Ca sĩ Mỹ mặc áo dài không quần: cứ Tây làm thì là ’sáng tạo’?
Nếu một ca sĩ Việt Nam mặc áo dài không quần, liệu những người ủng hộ Kacey Musgraves vẫn tiếp tục hài lòng? Những um sùm quanh câu chuyện này còn có những tầng tranh cãi khác mà ít người nhận ra.
Nguyễn Phương Mai – Nhà nghiên cứu đa văn hoá
PGS.TS Nguyễn Phương Mai giảng dạy chuyên ngành Giao tiếp & Quản Trị đa văn hoá với các nghiên cứu và khoá đào tạo liên ngành kết hợp với kiến thức thần kinh não bộ (neuroscience). Chị đã có một thời gian dài làm báo trước khi về công tác tại ĐH Khoa học Ứng dụng Amsterdam, Hà Lan. Chị cũng là tác giả của hai cuốn sách Tôi Là Một Con Lừa và Con Đường Hồi Giáo.
Năm 2012, một người mẫu của Victoria Secret xuất hiện trên sân khấu với chiếc mũ rực rỡ của thủ lĩnh da đỏ. Vấn đề là, với hãng nội y này, chiếc mũ lông chim là một vật để trang trí, còn với người da đỏ, nó là một biểu tượng tâm linh, thường đi kèm với sự kính trọng dành cho người già.
Mỗi chiếc lông chim cũng thể hiện một hành động dũng cảm của người chiến binh. Vấp phải sự phản đối dữ dội, Victoria Secret phải công khai xin lỗi.
Kacey Musgraves mắc một lỗi hệt như vậy khi cô ca sĩ này diện chiếc áo dài quốc phục của Việt Nam mà không mặc quần. Những hành động vay mượn văn hoá mà thiếu hiểu biết và tôn trọng như vậy được gọi là cultural appropriation. Chữ “appropriation” có nghĩa là “sự tương thích”, những nghĩa thực sự của thuật ngữ này được hiểu là “cưỡng đoạt văn hoá”.
Tuy nhiên, những um sùm quanh câu chuyện này còn có những tầng tranh cãi khác mà ít người nhận ra.
PIZZA KHÔNG NHÂN, SUSHI TOÀN GẠO
Chúng ta luôn vay mượn văn hoá của những cộng đồng khác, hàng ngày hàng giờ: Bạn ăn món Nhật, mặc đồ Tây, lấy cảm hứng từ châu Phi để trang trí phòng khách…
Nhưng hành vi cưỡng đoạt văn hoá chỉ diễn ra khi chúng đi kèm với hai yếu tố. Thứ nhất, người vay mượn kiếm lợi từ yếu tố văn hoá này mà không thừa nhận nguồn gốc, không tìm hiểu, hoặc không tôn trọng bản sắc văn hoá đó. Thứ hai, người vay mượn kiếm lợi từ yếu tố văn hoá này nhưng bỏ qua sự bất công quyền lực mà người dân của nền văn hoá này phải chịu đựng.
Không những vay mượn văn hoá để kiếm lời, mà trong mắt những người phản đối, họ còn thể hiện sự thiếu tôn trọng và hiểu biết với nền văn hoá đang góp phần làm ví tiền họ dày hơn.
Trên thế giới đã có rất nhiều trường hợp bị tẩy chay vì cưỡng đoạt văn hoá.
Ví dụ như người thiết kế của Nike đã sử dụng hoạ tiết dân gian của người Samoa mà không hề thừa nhận nguồn gốc của hoạ tiết này. Topshop từng sử dụng hoạ tiết caro trên chiếc khăn trùm đầu của người Palestine mà không hề có động thái gì thể hiện trách nhiệm cộng đồng với hàng triệu người Palestine.
Mục tiêu kiếm tiền, bòn rút, và khai thác như vậy từng bị phê phán là một biểu hiện của tư tưởng thuộc địa, coi văn hoá của xứ sở bị chiếm đóng là đồ chơi, vật trưng bày, thứ trang điểm cho lạ mắt.
