Cách chồng tôi giận vợ
Vợ chồng chung sống với nhau không tránh được việc “chén đũa đụng nhau” mà giận dỗi, mỗi nhà có một kiểu giận hờn khác nhau, và chồng tôi cũng có cách giận vợ rất khác.
Chúng tôi cưới nhau đã 15 năm nay, có với nhau hai mặt con, nhưng tôi chưa từng quên được những lần bị chồng giận, vì chúng vô cùng ít ỏi và đặc biệt. Lần đầu tiên anh ấy giận tôi – lần tôi nhớ mãi đến giờ, là lần tôi lỡ đi chơi với nhóm bạn thân thời đại học mà quên không báo với anh, đi tới tận 2 giờ sáng mới mò về tới nhà.
Đó là khoảng thời gian 1 năm sau khi cưới nhau. Ham vui, quên gọi cho chồng, điện thoại hết pin tôi không biết anh đã lo đến phát điên lên được khi gọi mãi cho tôi không được, khi đồng hồ đã điểm 12h khuya. Rồi cả đến chuyện đó là lần đầu tiên tôi đụng đến rượu bia, say bí tỉ và cười hát inh ỏi khi về được đến nhà. Tôi ói mửa khắp nhà, anh im lặng lau dọn sạch sẽ, bê tôi vào tận phòng, lau sạch người, cho uống nước giải rượu, thức cả đêm canh tôi ngủ (Sau này anh kể lại nhìn tôi ngủ trong cơn say vừa buồn cười vừa tức bầm gan tím ruột). Sáng hôm sau, anh dậy sớm, nấu sẵn đồ ăn sáng, ăn vội rồi đến công ty. Chiều anh lại về đúng giờ, chẳng cười nói trách móc, chẳng ngó ngàng gì đến tôi. Ăn vội cơm anh lại lên phòng đọc sách.
(Hình minh họa)
Tôi định bụng tối sẽ nằm bên anh, thỏ thẻ xin lỗi, chắc chắn anh sẽ hết giận, bởi vì bao nhiêu năm yêu nhau, tôi không giận hờn thì thôi, anh chẳng bao giờ nhỏ mọn với tôi bao giờ. Có điều, hết giờ đọc sách anh ôm gối mền ra phòng khách ngủ, cả buổi tối không hé răng nói với tôi nửa lời. Lúc đó tôi bắt đầu cảm thấy giận quá, giận vô cùng, sao anh lại đối xử với tôi như thế chứ? Cả một năm sau khi cưới anh chẳng có gì khác trước, sau lần này lại vậy? Dù biết lỗi lớn thuộc vì mình, nhưng ruột gan như có dằm, tôi bắt đầu cảm thấy ấm ức và tức giận.
Sáng hôm sau lại như cũ, thậm chí tôi gọi điện không nghe, rồi lại còn khóa máy, phần vì buồn, phần vì giận, tôi quyết định cuốn gói về nhà mẹ. Ở được 2 ngày, ba mẹ một mực đuổi tôi về, một mực bênh vực anh (lúc này tôi quên mất là vì sao tôi không nói mà ba mẹ biết anh giận tôi!!) Ở nhà mẹ thêm được một ngày nữa cũng không thấy anh ừ hử gì, tôi lủi thủi vác gói về nhà, lại thấy anh ngủ ở phòng khách, nhìn cái tô ăn mì chưa rửa bên cạnh, tự nhiên thôi thấy có lỗi vô cùng tận. Vừa buồn, vừa mệt vì bị giận tôi ngủ gục ngay ghế bên anh lúc nào không biết, lúc tỉnh dậy đã thấy nằm gọn trong lòng anh.
Lúc này tôi lai thấy khuôn mặt nghiêm nghị của anh, anh báo mẹ vừa gọi qua hỏi em đã về đến nhà chưa, hay lại say xỉn. Tôi vừa mừng vừa xấu hổ, hóa ra anh và mẹ thông đồng nhau, hóa ra những ngày tôi về nhà ba mẹ anh đều đoán trước được nên mới không thèm ừ hử một tiếng nào. Tự kiểm điểm lại tôi thấy mình đã sai, sai rõ ràng vì không chịu mở lời trước, càng sai hơn khi sống kiểu giận hờn nông nổi, anh ấy đã để tôi tự mình cảm thấy hết tất cả cảm giác khó chịu.
Video đang HOT
Suốt những năm sau đó, cũng có vài lần bị anh giận, nhưng lần nào cũng là tôi như học trò bị bắt lỗi, vì anh lúc nào cũng quảng đại, cũng lo lắng tất thảy nên tôi thầm biết ơn anh, vì mỗi lần bị giận tôi lại thấy mình lúc nào cũng được yêu thương.
