Ca ve có được yêu không anh?
Em đã nhắm mắt chấp nhận một cuộc sống tủi nhục, ê chề… để rồi hằng đêm, nước mắt em chảy ướt đẫm gối…
Cuộc gặp gỡ
Cả chiều ngồi nhậu với bạn bè, khi đã chuếnh choáng hơi men, chúng tôi nổi hứng đi tìm của lạ. Khi đến khách sạn 3 sao nổi tiếng ở thành phố, tôi đã gặp em – một cô gái miền Tây sông nước. Em có một làn da trắng, nụ cười hiền và một đôi mắt rất buồn… Chẳng hiểu vì rượu hay vì điều gì mà tôi có cảm giác rất lạ! Bỗng nhiên tôi tỉnh rượu, không còn hứng thú “tìm của lạ” như lúc ban đầu… và tôi quyết định ngồi nói chuyện với em, rồi tôi đã chủ động xin số của em!
Phải chăng là định mệnh?
Đầu tiên chỉ là những dòng tin nhắn vớ vẩn của những kẻ ăn chơi gặp nhau… nhưng rồi, những dòng tin nhắn ngày càng nhiều hơn và những cuộc điện thoại tâm sự hành đêm làm cho chúng tôi thêm hiểu về nhau hơn. Em mở lòng kể cho tôi nghe về những cuộc đi “bay” thâu đêm của em… “Em đã nhắm mắt chấp nhận một cuộc sống tủi nhục, ê chề… để rồi hằng đêm, nước mắt em chảy ướt đẫm gối”. Chính sự chân tình trong những câu chuyện của em đã khiến tôi có một niềm thương cảm…
Cave có được yêu không anh?
Một ngày nọ, em bỗng hỏi tôi “Cave có được yêu không anh?”. Tôi ngỡ ngàng không biết trả lời sao với câu hỏi đó! Nhìn đôi mắt em ngân ngấn lệ vì sự im lặng của tôi khiến tôi cảm thấy xót xa cho em quá!
Video đang HOT
Tôi đã yêu em tự lúc nào cũng không hay biết! (Ảnh minh họa)
Từ khi quen tôi, em không còn “bay” thâu đêm suốt sáng ở vũ trường nữa, cũng không đốt cháy mình trong những cuộc tình chớp nhoáng hay mua vui cho những gã khách ham tìm của lạ… em đã từ bỏ tất cả, chỉ vì tôi! Em không dám nói với tôi những điều đó và em đã âm thầm từ bỏ, âm thầm cố gắng để trở về làm một con người lương thiện…
Một sáng nọ, khi vừa mở mắt, tôi vội vàng lấy điện thoại thì đọc đượng dòng tin nhắn ngắn ngủi của em “ Em sẽ về quê! Em sẽ từ bỏ tất cả, từ bỏ luôn cả anh… Em không xứng đáng nhận được sự quan tâm của anh! Em xin lỗi…”
Đọc được những dòng tin nhắn ấy, lòng tôi thắt lại… Cảm giác hối hận trỗi dậy chỉ vì sự im lặng trước câu hỏi của em “Cave có được yêu không anh?”. Tôi hiểu, vì sự im lặng của mình mà tôi đã khiến em bị tổn thương rất sâu…
Tôi đã yêu cave
Những ngày tháng tiếp theo, tôi sống trong sự dằn vặt và nhớ thương em! Khi đó tôi mới chợt nhận ra rằng, em đã tồn tại trong trái tim tôi từ lúc nào không hay biết… Tôi vùng dậy, chạy đi tìm em trong nỗi nhớ nhung khắc khoải…
Hỏi thăm những người bạn và đồng nghiệp cũ của em, tôi được biết là em đã từ bỏ công việc ở đó để về quê làm lại tất cả. Em muốn bắt đầu lại cuộc sống của mình để người ta không còn gọi em là “cave” nữa!
Tôi cảm thấy vui cho quyết định của em… nhưng rồi, lòng chợt nặng trĩu khi tự hỏi, mình có nên tìm em không?
Theo Bưu Điện Việt Nam
Ngủ yên một ký ức
Mối tình đầu khắc khoải những nuối tiếc, xót xa cho một kẻ dại khờ, đôi bàn tay người yêu cũng chưa một lần được nắm, mỗi lần nghĩ về em là những ngọn sóng đắng lòng trỗi dậy...
Chợt bật cười, nếu một ngày đẹp trời nào đó, con tôi hỏi rằng "mối tình đầu của ba thế nào?", không biết tôi sẽ bắt đầu kể từ đâu và như thế nào cho đúng nghĩa. Chỉ đơn giản là vì tôi chưa bao giờ nói tiếng yêu em, một cái nắm tay dù ngỡ ngàng cũng là xa xỉ. Thế đấy, thế mà với tôi, em là một mối tình đầu sâu đậm.
Cả 3 năm thời áo trắng tôi cũng chưa lần nào biết rung động. Ngày bước chân vào Đại Học tôi quê mùa lắm, thậm chí khăng khăng cho rằng sau này học xong, có việc làm rồi mình sẽ cưới vợ luôn khỏi yêu đương gì hết. Biết nhau từ cái ngày hội đồng hương, em đúng là con gái quê, nhìn em mà tôi nhớ hai bà chị ở nhà, còn tôi thì đặc mùi Hai Lúa.