Ở trường hợp của Victoria Secret và Kacey Musgraves, trong mắt những người phản đối, họ không những vay mượn văn hoá để kiếm lời, mà còn thể hiện sự thiếu tôn trọng và hiểu biết với nền văn hoá đang góp phần làm ví tiền mình dày hơn.
Thế nhưng, những ai ủng hộ Kacey Musgraves có thể biện hộ rằng cô đang biến tấu văn hoá phục vụ cho sự sáng tạo. Chúng ta hãy so sánh điều này với việc chiếc áo dài Việt Nam được cách tân cổ thuyền bởi vợ chồng một nhà thiết kế người Nhật Bản. Bà Trần Lệ Xuân nhìn thấy mẫu này trên sàn diễn đã rất ưng ý và hết sức cổ động để sự cách tân này lan toả trong xã hội Việt Nam ngày đó.
Như vậy, sự biến tấu văn hoá nếu đi theo chiều hướng tích cực, nhằm tôn vinh nhưng không xoá bỏ hoặc bóp méo tinh chất văn hoá của chủ thể sẽ được hoan nghênh chào đón. Đây là điều chúng ta thấy khá rõ trong các món ẩm thực quốc hồn quốc tuý như pizza hay sushi.
Vượt ra ngoài biên giới, hai món ăn này đã được nhiều đầu bếp thiện nghệ biến tấu với vô vàn mùi vị và công thức khác nhau. Người Italy có thể hậm hực khi ăn chiếc pizza ở Mỹ dày cộp với đủ thứ hầm bà lằng. Thậm chí, có nhà hàng chủ nhân người Italy ghi một cái biển rõ to “Ở đây không bán pizza có dứa”. Tương tự với sushi đã được biến tấu với rất nhiều kiểu cuộn gói và gia vị mà đồng nghiệp người Nhật của tôi kiên quyết không ăn.
Tuy nhiên, hiếm có người Italy hay Nhật nào cảm thấy bị xúc phạm khi món ăn truyền thống của họ bị hay được biến tấu và chào đón nồng nhiệt như vậy. Đó là vì những tinh thần của pizza hay sushi vẫn được giữ nguyên: Chẳng ai nướng một chiếc pizza không có nhân hay cuộn một cái sushi chỉ toàn gạo.
Việc vay mượn biến tấu văn hoá của cộng đồng khác và việc cưỡng đoạt văn hoá đôi khi rất khó xác định ranh giới.
Video đang HOT
UNESCO công nhận văn hoá là một tài nguyên, và người bản địa có quyền tác giả với tài nguyên đó. Trên lý thuyết là vậy.
Trong thực tế, việc vay mượn biến tấu văn hoá của cộng đồng khác và việc cưỡng đoạt văn hoá đôi khi rất khó xác định ranh giới.
Những người tự hào về văn hoá của chính dân tộc mình có thể biểu hiện ra hai xu thế hoàn toàn khác nhau.
Kẻ thích thú vì có người bắt chước, kể cả khi sự bắt chước đó đem lại lợi nhuận khủng cho người vay mượn và đào sâu hố ngăn cách quyền lợi cũng như quyền lực. Người phản đối vì thấy bị xúc phạm khi văn hoá của họ bị đem ra làm đồ trang trí hoặc bị bóp méo, hoặc không được công nhận nguồn gốc.
Văn hoá, vì vậy, là một địa hạt vừa hào phóng vừa nhạy cảm mà doanh nghiệp luôn cần tìm hiểu kỹ lưỡng khi tung sản phẩm ra thị trường.
CA SĨ VIỆT NAM MẶC ÁO DÀI KHÔNG QUẦN THÌ SAO?
