Cả thế giới quay lưng với em
Vậy ra có anh rồi cũng chỉ là mang một cái danh hờ hững, ừ thì là bên anh, nhưng bên lưng anh, chứ đâu bên tim anh, phải không?
Những ngày em chơi vơi. Những ngày em không biết phải đi đâu, làm gì, phải bấu víu vào đâu để bản thân không bị cuốn tuột đi mất. Những ngày em biết, em vẫn cô đơn, dẫu rằng đã ngàn lần tự nhủ “em còn có anh”
Tiểu thuyết. Cà phê. Nhạc. Ba thứ hòa vào nhau, lẫn lộn với mớ cảm xúc không tên. Cuộc sống của em bây giờ bộn bề quá, chật chội quá, mong manh quá. Em không thể tìm nổi một điểm tựa cho chính mình, để dựa vào đôi ba phút thôi, để trấn an trái tim rằng mọi thứ vẫn ổn, anh vẫn ở đó.
Em cứ nghĩ những gì người ta viết trong cuốn tiểu thuyết kia là bịa đặt. Em vẫn cho là bài hát cũng chỉ là bài hát, đâu có phải chuyện thực trong đời. Em vẫn tin cà phê dù đắng, thêm đường, thêm sữa vẫn ngọt.
Nhưng em sai. Em lầm tưởng. Như chính cái cách mà em tin anh, yêu anh, thương anh dẫu ngàn lần vẫn cho rằng mình đúng.
Hóa ra trước giờ em vẫn hạnh phúc với chính mình, không có anh. Khi mà cuộc sống này đổ sập, xô ngã em vào những khó nhọc không gọi được thành tên, thì anh đang ở đâu, làm gì, có còn nghĩ tới em? Sự quan tâm anh dành cho em thực ra chỉ là một điều miễn cưỡng cần có, một thứ trách nhiệm cần làm. À, như thế anh có thể giữ riêng, vì bản thân em cũng đủ mạnh mẽ để lo cho chính mình.
Cả thế giới không đứng về phía em, anh cũng nhìn em mà lạnh lùng quay lưng. Anh cũng thờ ơ với em như cách người khác đã từng làm, đã từng đối xử. Vậy anh hứa bên em mãi mãi để làm gì, có phải để làm em tổn thương thêm ngàn vạn lần nữa, để làm em khắc khoải với vết đau sẽ chẳng bao giờ lành?
Khi anh chưa bước vào cuộc sống của em, mọi thứ chỉ mang một màu nhờ nhờ xám xịt. Có anh rồi, chúng chuyển thể từ đen trắng sang hồng tím và xanh xao. Đủ các trạng thái của một mớ cảm xúc nhộn nhạo, không rõ đầu cuối. Nhưng thứ duy nhất em cảm nhận được chính là cô đơn. Cô đơn đến tột cùng.
Video đang HOT
Không anh, em đã quá quen thuộc với việc đối diện với mọi thứ, với cô đơn.
Có anh, em còn thân thuộc hơn với nỗi tủi thân thường trực hằng ngày, hằng giờ, hằng đêm. Những gì dành cho em bây giờ cũng chỉ như một thói quen chưa dám bỏ, như cái cách anh nhắn tin không còn chứa đựng một tấm chân tình cố hữu. Em bất chợt nhận ra, có phải anh đang đợi chờ một người khác, không phải em. Dường như em chỉ là cái bóng thay thế, để đến một lúc nào đó, anh sẵn sàng rời xa, sẵn sàng bỏ em lại, sẵn sàng mặc kệ em cứ ôm khư khư những nỗi đau không thể mạnh tay buông vứt.
Vậy ra có anh rồi cũng chỉ là mang một cái danh hờ hững, ừ thì là bên anh, nhưng bên lưng anh, chứ đâu bên tim anh, phải không?
Cả thế giới đã quay lưng lại với em, trong đó, có anh…
Em chấp nhận điều đó, và quyết với lòng mình xa anh!
Theo Khampha
Dòng đời cuốn chồng tôi vào con đường đập đá
Ngày nào cũng tiếp xúc với cờ bạc, anh ngấm dần, càng chơi càng thua. Anh nợ nần chồng chất, tôi khuyên anh từ bỏ rồi cùng trả nợ. Ban đầu anh chịu khó làm ăn, rồi chứng nào tật ấy, thua nhiều hơn, chán nản anh lao vào đập đá.