Cuộc sống vợ chồng không tránh khỏi những lần va chạm, nhưng khác nhau ở chỗ lựa chọn cách hành xử. Nếu chồng tôi hành xử kiểu đánh đập vợ, kiểu la mắng khó chịu, có lẽ với bản tính hiếu thắng như tôi, chúng tôi đã không thể gắn bó được suốt mười lăm năm qua. Anh đã chọn cách lo lắng trong im lặng, để tôi tự thấy lỗi mình. Và sẵn sàng tha thứ khi bản thân tôi tự thấy được lỗi. Lúc nào tôi cũng cảm thấy biết ơn cách giận vợ ôn hòa và quảng đại của anh.
Theo Afamily
Nỗi kinh hoàng trong cuộc đời tôi
Thật may mắn vì cuối cùng tôi cũng được sống một cuộc sống an toàn, có sự bảo vệ của pháp luật. Tôi muốn kể lại câu chuyện bi thảm trong quá khứ của mình mong tìm được sự đồng cảm chia sẻ từ mọi người. Đến khi 23 tuổi, tôi không thể nhớ mình đã kết bạn và quan hệ tình dục với bao nhiêu gã đàn ông...
Tôi không thể đến khám bác sỹ bởi, bố tôi cho rằng đó là hành động phản bội ông ta (Ảnh minh họa)
Thật may mắn vì cuối cùng tôi cũng được sống một cuộc sống an toàn, có sự bảo vệ của pháp luật. Tôi muốn kể lại câu chuyện bi thảm trong quá khứ của mình mong tìm được sự đồng cảm chia sẻ từ mọi người.
Tôi sinh ra trong một gia đình đáng lẽ không nên có bất kỳ đứa con gái nào. Bố mẹ tôi là những người công nhân viên chức nhà nước đàng hoàng và rất được tôn trọng tại nơi làm việc. Mọi thứ thật hoàn hảo nếu như bố tôi không mắc căn bệnh ham muốn tình dục ở trẻ em. Đau lòng thay, chính mẹ tôi cũng chấp nhận điều ấy.
Bố tôi bắt đầu lạm dụng tình dục tôi từ khi tôi còn là một đứa nhỏ, thậm chí còn chưa biết suy nghĩ. Bố là người chồng của gia đình, kiếm tiền nuôi cả nhà, còn mẹ tôi bắt đầu đi làm lại khi tôi được 5 tuổi. Bố luôn tìm cơ hội để quấy rối tôi và em gái. Từ tua vít, pin nhỏ, thậm chí cả những món đồ chơi yêu thích của tôi, ông ta đều phá hỏng hoặc tịch thu. Tôi cũng không hiểu tại sao lại ông ấy lại hành động như vậy nữa.
Khi tôi lên 4, một lần, mẹ tôi vào phòng, thấy ông ta đang "làm hại" tôi, mẹ bàng hoàng nói: "Hãy ngừng lại đi". "Điều này là tự nhiên thôi mà, con bé muốn thế"- ông ta trắng trợn đáp lại. Rồi mẹ rời khỏi phòng và từ đó không bao giờ can thiệp vào chuyện ấy nữa.
Mẹ có thể đưa tôi thoát ra khỏi căn phòng ấy nhưng bà đã không làm thế. Có lẽ bà đã không còn biết tới sự căm hận, cũng có thể là những chuyện như vậy đã xảy ra quá nhiều lần trong trí nhớ của bà.
Thực tế bà đã không cứu tôi ra và điều kinh khủng này đã giày vò tôi trong suốt những năm tháng tuổi thơ. Chính vì sự nhu nhược của bà mà 18 năm tiếp theo, tôi cứ sống như một người vợ, một người mẹ và trở thành trò tiêu khiển của bố. Tôi là chị cả, sau còn có 5 đứa em nữa. Chức năng của tôi trong ngia đình đúng nghĩa của một người mẹ, chứ không phải là mẹ tôi.
Lên 5 tuổi, tôi đã đề nghị bố ngừng việc cưỡng bức em gái mình vì chính tôi sẽ làm việc này thay em. Tôi đã cắn răng chịu đựng và phục vụ ông ta để đảm bảo em tôi cũng như những em gái khác không bị ông ta hãm hiếp. Thực sự đó là một địa ngục trần gian.