Ngoài cuộc tranh luận về cưỡng đoạt văn hoá, không hề ngạc nhiên khi chuyên gia trang điểm nổi tiếng gốc Việt Michelle Phan lên tiếng phản đối chiếc áo dài không quần là một hành động dục tính hoá phụ nữ châu Á (sexual fetishization of Asian women), gắn liền hình ảnh họ với sự phục tùng tình dục.
Sự dục hoá phụ nữ Á Đông bắt nguồn từ cách phương Tây tò mò với những miền đất mới mà họ chinh phục và giao thương. Trong thế kỷ thứ 19 và nhiều thập kỷ sau đó, phụ nữ Á Đông gắn liền với hình ảnh geisha trên các sản phẩm gốm sứ.
Điều này tạo ra khởi điểm của định kiến rằng phụ nữ Á Đông đẹp như một đồ trang trí. Trong văn hoá đại chúng, từ “China doll” – búp bê Trung Hoa – cũng hàm ý tương tự, ở tầng vô thức ám chỉ người phụ nữ đẹp, im lặng, thụ động, thậm chí bị phi nhân hoá như một thứ đồ để chơi và phục vụ.
Bước vào thế kỷ 20, phụ nữ Á Đông tiếp tục gắn liền với hình ảnh những người đàn bà ngoan ngoãn, phục tùng, trẻ con, ngây ngô, và sẵn sàng phục vụ tình dục. Điều này trở nên tệ hại hơn với những cuộc chiến ở châu Á nơi nhục dục là mặt sau của đạn pháo.
Trong xã hội hiện đại, phụ nữ Á Đông vẫn tiếp tục bị nhìn qua lăng kính như vậy. Trong bài Yellow Fever của The Bloodhound Gang, lời hát được dịch ra tiếng Việt như sau: “Nàng là một tấm thảm Á Đông, bởi ta có thể trải ra đâu tuỳ ý”; “Rồi ta sẽ bịt mắt nàng và bắt nàng quỳ xuống”.
Việc tôn sùng phương Tây và coi mình là nền văn hoá hạng hai sẽ dẫn đến việc hài lòng với bản sắc cùa mình dưới nhãn “đồ lạ”.
Trên những website hẹn hò, những cô gái châu Á thường bị coi là mục tiêu tình dục. Sự tán tỉnh thường có mùi sex vì nhiều lý do khác nhau như “chưa ngủ với gái châu Á bao giờ”, “gái châu Á đẹp kiểu lạ lùng”, “ngủ với gái châu Á họ rất biết phục tùng”.
Một số website tìm vợ qua môi giới hay bộ phim tư liệu Seeking Asian Female (Tìm vợ người Á) cũng tiết lộ rằng đàn ông mong đợi ở cô dâu châu Á sự ngoan ngoãn vâng lời của một nô lệ tình dục. Trên các trang sex, phụ nữ châu Á đóng phim khiêu dâm cũng thường bị đặt vào các tư thế bị chiếm hữu, bị khuất phục, hoặc bị ép buộc.
Việc coi sắc đẹp châu Á là “của lạ” thể hiện sự tự ti văn hoá rất rõ ràng. Lẽ ra, với việc chiếm đa số trên thế giới, sắc đẹp của người Á phải là “quen”, là “chính”, là “chủ đạo”, là “đại chúng” mới đúng. Tuy nhiên, việc tôn sùng phương Tây và coi mình là nền văn hoá hạng hai sẽ dẫn đến việc hài lòng với bản sắc cùa mình dưới nhãn “đồ lạ”.
Tuy nhiên, sắc đẹp châu Á khi bị tính dục hoá trong khuôn khổ định kiến thì không những thể hiện sự tự ti văn hoá mà còn nguy hiểm. Năm 2000, hai cô gái người Nhật bị bắt cóc và lạm dụng tình dục. Kẻ bắt cóc đặc biệt chỉ nhằm vào đối tượng phụ nữ châu Á vì chúng cho rằng họ dễ phục tùng nhu cầu tình dục, không chống cự, và không dám báo cảnh sát.
