Các con à! Mẹ không phải là osin!
Mẹ thương con nhớ cháu, muốn tuổi già được sum vầy bên các con, nhưng đừng vì thế mà biến mẹ thành… osin!
ảnh minh họa
Ngày mẹ lên sống cùng các con, bắt đầu là ngày mẹ con dâu có bầu. Con dâu nghén quá nên các con về đón mẹ lên để chăm sóc. Mẹ vui mừng lắm. Tuổi già rồi cả một đời chăm sóc các con còn không kể công thì đâu xá gì một vài việc cỏn con khi mà mẹ thực sự muốn được gần con, gần cháu. Nhưng cũng bắt đầu từ đấy, mẹ cảm thấy mình thật khó để “thích nghi”.
Con dâu nghén không thể ăn, mẹ sợ ảnh hưởng đến cháu nên cố gắng thay đổi món. Một ngày mẹ nấu 5 bữa, toàn thời gian chỉ dành vào đi chợ và nấu nướng những mong con ăn nhiều cho mẹ khỏe con khỏe. Quần áo các con thay ra, mẹ cũng là người đi gom nhặt, giặt và phơi. Cơm nhà ăn xong, các con tự nhiên về phòng ngủ, chỉ mình mẹ lủi thủi thu dọn như một phận sự đương nhiên. Món nào không vừa miệng, các con nhăn nhó chê bai mà không nhìn thấy tình yêu của mẹ trong đó. Nhà có bẩn thì mẹ là người “ngứa mắt” đầu tiên. Các con đã quen với nhà bẩn hay đã quen với việc có mẹ ở bên? Lịch sinh hoạt của các con cũng phải để mẹ theo dõi và nhắc nhở. Mẹ có lỡ nhắc nhiều lần vì thấy không thực hiện thì các con đâm ra cáu bẳn. Mẹ lỡ “quên” không nhắc thì các con lại “nhắc nhở” mẹ…
Video đang HOT
Các con à! Mẹ không phải là osin!
Rồi cháu ra đời, cả nhà mừng rỡ hạnh phúc như thế nào. Mẹ thắp nén hương cho ba mà nước mắt lưng tròng. Cháu chào đời, các con thành một gia đình hoàn chỉnh. Mẹ cảm thấy đã buông được phần nào gánh nặng trên vai. Nhưng câu chuyện đâu chỉ dừng lại ở đó! Cháu chào đời cũng là lúc mẹ được các con “luyện” cách pha sữa buổi đêm, “luyện” cách cho trẻ bú bình, “luyện” cách sử dụng máy hâm sữa, thậm chí mẹ được luyện cả cách sử dụng máy hút sữa mà chưa biết để làm gì… Cách chăm trẻ nhỏ, mẹ dường như phải học lại từ đầu. Những gì mẹ làm đều không vừa ý các con bởi đó đã là lỗi thời, là cổ hủ. Bên cạnh đó, mẹ vẫn phải duy trì nhịp sống gia đình lúc này khi con dâu ăn một khẩu phần riêng, còn lại mẹ và con trai ăn một khẩu phần riêng. Để cháu có sữa bú, mẹ mua chân giò, mua đu đủ… về nấu cho con dâu ăn. Mẹ đau đầu thay đổi món, thay đổi cách nấu. Mẹ làm với tất cả tình yêu nhưng thực nhiều lúc mẹ mệt mỏi…
Các con à! Mẹ không phải là osin!
Khi cháu lớn hơn, mẹ thấy mình thành osin đúng nghĩa. Các con đi làm, mẹ ở nhà chơi với cháu. Các con về, các con chơi với cháu thì mẹ lại lủi thủi bếp núc. Các con thoải mái đi du lịch vì ở nhà đã có mẹ trông cháu. Trong cuộc sống thường nhật, các con đi làm từ 6 giờ sáng đến 5 giờ chiều mới về, một mình mẹ quay vòng với sữa, cháo, cơm nát… rồi xay, rồi giã, rồi nghiền. Chuyện tã lót, áo xống, ngủ nghê, dỗ dành… ty tỷ thứ việc không tên này đều một mình mẹ đảm trách…
Mẹ biết, mẹ trong lòng các con vẫn là mẹ của ngày nào, mẹ của hàng chục năm về trước. Nhưng các con à, tất cả những thứ được coi như “nghiễm nhiên” ấy được làm bởi sự gồng mình rất lớn của mẹ với tất cả sức lực còn lại. Các con hãy một lần nhìn lại, để thấy rằng “Mẹ không phải là osin!”
