Các chàng yêu việc hơn yêu vợ
Giật mình tỉnh giấc, đã hai giờ sáng, vẫn chưa thấy chồng về, Thảo vội kéo chăn cho đứa con nằm bên cạnh rồi ra ngoài tìm điện thoại.
Nhấc máy lên, đầu dây bên kia: “Em à, đã hai giờ rồi à, anh quên mất, công ty mai có hội thảo, anh phải làm nốt tý việc. Lát nữa anh về”.
Anh Hưng, chồng Thảo làm trưởng phòng một công ty tin học. Là một trong những người chịu trách nhiệm chính cho dự án mới, Hưng thường xuyên vắng nhà. Đã ba tháng kể từ khi lên chức, Hưng ít khi ăn cơm cùng với gia đình.
Hôm nay kỉ niệm ngày cưới, Thảo đã xin phép nghỉ sớm, đi mua đồ về trổ tài những món ăn mà Hưng thích, rồi dọn dẹp trang hoàng nhà cửa. Đã nhắc chồng từ đầu tuần, Thảo hồi hộp chờ Hưng về.
Cả tối thắc thỏm, mỗi khi có tiếng xe máy, Thảo chạy ào ra cổng, nào ngờ xe hàng xóm. Nhìn đồng hồ chậm chạp trôi qua, Thảo thấy hụt hẫng. 9 giờ tối, Thảo gọi điện cho Hưng, thuê bao không liên lạc được. Đứa con trai ngáp ngủ hỏi mẹ: “ Sao bố lâu về thế, con muốn khoe với bố điểm mười”. Thảo khẽ lau dòng nước mắt, không biết trả lời thế nào, vội dỗ con đi ngủ.
Từ khi lên chức trưởng phòng, Hưng lúc nào cũng bù đầu với công việc. Nhiều lần Thảo nhắc nhở chuyện lo cho gia đình, Hưng gạt đi: “Mình mới được tín nhiệm, cần lấy lòng sếp em ạ. Mình còn trẻ phải phấn đấu, không thì mãi là anh nhân viên quèn”.
Những bữa cơm một mình, những đêm nằm cô đơn, Thảo cảm giác trống vắng và mệt mỏi. Từ lâu, chuyện phòng the của đôi vợ chồng trở nên lạnh nhạt. Những lúc Thảo có hứng thì chàng lại trong cơn men hoặc về muộn. Biết vợ buồn, Hưng đều làm lành xin lỗi và hứa sẽ không bao giờ thế. Nhưng công việc cứ cuốn anh đi, Thảo chỉ biết ngậm ngùi.
Video đang HOT
Đồng cảnh với Thảo, Trà lấy chồng là nhà báo. Hồi yêu nhau Trà luôn tự hào vì công việc của chàng. Nhưng về với nhau mới thấy, nhà báo quá bận rộn. Đêm nào cũng thế, sau chương trình phim truyện, Trà nhắc chồng đi ngủ. Anh lại dỗ dành: “Thôi em ngủ trước đi, anh đang viết bài, lát nữa anh vào”.
Mấy tháng sau khi cưới, ít khi hai người cùng lên giường một lúc. Khi anh xong công việc cũng là lúc Trà đã ngủ yên. Ngại đánh thức vợ, anh khẽ nằm bên cạnh. Trà đã nhiều lần giận dỗi vì chẳng được ngủ cạnh chồng.
Cưới nhau, Trà ao ước có một đứa con. Nhưng anh đều từ chối khéo: “Vợ chồng mình còn trẻ, để từ từ hãy có. Phải lo đầy đủ rồi mới sinh con”.
Lời khuyên cho những đôi vợ chồng
Vợ chồng, mỗi người đều có công việc riêng, cũng có lúc về muộn vì đột xuất hoặc làm thêm giờ. Vợ có thể hiểu và chia sẻ với chồng trong những lúc như vậy.
Nhưng cảnh ngậm ngùi đơn bóng diễn ra thường xuyên sẽ là một mầm mống cho sự rạn nứt. Người vợ sẽ có cảm giác trống vắng, và nghĩ rằng chồng không còn quan tâm tới gia đình, không còn hứng thú với vợ, thậm chí các chị dễ bị đưa vào suy nghĩ cực đoan, nghi ngờ chồng có quan hệ mờ ám bên ngoài xã hội. Còn các ông chồng lại bức bối nghĩ rằng “mình đi kiếm tiền nuôi gia đình, chứ có đi chơi đâu mà suốt ngày kêu ca”.