Liệu chúng ta có thấy sự tự ti văn hoá nếu ta sẽ cho rằng Tây làm thì được chứ mình làm y hệt lại thành sai?
Như vậy để kết luận rằng ta thích thì mới bắt chước và vay mượn. Nhưng văn hoá không chỉ là một mẩu hiện vật. Đằng sau đó là tâm linh, hồn cốt, danh tính và niềm tự hào của người chủ, cũng như sự tôn trọng, trân quý và trách nhiệm của người nhận.
Ngoài mối quan hệ vay mượn ấy, sự cẩn trọng với văn hoá tồn tại ngay trong nội bộ những người chủ thể. Hãy tưởng tượng một ca sĩ Việt Nam mặc áo dài không quần, liệu những người ủng hộ Kacey Musgraves vẫn tiếp tục hài lòng?
Liệu chúng ta có thấy sự tự ti văn hoá nếu ta sẽ cho rằng Tây làm thì được chứ mình làm y hệt lại thành sai?
Nguyễn Phương Mai
Illustration: Phượng Nguyễn
Theo Zing
Từ vote 1 sao cho AirVisual đến đòi "san bằng" ca sĩ Mỹ mặc áo dài phản cảm: Thóa mạ, tấn công không làm mọi việc tốt đẹp hơn
Kacey Musgraves có cố tình xúc phạm quốc phục của chúng ta hay không thì chưa rõ, nhưng phản ứng gay gắt thái quá thay vì góp ý chân thành của dân mạng Việt rõ ràng khiến sự việc đi xa hơn theo chiều hướng không tích cực.
Chạm đến văn hóa là chạm đến "vùng nhạy cảm"
Việc nữ ca sĩ người Mỹ Kacey Musgraves đã lựa chọn trang phục (giống với) áo dài làm đồ biểu diễn nhưng không mặc quần dài mà chỉ có nội y đã gây nên làn sóng bức xúc mạnh mẽ trong cộng đồng.
Trong những hình ảnh và video ngắn được chủ nhân giải Grammy khoe trên mạng xã hội, cô uốn éo, tạo dáng khêu gợi, động tác khiêu khích với bộ cánh vừa mặc lên sân khấu. Câu chuyện này nhanh chóng gây chú ý với truyền thông Việt Nam và được bàn tán rầm rộ trên mạng xã hội.
Nhiều người dùng mạng đã mở các cuộc "chiêu mộ đồng đội" để kéo vào trang cá nhân của cô nàng quấy rối kèm hashtag #respectaodai (tôn trọng áo dài), #saysorrytovietnam (hãy xin lỗi Việt Nam), nhưng thay vì những lời giải thích nhẹ nhàng, bình tĩnh để cô ấy hiểu mặc áo dài thế nào mới chuẩn, thì đa phần là những lời chửi bới, thóa mạ nặng nề, có người còn viết bằng tiếng Việt. Nhiều người nổi tiếng trong showbiz Việt cũng bày tỏ sự không hài lòng với ca sĩ Mỹ.
Câu chuyện này thực ra không quá mới, nhất là khi "làn sóng châu Á" ở mọi lĩnh vực đang chi phối mạnh mẽ đến xu hướng thẩm mỹ ở phương Tây những năm gần đây, đặc biệt là thời trang. Việc áo dài Việt Nam nằm trong sự lựa chọn của nhiều ngôi sao Hollywood trong những sự kiện cũng không phải hiếm gặp.
Trước Kacey Musgraves, rapper Saweetie cũng từng mặc áo dài không kèm quần, để hở vòng ba tại lễ trao giải Billboard Music Awards 2019, diễn ra tối 1/5 tại nhà thi đấu MGM Grand Garden ở Las Vegas (Mỹ), thu hút nhiều ngôi sao Hollywood tham dự. Thay vì chọn trang phục nguyên bản, những cô nàng người Mỹ gợi cảm này đã chọn áo dài kiểu "tinh giản", chỉ mặc áo mà không có quần, có lẽ để thêm phần gợi cảm.