Theo Giadinh.net
Bỏ con thơ chạy theo tình mới và cái kết đắng của người phụ nữ
Ai cũng nói tôi đáng thương hơn đáng trách vì giờ phải ở một mình gặm nhấm nỗi đau. Thế nhưng, lương tâm tôi giằng xé, ân hận và cả đời này sẽ không thể tha thứ cho mình.
ảnh minh họa
Ngay từ ngày đầu về ra mắt tôi đã bị bố mẹ anh phản đối, bởi khoảng cách địa lý, trình độ học vấn... Bố mẹ anh nói rằng, một người có công ăn việc làm ổn định như anh thì không nên lấy một "con buôn" như tôi.
Tôi buồn bã, quyết định chia tay nhưng anh không đồng ý. Anh bảo, anh yêu và muốn lấy tôi làm vợ nên sẽ dùng mọi cách để thuyết phục bố mẹ. Đúng là "trời không chịu đất thì đất phải chịu trời", khi chúng tôi thông báo có bầu bố mẹ anh đành miễn cưỡng làm đám cưới. Chúng tôi hạnh phúc dắt tay nhau trong ngày cưới và hứa đi bên nhau suốt cuộc đời.
Nhưng hạnh phúc chẳng tày gang, khi đứa con gái lớn mới được 10 tuổi thì chồng tôi lâm bệnh nặng, căn bệnh ung thư quái ác đã tàn phá gia đình, cướp anh khỏi cuộc đời tôi. Tôi suy sụp hoàn toàn, chồng mất, không tiền, không công việc, ba mẹ con tôi bơ vơ giữa nhà nội. Đã không ưa tôi ngay từ đầu, nên mẹ chồng tôi nói xa về việc có "người ngồi ăn mà không chịu làm gì".
Không thể chịu được những lời nhiếc móc từ mẹ chồng, 7 tháng sau tôi để lại hai đứa con cho bà chăm sóc tôi lên thành phố kiếm việc làm những mong đổi đời. Chân ướt chân ráo rời quê hương lên nơi đô thị phồn hoa tôi làm đủ thứ nghề như rửa bát thuê, osin bệnh viện, giúp việc... Nhưng sau đó nhờ một người quen tôi đã xin được bán hàng trong một siêu thị nhỏ, công việc nhàn hạ hơn nhiều.
Rồi sau đó, cũng qua lời người quen ấy tôi đã nói chuyện với một đàn ông ngoài 40 tuổi vừa li dị vợ. Tôi say mê những thứ vật chất đang vây quanh ông ta mà quên đi hai đứa con thơ ở nhà. Có chăng cũng chỉ là những cuộc điện thoại ngắn ngủi thăm các con. Một năm tôi về thăm con được 1, 2 lần rồi lại lên thành phố để chăm sóc "người tình" của mình.
Nhưng cuộc sống như mơ của tôi chẳng kéo dài được bao lâu, chỉ sau một thời gian ngắn ông ta bắt đầu lạnh nhạt đối xử tàn nhẫn với tôi. Không những thế, ông ta còn bắt tôi đi tiếp khách, lấy lòng sếp của ông ta bằng nhiều cách để con đường công danh của ông ta được "thuận buồm xuôi gió". Chính tôi cũng không ngờ được rằng, tôi đã rơi vào vòng xoáy của cuộc đời này. Tôi sợ hãi và chạy trốn khỏi người đàn ông tàn nhẫn ấy.
Khi ra khỏi cuộc đời ông ta, sẵn trong tay có ít tiền tôi lao vào chơi bời, cờ bạc. Những con số "đỏ đen" dường như không hợp với tôi, tôi nợ nần chồng chất, không có lối thoát. Giờ đây tôi bơ vơ giữa dòng đời, muốn về thăm các con nhưng chỉ sợ chúng không nhìn mặt mẹ và tha thứ cho những lỗi lầm của tôi. Tôi phải làm sao bây giờ, tôi có xứng đáng được làm mẹ nữa không?
Theo Phununews
Những ông bà bị biến thành ôsin chăm cháu Dắt 3 cháu lít nhít về quê ăn giỗ, nghe hỏi "sao bà gầy thế", bà Thanh cười méo xẹo: "chạy theo cho lũ tiểu yêu này béo sao nổi". Ảnh minh hoạ Phải về đám giỗ ở quê cách 60 km, vợ chồng bà Thanh, hơn 60 tuổi ở Vĩnh Phúc định phân công chỉ một người đi, người còn lại ở...