Cơ thể tôi đã đấu tranh với những suy nghĩ trong tôi. Cơ thể thì dành cho "tình dục", còn tâm trí tôi thì không hề muốn mình bị cưỡng đoạt... nhưng tôi buộc phải làm vậy vì các em. Đây là điều sự đối lập kinh khủng nhất mà tôi từng phải gánh chịu.
Theo thời gian, ông ta còn thuyết phục tôi trở thành vợ của ông ta. Có nghĩa là bố con chúng tôi đang loạn luân và tôi dám chắc xã hội này sẽ không cho phép những điều ấy xảy ra. Thậm chí bố tôi còn lén lút làm một đám cưới ô nhục để cưới tôi làm vợ.
Tôi không có quyền lựa chọn, chỉ biết tuân theo lời ông ấy và tôi đã nghĩ, tất cả những gì tôi làm bấy giờ là vì các em gái của tôi. Tôi tự nhủ rằng, nếu tôi hy sinh để em và những bé gái khác không bị ông ta cưỡng hiếp thì sự hy sinh này cũng đáng lắm.
Lên 10 tuổi, tôi phải đáp ứng ông ta mỗi ngày 2 lần. Quá ghê tởm! Tình hình ngày càng trở nên tồi tệ khi ông ta hãm hiếp tôi ngay tại bàn ăn, trước mặt mọi người trong gia đình, hay ở trên bờ biển gần nhà... nhưng không một ai quan tâm.
Tiếp đó đến anh họ cũng hãm hiếp tôi, rồi chú tôi, rồi bạn của bố ở trường, và cả thầy giáo của tôi, những người trên xe buýt, hay những người trên tàu... tất cả bọn họ đều tấn công tình dục tôi. Và cho đến khi 23 tuổi, tôi không thể đếm được mình đã quan hệ tình dục với bao nhiêu gã đàn ông nữa.
Tôi không hiểu tại sao? Tại sao tôi lại sinh ra trong một môi trường có quá nhiều người nghiện tình dục trẻ em đến vậy và hơn hết, mọi người đều không quan tâm điều đó. Đã có lần, tôi nhắc đền người anh họ đã cưỡng bức tôi với mẹ. Nhưng mẹ chỉ bảo tôi hãy nín đi và về phòng. Lúc nào cũng vậy, những gì mẹ làm đó là phớt lờ lời nói của tôi.
Tôi không thể báo cảnh sát ở thị trấn được vì ông ta là bạn của bố. Tôi liên lạc với cơ quan cảnh sát cấp cao hơn nhưng họ cũng từ chối và nói tôi đã khai báo quá muộn. Nhưng làm sao tôi có thể nói sớm được chứ? Bố sẽ giết tôi nếu ông biết tôi khai mất. Ông ta luôn có một khẩu súng trong nhà, trên ô tô và luôn cảnh giác mang dao khi ra ngoài.
Một lần, ông ta bắt tôi và em gái cùng phục vụ tình dục, tôi đã từ chối. Và kết quả là tôi bị đánh bằng xẻng và ông ta bắt tôi lên xe, lái vào rừng sâu, nơi ông ta đã chôn một cái hố rất sâu và đe dọa tôi: "Liệu mày còn dám từ chối nữa không?", vậy nên làm sao tôi có thể khai báo sớm đây? Về phần mẹ, bà không những không cứu tôi mà còn đi rêu rao với mọi người tôi bị điên.
Tôi đã rất yếu ớt khi biết mình có thai. Trước đây, tôi đã rất nhiều lần dùng thuốc triệt thai. Và rất nhiều đứa con kém tôi vài tuổi đã phải chết. Tôi không thể đến khám bác sỹ bởi, bố tôi cho rằng đó là hành động phản bội ông ta.
Tôi luôn tự hỏi tại sao một người như ông ta lại có thể nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật như vậy được? Thông điệp tôi muốn gửi tới những ai đã đọc được câu chuyện của tôi, hãy kiến nghị chính phủ để có những biện pháp trừng trị thích đáng với những kẻ phạm tội lạm dụng tình dục trẻ em để trẻ em được sống trong sự an toàn và tự do phát triển.
Theo VNE
Chồng tha thứ khi biết tôi Ngoại tình vì tình dục Tôi đã phản bội chồng, vì say nắng. Chỉ một phút xao lòng, tôi đã nghĩ đến việc chia tay để nhẹ lòng. Nhưng anh vẫn tha thứ cho tôi, anh nói: "Mọi thứ vẫn có thể làm lại từ đầu, dù niềm tin đã bị lung lay. Tôi đã phản bội chồng, vì say nắng. Chỉ một phút xao lòng, tôi đã...