Sự "tinh giản" này có đẹp hay không còn tùy thẩm mỹ của mỗi người, nhưng rõ ràng những nàng Tây này đã khai thác tính quyến rũ của áo dài Việt bằng cách hở bạo mà không hiểu được rằng, tự thân áo dài đã đủ sexy chính trong sự e ấp, kín đáo và toàn vẹn của nó. Chẳng trách mà dư luận ở Việt Nam nổi đóa đến thế.
Quốc phục liên quan đến văn hóa, hình ảnh, tinh thần của một đất nước. Bất kỳ dân tộc nào cũng có lòng tự tôn, tự hào, và khi một ai đó đụng chạm, làm sai lệch văn hóa của đất nước đó, người dân phản ứng là chuyện tất yếu.
Rapper Saweetie từng gây tranh cãi vì mặc áo dài không mang quần.
Không chỉ người dân Việt có phản ứng mạnh mẽ khi quốc phục bị mặc sai theo cách hở hang, mà có lẽ người dân của các quốc gia khác cũng sẽ ném đá, tẩy chay bất cứ ai mặc trang phục truyền thống của họ không đúng cách, hoặc nhắc đến tên của quốc phục một cách không đúng đắn. Kim Kardashian có lẽ hiểu điều đó hơn ai hết.
Cuối tháng 6 vừa rồi, khi giới thiệu bộ ảnh dòng sản phẩm nội y định dáng mà cô mất 15 năm phát triển, cái tên Kimono được Kim chọn và định đăng ký sở hữu thương hiệu đã vấp phải làn sóng chỉ trích mạnh mẽ từ Nhật Bản.
Nhiều người đã nhanh chóng phản đối, trích dẫn sự chiếm đoạt văn hóa, một điều mà cô Kim siêu vòng ba đã bị buộc tội quá nhiều lần trong quá khứ, bởi lẽ, kimono là trang phục truyền thống của phụ nữ Nhật Bản mặc trong các dịp trọng đại như ngày đầu năm mới, lễ trưởng thành, Tết thiếu nhi, tang lễ...
Việc đặt tên đó cho đồ nội y là thiếu tôn trọng văn hóa nước này. Kết quả, Kim đã phải xin lỗi công khai và từ bỏ ý định sử dụng tên quốc phục Nhật Bản để đặt cho thương hiệu nội y của mình.
Trở lại với câu chuyện áo dài. Tôi cho rằng, tuyên bố Kacey Musgraves hay Saweetie cố tình phỉ báng trang phục được xem là quốc phục Việt Nam có lẽ hơi chụp mũ, chủ quan.
Tôi không bênh họ, tất nhiên, và cũng không cảm thấy tự hào gì khi những người nổi tiếng của xứ cờ hoa đã mặc áo dài theo cách không chuẩn mực như vậy.
Đúng như cách Ngô Thanh Vân nhận định, việc Kacey mặc áo dài Việt thiếu quần (tạm cho rằng cô ấy không cố ý xúc phạm bản sắc hay làm tổn thương dân tộc chúng ta) cho thấy một sự am hiểu nghèo nàn về bộ trang phục đó.
Cái sai rõ ràng nhất của Kacey, và cả Saweetie nữa, là họ muốn được nổi bật, nhưng lại không chịu tìm hiểu văn hóa và hời hợt trong lựa chọn trang phục.
Beauty blogger nổi tiếng người Mỹ gốc Việt Michelle Phan cũng lên tiếng phản ứng với Kacey, rất đúng trọng tâm và đầy sự cầu thị như thế này: " Đúng là trông cô ấy thật sexy với trang phục này nhưng mọi sự sáng tạo nên tôn trọng giá trị văn hóa truyền thống.
