòi chia đôi tài sản. Em chán nản và hai đứa đã cãi nhau. Em hỏi đến số vàng lúc cưới hai bên gia đình cho để làm vốn thì cũng lại không cánh mà bay, anh nói anh để dưới kho. Thế là em trắng tay.
Liên tiếp những cuộc cãi vã, tranh luận, chửi nhau, đánh nhau diễn ra. Mỗi lần như thế em lao vào như con thiêu thân vì nghĩ rằng thà chết đi còn sướng hơn, em uống thuốc ngủ để mong quen đi mọi chuyện.
Tuy vậy, em vẫn sống tốt với gia đình nhà chồng và nhất là hai đứa con, em chăm sóc rất chu đáo nên không ai nói gì em cả, ngược lại hai đứa nhỏ cũng rất tin em.
Em định sinh đứa con để khuây khoả nhưng kinh tế còn hạn hẹp mà chồng em không có trách nhiệm, đi làm về là ngồi riết chơi xúc xắc ăn tiền, con anh bây giờ cũng một tay em chăm lo và dạy dỗ anh chẳng thèm đả động huống chi em sinh thêm đứa nữa.
Em chỉ mong anh thay đổi, yêu thương và chăm lo cho gia đình, đừng nói dối em vậy mà không được. Em dùng đủ mọi cách, ngọt ngào có, ghê gớm đanh đá cũng có nhưng không ăn thua. Thương chồng và nghĩ rằng bình yên, hạnh phúc là quan trọng, có thiếu tiền rồi chịu khó cũng làm ra nên em có nói với anh: "Anh nợ ai bao nhiêu như thế nào thì anh cứ nói với em rồi vợ chồng cùng nhau làm trả nợ, có vất vả em cũng không ngại, chỉ mong anh đừng lừa dối gì em". Vậy mà cũng không thay đổi được gì.
Em rất do dự không biết là có nên tiếp tục với anh không hay dừng lại để lựa chọn cuộc sống khác. Bây giờ ra đi em cũng rất ái ngại, ngại với gia đình chồng rồi thương bố mẹ em. Rồi mọi người sẽ nhìn em bằng ánh mắt gì đây? Em không còn niềm tin nơi anh nữa rồi. Nhưng tình thương với con anh và anh thì còn nhiều lắm...
Theo VNE
Chàng thân thiết với em gái của chị dâu Bản thân tôi cảm thấy hai người họ nói chuyện rất thân thiết với nhau dù chỉ là những vấn đề chung, nhỏ nhặt trong nhà. Tôi và bạn trai quen nhau cũng mấy năm rồi, mọi chuyện cũng không có gì cho đến gần đây. Tôi luôn có những suy nghĩ linh tinh về bạn trai nhưng không biết là linh cảm...