Trong những hoàn cảnh này, trước hết người vợ cần luôn tạo ra không khí vui vẻ trong gia đình, lấy đó làm chỗ dựa tinh thần vững chắc cho chồng sau những giờ làm việc căng thẳng. Một người vợ đảm với những bữa ăn ngon, một đứa con ngoan, luôn khiến các ông chồng ý thức về vai trò và trách nhiệm của mình với gia đình.
Hãy hết sức thông cảm cho đức lang quân vì đặc thù công việc của chàng. Bên cạnh đó, người vợ cũng cần trao đổi, chia sẻ với chồng về những lý do vì sao anh về muộn, vì sao anh bận, và đưa ra một số quy tắc nhất định: Chồng cần dành thời gian bao nhiêu cho gia đình, con cái, chia sẻ công việc gia đình với vợ một cạh hợp lý. Hàng tuần, gia đình nên có những bữa tiệc nhỏ để cha mẹ, con cái quây quần.
Các ông chồng nên biết sắp xếp công việc hợp lý để không ảnh hưởng tới gia đình. Hãy chia sẻ với vợ về nghề nghiệp của mình, để vợ hiểu và thông cảm. Lý do công việc phải chính đáng, không thể vin vào cớ “công việc” để tranh thủ đi chơi.
Khi có việc đột xuất cần báo về nhà, tránh để vợ con lo lắng, chờ đợi. Những lúc rảnh rỗi nên thể hiện sự quan tâm với vợ: tự nấu bữa tối cho vợ, tặng quà nhỏ xinh xắn, hoa hồng v.v.
Những dịp đặc biệt như sinh nhật vợ, kỉ niệm ngày cưới… vì công tác mà không có thời gian bên vợ, người chồng cần gọi điện và nhờ ai đó gửi quà. Những lời động viên, an ủi, dỗ dành là không thể thiếu.
Làm chồng, làm vợ cũng cần nghệ thuật. Đừng vì những khó khăn nho nhỏ mà làm rạn nứt hạnh phúc gia đình.
Theo VNE
Không phải anh thuộc về em
Phong không phải thuộc về Mai. Phong thuộc về một nơi khác, không xa đây lắm, và một người khác, cũng ở trong cái nơi không xa ấy.
Mai với tay lấy chiếc điện thoại ở đầu giường. Theo thói quen, cô lần mở đến mục "Inbox". Cả danh sách tin nhắn hiện ra, chủ yếu là của một cái tên rất lạ, rất dài: "Không phải thuộc về em". Nằm đọc lại hết những mẩu tin ấy, Mai khẽ mỉm cười. Cô biết ít ra thì tình yêu của kẻ mang tên "Không phải thuộc về em" đó cũng là dành cho cô. Bấm lách tách một mẩu tin, định nhấn nút "send" nhưng cô lại do dự: "Giờ này chắc anh ấy đã ngủ say rồi, gửi tin nhắn đến lại làm cả chị Nhung tỉnh giấc mất". Cô lại lưu nó vào mục tin nháp, thao tác giống như vô số lần trước đó.
Mai không biết mình có nên hối hận không nữa, hối hận vì đã gặp gỡ và trao tình yêu cho Phong - người đàn ông đã có gia đình. Hai năm trước, Mai - cô sinh viên năm cuối ngơ ngác đi cùng một người bạn trong lớp đến công ty của Phong xin thực tập. Vị giám đốc trẻ đã ngay lập tức chú ý tới dáng vẻ ngượng ngùng, ánh mắt thông minh cùng nụ cười hút hồn của cô sinh viên tỉnh lẻ. Những ngày sau đó, càng làm việc và tiếp xúc với Mai, anh càng thấy mến sự ngây thơ trong sáng, lòng nhiệt tình và trách nhiệm của cô với công việc. Dần dần anh có cảm giác nhớ nhung ngay cả sau khi hai người vừa mới gặp mặt. Anh biết trái tim mình đã xuất hiện một thứ tình cảm đặc biệt với cô. Nhưng anh chọn cách im lặng.
Mai choáng ngợp trước vẻ đẹp trai, phong độ của vị giám đốc ấy. Cô khâm phục sự thành công của anh khi mới ở cái tuổi 35. Nói chuyện với anh, cô cảm thấy một sự tin tưởng tuyệt đối - điều mà trước đây cô chưa từng gặp ở người con trai nào. Lòng cô ấm áp mỗi khi thấy anh mỉm cười với mình. Lúc nào đầu óc cô cũng xuất hiện hình ảnh của anh. Cô biết, cô đã yêu người đàn ông ấy mất rồi. Cô cũng biết rằng anh đã có vợ và một bé gái gần 3 tuổi. Cô định chôn chặt thứ tình cảm ấy trong lòng.