Mặc áo dài là điều tuyệt vời. Nhưng bạn nên mặc quần, nếu không trông bạn chẳng khác gì một mớ hỗn độn", vì việc mặc áo dài theo cách Kacey thì chẳng khác nào đàn ông mặc vest không quần.
Vin vào một điều tốt đẹp để tấn công kẻ khác, đó là cách ứng xử "bầy đàn"
Với hàng loạt bình luận, hashtag đầy gay gắt mà dân mạng Việt để lại trên trang cá nhân của mình, chắc Kacey đã biết rằng, cô đang "chọc giận" những ai.
Việc người dùng mạng thể hiện cảm xúc yêu, ghét, khen, chê, hài lòng hay không hài lòng với Kacey, đó là quyền của họ. Nhưng hình như họ quên rằng, cô ấy cũng có quyền được mặc những gì mình thích?
Không phải ai cũng hiểu hết văn hóa của một quốc gia khác, và cũng khó để đem chuẩn mực về thuần phong mỹ tục hay quy chuẩn ăn mặc của Việt Nam để áp đặt cho ca sĩ này được. Hình như mặc thế cũng không vi phạm luật Mỹ (?!), nên câu chuyện cô ấy mặc thế đẹp hay xấu, phản cảm hay sexy, mạo phạm hay sáng tạo, đó là vấn đề của quan điểm cá nhân.
Bạn bày tỏ quan điểm cá nhân của bạn trước một bộ trang phục, đó là quyền của bạn, bạn thấy bức xúc vì áo dài không được mặc đúng cách và muốn quốc phục của mình được tôn trọng là điều đúng đắn, nhưng thóa mạ, mạt sát người khác vì người ta khác mình, đó là một thứ tư duy ấu trĩ.
Thế giới này là thế giới tự do, và đừng áp đặt ý kiến của bạn lên người khác, ép họ vào "khuôn khổ" (không chắc là đúng 100%) mà bạn đang theo đuổi, tin tưởng, nhất là ở một lĩnh vực nhạy cảm, nhiều biến động như thời trang.
Trước khi phản ứng quá mạnh với người nước ngoài vì họ mặc áo dài không theo giá trị chuẩn mực (mà bạn đã quen), trước khi vội vàng kết tội người ta "làm nhục quốc thể", có lẽ là chúng ta nên bình tĩnh hỏi một cách lịch sự để biết họ có cố ý không, có hiểu lầm gì không; hoặc là chúng ta cần nhìn lại mình đã thực sự thấu hiểu và truyền bá tới nơi tới chốn về văn hóa áo dài Việt Nam chưa.
Mặt khác, cuộc "tổng tấn công" mà nhiều người nổi tiếng và dân mạng Việt đang nhắm Kacey Musgraves chẳng phải là cách ứng xử rất kém văn minh sao? Có những diễn viên này, KOL nọ còn hăng hái report từng tấm hình, kêu gọi người hâm mộ tẩy chay, kéo qua đánh sập Instagram cô ca sĩ đã xúc phạm quốc phục của Việt Nam.
Có cả một hội nhóm đông đảo rủ nhau vào inbox 2 cô gái người Mỹ gốc Việt nổi tiếng trong làng thời trang để "mách", rủ họ cùng cà khịa, tấn công Kacey chung nữa!
Để tăng sức nặng, quyền lực cho luận điểm của mình, người ta đã vin vào, đã nhân danh những ý niệm tốt đẹp như "tự tôn dân tộc", "tôn trọng truyền thống", "bản sắc", "bảo vệ văn hóa"... Nhưng trên thực tế, chửi bới người khác không phải là cách tranh luận văn minh và đòi công lý, nó chỉ thể hiện sự bất lực, tự ti và yếu kém về kiến thức.
Nếu họ am tường về lịch sử hình thành và biến đổi của áo dài, ý nghĩa và sự tinh tế trong thiết kế của áo dài, biết được sự khác biệt giữa áo dài và sườn xám xẻ tà của người Trung Hoa, họ sẽ tranh luận với Kacey trên tinh thần cầu thị và thấu hiểu, chứ không phải hung hãn chửi bới và report cô ấy.