Tôi sinh ra và lớn lên trong một gia đình nông thôn nghèo khó thuộc huyện nghèo của tỉnh Sơn La. Bố mẹ quanh năm bán mặt cho đất, bán lưng cho trời. Tôi thương bố mẹ vất vả, quyết tâm học thật giỏi để được thoát ly khỏi cuộc sống nghèo khổ. Tôi được bố mẹ cố gắng cho theo học chuyên nghiệp. Cầm những đồng tiền mồ hôi nước mắt bố mẹ gửi, tôi chi tiêu cực kỳ tiết kiệm và có kế hoạch.
Ra trường tôi được nhận vào một đơn vị nhà nước nhiều người mơ ước vì công việc rất ổn định, có địa vị trong xã hội. Tôi không xinh xắn, nhan sắc bình thường nhưng ai cũng bảo phúc hậu, từng có mối tình sinh viên như bao người khác nhưng rồi chia tay. Thế rồi tôi gặp anh, một anh chàng hơn 12 tuổi, hình thức bình thường không có gì nổi bật. Anh từng đi tù vì buôn bán hàng cấm, không có nghề nghiệp ổn định.
Khi tôi gặp anh chẳng có gì ngoài chiếc xe máy trị giá khoảng 4 triệu đồng và một đứa con riêng 7 tuổi xinh xắn, đáng yêu. Anh và mẹ cô bé yêu nhau, rồi mang bầu được 3 tháng thì anh bị bắt đi tù. Vì chưa cưới xin và gia đình ngăn cản nên khi bé được 3 tuổi, chị ấy lấy chồng. Anh hết án trở về, đón con và tự mình nuôi con.
Sau một thời gian dài tiếp xúc tôi và anh yêu nhau, một tình yêu rất đẹp, tôi rất hạnh phúc. Anh thực sự yêu tôi và tôi cũng vậy. Sau 2 năm yêu đương, vượt qua sự ngăn cản của gia đình, cơ quan và bạn bè, lời bàn tán của thiên hạ, chúng tôi quyết định kết hôn, mẹ ngất lịm khi tôi quyết định lấy anh. Ai cũng bảo tôi bị điên nhưng tôi vẫn quyết định kết hôn. Cưới xong tôi mang bầu nhưng rất yếu, không thể đi lại được, bắt buộc phải thôi việc để sinh con. Một lần nữa bố mẹ lại thất vọng vì lấy chồng sinh con mà nghỉ việc.
Tôi rất thương bố mẹ, nhưng đã quyết định sẽ cùng anh vượt qua mọi khó khăn để được hạnh phúc bên nhau. Tôi mang bầu anh rất mực chiều chuộng, chăm sóc vì cưới xong chúng tôi ra ở riêng ngay nên rất thoải mái. Tôi đề nghị đón con riêng của anh về ở cùng để tiện chăm sóc để anh không phải lo lắng về con. Tôi yêu anh nên cũng thật lòng yêu và thương con bé như con đẻ của mình, chăm sóc chu đáo và con bé rất quý tôi.
Gia đình chồng dù không ở chung nhưng tôi luôn thay anh làm tốt bổn phận, coi gia đình chồng như chính gia đình mình. Còn anh sống rất có trách nhiệm với bố mẹ tôi, dần dần bố mẹ cũng quý anh. Thật hạnh phúc biết bao khi con trai tôi chào đời trong niềm vui của hai bên gia đình nội ngoại. Một lần đi kiểm tra sức khoẻ định kỳ cho con trai, phát hiện bị tim bẩm sinh nhưng nhẹ, không phải phẫu thuật và vẫn theo dõi định kỳ. Tôi và anh rất thương, lo cho con, chăm sóc con càng phải chu đáo hơn.
Khi con bệnh, dù khó khăn hơn nhưng chúng tôi vẫn cố gắng để vượt qua và làm bố mẹ hai bên không phiền lòng. Phải nói hai năm đầu gia đình tôi rất hạnh phúc, nhiều người ngưỡng mộ bởi anh rất yêu vợ, thương con. Gia đình chồng tuyệt vời, bố mẹ chồng tâm lý, anh chị chồng cũng quý tôi. Tôi xin được một công việc khác phù hợp, còn anh từ khi cưới đêm nào cũng đi kiếm tiền ở những chỗ mà người ta chơi cờ bạc, công việc cụ thể là cho vay tiền kiếm lãi, nói chung tạm ổn.