Những ký ức về em, tôi chỉ dám cho lòng mình dừng ở đó, bởi về sau, mọi chuyện trở thành cú sốc khi tôi nhận ra rằng, tôi chưa thể yêu ai khác ngoài em.
Lần gặp nhau cuối cùng, em đưa tôi thiệp cưới. Một sự ngỡ ngàng, chua xót, bỗng chốc thấy mình bé nhỏ và bỗng chốc mọi thứ xung quanh dường như mờ ảo. Em nhẹ nhàng những lời xin lỗi, xin lỗi vì những ngộ nhận của đôi bên. Bất giác tôi muốn ào tới ôm chặt lấy em, có thể một tình yêu van xin cũng được, ít ra thì tôi cũng biết cái nồng nàn từ nó. Bởi chúng tôi chưa hề ngộ nhận mà đúng hơn là một tình cảm lặng thầm. Kể ra thì tình yêu không có lỗi thật, lỗi là ở mình, ở những kẻ không dám thừa thận mình yêu.
Cái quê mùa và đơn giản g.iết c.hết những cảm giác dù chưa một lần đến muộn. Tôi cứ luôn nghĩ không cần phải nói bằng lời, đôi khi tình yêu chỉ cần cảm nhận. Thật dại khờ, biết nhau ngần ấy thời gian mà tôi vẫn chưa một lần nói tiếng yêu em, còn em thì cứ như chỗ dựa tinh thần mỗi khi tôi sụp đổ.
Sự bao dung và vị tha cuối cùng chỉ dần chân đến đó, tôi mải miết đi tìm một sự nghiệp lớn lao còn em thì yêu thương đã nửa đường cái t.uổi. Tôi hãnh diện rằng mình chưa hề rung động trước ai, đơn giản vì em đã là một đối tượng mặc định trong lòng nhất là mỗi khi tôi phấn đấu. Ấy vậy mà, mọi thứ đều tan vỡ.
Hụt hẫng là đúng hơn, tôi như đ.ứa t.rẻ ngây ngô cứ ngỡ nấc thang kia là có thật. Mọi thứ đã quá muộn màng, hạnh phúc vụt qua mà tôi cứ trơ mắt chẳng với tay theo níu giữ. Em vẫn thế, vẫn là cô gái mặn mà, thôn quê, dân dã, dù đã yêu nhưng đâu dám ngỏ lời, đ.ánh tiếng.
Gặp lại em sau mấy năm, em ốm hơn xưa nhiều, có lẽ lo toan cho cuộc sống, còn tôi thì vẫn một mình gậm nhấm những ký ức chưa bao giờ quên lãng. Ngày em theo chồng, tôi nghẹn ngào như thể bị phụ tình mà không dám hận.
Mối tình đầu khắc khoải những nuối tiếc, xót xa cho một kẻ dại khờ, đôi bàn tay người yêu cũng chưa một lần được nắm, mỗi lần nghĩ về em là những ngọn sóng đắng lòng trổi dậy. Gần 30 t.uổi đời, tôi vẫn là kẻ lang thang tìm mộng, chợt nhận ra tình đầu là thế, chợt nhận ra còn đó những bẽ bàng. Tôi chưa bao giờ hỏi em về cuộc sống riêng tư nhưng chắc có lẽ em phải lao đao nhiều lắm. Chợt thở dài, chợt chạnh lòng, cái buồn nghèn nghẹn, giá như...
"Đã bao giờ anh nói tiếng yêu em", tôi sợ lắm những giấc mơ có em trong đó, sợ em hỏi mình như thế. Ngần ấy thời gian, tôi cứ dằn vặt bản thân rồi đốt cháy yêu thương, nhốt con tim không cho nó thêm dù một lần lỗi nhịp. Có lẽ hình ảnh em quá lớn và sâu đậm, vết sẹo về em còn đó vẫn chưa nguôi.
Rồi chắc hẳn mai đây, tôi rồi cũng sẽ dừng chân, một mái ấm gia đình, những đứa con kháu khỉnh. Nhưng liệu người con gái kia sẽ ra sao khi nửa trái tim tôi đã c.hết. Thôi thì, hãy cứ ngủ yên ký ức, những ước mơ về em, đời này vẫn không là hiện thực. Mân mê những ngậm ngùi, tôi nhủ thầm chỉ cần em hạnh phúc mà thôi...
Theo Eva
Cả cuộc đời trông ngóng một người đi Em viết cho anh trong đêm buồn thăm thẳm, giữa khung cảnh hoang liêu tĩnh mịch của núi rừng. Vẫn tiếng chim từ quy khắc khoải gọi tìm đôi đời đời không dứt, vẫn ánh trăng ngàn muôn thuở độc hành lặng lẽ đơn côi. Em viết cho anh khi trái tim chưa lành vết cứa, khi tâm hồn còn đầm đẫm một...