Nếu thực sự đấu tranh vì lòng tự tôn dân tộc, người ta sẽ biết cách để thể hiện sự tự tôn ấy bằng cách khôn ngoan, chứ chẳng "truyền tấn công" rào rào mà chẳng có lời giải thích lọt tai nào.
Tương tự thế, nếu ai đó nói ngược luận điểm của đám đông, kẻ đó sẽ chịu tội vạ, sẽ bị coi là người phản lại những giá trị tốt đẹp mà đám đông nhân danh.
Cứ thử khen công khai Kacey Musgraves mặc bộ áo dài ấy thật sáng tạo và gợi cảm hoặc bênh cô ấy xem, bạn sẽ bị chửi cho vuốt mặt không kịp ngay, và đám đông cũng không có luận điểm nào ngoài những lời chụp mũ.
Chắc bạn chưa quên chuyện một bộ phận dân mạng Việt, sau mỗi trận cầu của đội tuyển Việt Nam mà có chút "biến" kiểu trọng tài (bị xem là) xử ép Việt Nam, một cầu thủ đội bạn chơi rắn, dùng tiểu xảo hoặc một cầu thủ đội mình bỏ lỡ một cơ hội làm bàn, có một pha xử lý không như ý, trang cá nhân của họ cũng nhanh chóng được lấp đầy bởi những lời hung hãn.
Hay mới đây nhất, việc một giáo viên dạy hóa học trực tuyến có gần 350.000 người theo dõi trên trang Facebook - đã hô hào báo cáo ứng dụng AirVisual trên Google Play, App Store và Facebook vì "tội" ứng dụng này đưa Hà Nội vào top 1 thành phố ô nhiễm.
Facebooker này khẳng định AirVisual đang thao túng dữ liệu của mình để bán máy lọc không khí do công ty mẹ IQair sản xuất, cho rằng bảng xếp hạng AirVisual sẽ gây hại cho du lịch đến Việt Nam dù không đưa ra bất kỳ bằng chứng nào để chứng minh cho các tuyên bố của mình.
Và dù mới nghe hơi nồi chõ, cũng chẳng cần tìm hiểu sự chính xác của thông tin, dân mạng đã hùa nhau đánh giá ứng dụng này 1 sao, khiến nó "bay màu" trong một thời gian ngắn.
Từ việc kêu gọi tẩy chay app AirVisual tới người nổi tiếng Việt đòi "san bằng" cô ca sĩ Mỹ vì mặc áo dài không quần, có thể thấy người ta dễ lộ ra sự bất lực, kém cỏi trong việc tranh luận công bằng, văn minh như thế nào.
Và cách duy nhất để tránh bị dắt mũi, đó là sự hiểu biết và nắm thông tin toàn diện. Nếu bạn biết nhiều hơn, bạn có thể đưa ra lựa chọn đúng đắn cho riêng mình và cách phản biện hợp lý mà không cần dựa vào đám đông. Đó mới là cách chúng ta cần trong thời đại dễ nhiễu loạn thông tin.
Theo Helino
Mặc cho dàn sao Việt phản đối, Duy Mạnh vẫn lên tiếng ủng hộ ca sĩ ngoại quốc mặc Áo dài phản cảm: "Có gì đâu mà lên án" Trong khi Ngô Thanh Vân, Phạm Hương, Cát Phượng... đồng loạt lên tiếng phản đối cách mặc Áo dài phản cảm của ca sĩ nhạc đồng quê Kacey Musgraves thì Duy Mạnh lại cho rằng: "Tất cả đều vui vẻ, có gì đâu mà phải lên án nhỉ". Ngày 11/10 vừa qua, CĐM và rất nhiều sao Việt đã đồng loạt lên tiếng...