Nếu chỉ có vậy thì giờ này tôi không phải ngồi đây khóc lóc, kể lể. Vì ngày nào cũng tiếp xúc với cờ bạc, lúc đầu chơi vui, rồi thua, anh ngấm dần vào, càng chơi càng thua nhưng giấu không cho tôi biết. Khi hết tiền, anh bắt đầu vay mượn, nợ nần chồng chất, tôi phát hiện và khuyên anh từ bỏ rồi cùng nhau kiếm tiền trả nợ dần. Ban đầu anh nghe, chịu khó làm ăn, lại bắt đầu từ đầu, thế rồi vẫn chứng nào tật ấy, anh thua nhiều hơn, chán nản anh lao vào đập đá.
Tôi thực sự choáng váng khi biết anh chơi bời như vậy, nhưng lại một lần nữa cho anh cơ hội làm lại, anh hứa sẽ từ bỏ đá vì cho rằng nó không nghiện nên rất dễ bỏ. Sợ tôi suy nghĩ nhiều anh ở nhà chẳng đi đâu một thời gian, một mình tôi gồng gánh kinh tế, khó khăn chồng chất khó khăn nhưng tôi chưa bao giờ kêu ca sợ anh lại suy nghĩ. Tôi cố gắng vay mượn anh em bạn bè mua xe cho anh chạy taxi để cùng tôi gánh vác tài chính.
Thời gian đầu anh rất chịu khó, rồi đâu lại vào đấy, tôi thực sự chán nản vô cùng, bỏ thì thương con, thương gia đình 2 bên, hơn nữa tôi và anh còn yêu nhau nhiều. Anh chơi bời nhưng chưa bao giờ đánh đập, hành hạ tôi, vẫn rất có trách nhiệm với gia đình, chiều chuộng tôi như hồi hai đứa yêu nhau. Thời gian gần đây anh lại tiếp tục chơi bời, người nổi mụn, đêm ngủ không ngon giấc, thường xuyên nạp thẻ đánh bạc online, có ngày anh nạp đến 2 triệu tiền thẻ. Tôi rất buồn và thất vọng về anh lắm, mấy hôm nay anh chơi ít đi, chỉ lén lút chơi khi không có mặt tôi ở đó.
Tôi phải làm sao đây? Hỏi anh đã đến mức độ nghiện đá chưa để đi cai thì anh khẳng định là không nghiện, tôi suy nghĩ nhiều mệt mỏi và ốm thường xuyên, tiều tuỵ đi nhiều, anh cũng thương tôi nhưng vẫn lén lút đi chơi đá. Mọi người cho tôi xin lời khuyên. Giờ đây tôi thực sự mất hết niềm tin ở nơi anh, đã có lúc nghĩ đến cái chết nhưng thực sự không đành vì rất thương con. Con tôi hiện giờ đã 4 tuổi, con riêng của anh 14 tuổi, chúng sẽ ra sao khi bố như vậy.
Hai năm yêu đương và 5 năm chung sống, tôi làm sao có thể quên được tình nghĩa 7 năm qua. Đêm nào tôi cũng thao thức vì mệt mỏi, suy nghĩ, một tháng tôi sút đến 5 kg. Một phụ nữ 28 tuổi như tôi làm sao có thể tiếp tục sống khi đã mất hết niềm tin vào người đàn ông mình yêu thương nhất, đánh đổi tất cả để được bên anh. Giờ đây sao tôi lại đau đớn thế này, tôi có lỗi gì sao? Sao ông trời bất công vậy?
Anh của tôi ngày xưa đâu rồi, người chồng mà tôi luôn hãnh diện với bạn bè vì rất yêu và chiều tôi, giờ đây sao lại nát tan tất cả?
Theo VNE
Tuyệt vọng khi chồng khiến bạn gái cũ mang thai Tôi thất vọng và đau đớn vô cùng khi con gái tôi chưa đầy hai tháng rưỡi mà cô gái kia đã mang thai hai tháng. Hai năm trước tôi 23 tuổi, có một công ăn việc làm ổn đinh và sống với mẹ (bởi bố đã bỏ đi từ lúc tôi còn nhỏ). Thời gian đó tôi có quen và kết bạn...