Buổi liên hoan chia tay sinh viên thực tập, Phong xin phép được đưa cô về. Trong lúc chếnh choáng hơi men, cô đã vô tình để cho Phong biết tình cảm của mình dành cho anh. Ngày hôm sau, Phong gọi điện mời cô đi cafe. Và rồi những cuộc hẹn hò tuần tự xảy ra, những cái nắm tay, những vòng ôm và những môi hôn cháy bỏng. Mai trao hết cho anh bằng tình yêu chân thật của mình, không đòi hỏi, không toan tính. Cô từ chối tất cả những món quà đắt tiền mà anh mua cho cô với lý do "để cho em đỡ vất vả". Mai biết chắc chắn một ngày nào đó cô sẽ ra đi, để Phong ở lại với tổ ấm nhỏ của riêng anh, chỉ là cô chưa có đủ can đảm mà thôi.
Nhiều đêm bên nhau, Phong thì thầm "Em có trách anh vì đã không dám sống hết mình với tình yêu của chúng ta không?". Mai lắc đầu. Vì cô biết vợ anh, con gái anh không có lỗi. Và vì anh là một người đàn ông có trách nhiệm với gia đình. Anh đã từng nói với cô, rằng anh yêu bé Ngọc Lan nhất trên đời. Anh luôn kể về con gái với một vẻ say sưa, miệng luôn mỉm cười. Cô yêu lắm con người anh khi ấy. Vì thế, cô hiểu hơn ai hết những lỗi lầm mà mình đã gây ra. Nhưng cô vẫn còn lưu luyến, vẫn chưa đủ sức mạnh để "dứt áo ra đi".
Hai hôm trước, nhóm bạn hồi đại học của Mai tụ tập ở một nhà hàng ven Hồ Tây. Vô tình cô nhìn thấy Phong cùng vợ và bé Ngọc Lan cũng ở đó. Anh không biết đến sự có mặt của cô. Ánh mắt của Mai luôn dõi theo gia đình bé nhỏ ấy. Nhìn gương mặt rạng ngời hạnh phúc của anh khi chơi đùa với bé Lan, dỗ dành và đút cho cô bé ăn từng thìa cơm nhỏ, trong lòng Mai trào dâng một thứ cảm giác khó tả. Hôm ấy cô cáo bệnh và bỏ về trước. Mai suy nghĩ mãi về sự ra đi của mình. Cho đến bây giờ, khi đang phải đối diện với thứ cảm giác cô đơn, trống rỗng này thì cô dường như muốn nổ tung. Cô không thể chịu đựng được thứ cảm giác này nữa. Phải làm một điều gì đó.
Sáng hôm sau, trên đường đi làm Phong cố tình tạt qua chỗ Mai, để xem cô có ổn không khi đêm qua gió mùa về đột ngột thế. Đang định bước xuống xe, Phong chợt thấy một bóng người quen quen phía trước, đi quay lưng về phía anh. Là Mai. Cô đang khệ nệ kéo một chiếc vali to uỳnh ra chỗ taxi đang đợi. Sự nhanh nhạy trong người đàn ông sớm thành công trên con đường sự nghiệp đủ làm cho anh hiểu ra tất cả. Anh biết chiếc vali kia là thế nào và cô đang định đi đâu. Phong toan chạy ra giữ cô ở lại, nhưng lại thôi. Nếu làm thế sẽ không chỉ có một người đau khổ. Anh không thể tham lam và ích kỷ mãi được. Gục đầu vào vô lăng, Phong đưa bàn tay sờ lên ngực trái. Ở đó, có một góc tim đang âm thầm vỡ.
Theo VNE
Đôi cánh kỳ vọng quá nhiều, quá đầy trên đôi vai non yếu Vừa về đến cổng, anh đã nghe tiếng em quát mắng con. Vào nhà, nhìn cảnh con vừa cầm bút tập viết vừa khóc thút thít, anh thấy thương con vô cùng. Anh nhớ ngày mình còn nhỏ, khi nhìn thấy bộ quần áo mới, cuốn sách học vần, bộ que tính... bố mẹ chuẩn bị cho con vào lớp 1, lòng háo...