Cà phê thác loạn
Gần đây, nhiều “phố” cà phê thác loạn mọc lên trong nội thành lẫn ngoại thành ở TPHCM khiến dư luận bức xúc. Phóng viên Báo Người Lao Động đã nhập cuộc tìm hiểu
“Có khách!” Giọng của một thanh niên gác cửa vọng vào. Chúng tôi liếc nhìn ra, một cậu học sinh bước vào, để phạch chiếc ba lô trên bàn, ngả lưng ra ghế và lim dim mắt. Từ bên trong, 2 tiếp viên trên người chỉ che hai mảnh vải mang ra 3 ly cà phê và ngồi xuống bên cạnh. Chỉ trong chốc lát, quần áo trên người khách bị lột sạch, hai tiếp viên cũng trần như nhộng… Đây là hình ảnh đầu tiên khi chúng tôi đến làm khách tại quán cà phê Thủy Tú trên đường Minh Phụng, phường 9, quận 11 – TPHCM vào trưa 28-3.
“Phố” kích dục
Quán cà phê Thủy Tú bên ngoài luôn có 2 thanh niên trực, ngoài nhiệm vụ giữ xe họ kiêm luôn việc trong coi “an ninh” trong quán. Quán này có khoảng 20 bàn với khoảng hơn 10 tiếp viên ăn mặc mát mẻ, sẵn sàng phục vụ khách “tới bến” nên được giới ăn chơi bình chọn là “điểm thác loạn” nhất. Chúng tôi chia nhau mỗi người ngồi một bàn.
Hai tiếp viên ngồi với chúng tôi liên tục dùng những động tác, lời nói khó tả để… mời gọi. Thỉnh thoảng lại có một vài tiếp viên không mảnh vải che thân chạy qua chạy lại như để khêu gợi khách. Trong bóng tối lờ mờ, tiếng rên rỉ của các cô gái mỗi lúc một lớn. Cách chúng tôi 2 bàn, một khách vừa bước vào đã được “đón tiếp” chu đáo: “Thêm một em nữa đi anh?”.
Tiếp viên cà phê Thủy Tú đang phục vụ khách. Ảnh: THÀNH ĐỒNG
Nói rồi, cô gái này kê một chiếc ghế ngồi đối diện, hai chân vắt lên vaikhách bắt đầu mơn trớn… Chúng tôi gọi tính tiền nước để rút lui thì chủ trấn an: Các anh cứ yên tâm, cứ ngồi uống nước, bảo đảm không ai dám đến quấy rầy đâu!? Chúng tôi hứa hôm sau sẽ quay lại. Giá hai chai trà xanh không độ 100.000 đồng.
Đường Minh Phụng nằm trên địa bàn quận 11 dài chưa đến 2 km nhưng có đến gần chục quán cà phê thác loạn giống Thủy Tú, như Thy Thy, Ánh Hồng, Mi Mi… Đặc điểm của các quán này là bên ngoài được trang trí có vẻ huyền bí, ánh sáng trong quán chỉ lờ mờ, đủ để nhìn thấy lối đi. Cách Thủy Tú 200 m là quán Mi Mi.
Quán này lúc nào cũng có khoảng 15 tiếp viên mặc đồ lót ngồi sẵn chờ đón khách. “Đây là nơi phục vụ tốt nhất trong số gần chục quán nằm trên đường này, không chỉ phục vụ tận tình mà chúng tôi luôn có các em rất dễ thương!” – người phụ nữ quản lý quán Mi Mi tự hào khoe với chúng tôi. Kế Mi Mi là Hoàng Lâm. Quán này nằm cạnh trụ sở Công an phường 10, quận 11.
Dù mới 8 giờ sáng nhưng đã có rất đông khách. Chúng tôi tìm một bàn ở phía trong cùng, gọi một chai nước ngồi uống để quan sát, lập tức có hai tiếp viên mặc đồ lót đi ra chào hàng. Điều nhận thấy ở quán này là giữa khách và nhân viên phục vụ không có một chút ngại ngùng, các tiếp viên sử dụng mọi chiêu thức khiêu dâm để chiều khách. Vừa lúc, một người đàn ông chừng 50 tuổi bước vào, một tiếp viên sà tới ngồi lên đùi, cởi quần áo của khách, sau đó cởi luôn những thứ còn lại trên người của cô ta. Càng lúc khách vào càng đông, tiếng rên rỉ vọng lên càng nhiều.
Video đang HOT
Những tuyến đường “ nóng”
Ngoài đường Minh Phụng, trên hai tuyến đường Hòa Bình, Lạc Long Quân ở quận 11 cũng dày đặc các quán cà phê thác loạn, tạo thành khu ăn chơi có tiếng. Theo lời giới thiệu của các tiếp viên ở cà phê Thủy Tú, Thy Thy, chúng tôi tiếp tục tìm đến nhiều quán khác trên đường Hòa Bình, đoạn trước cổng số 2 Công viên Văn hóa Đầm Sen, chỉ một đoạn ngắn nhưng có gần 10 quán cà phê thác loạn, như Yến Nhi, Ánh Minh, Nhiệt Đới…, tất cả đều thuộc phường 5, quận 11.
Trong số này, có tiếng nhất là cà phê Nhiệt Đới, hoạt động khá lộ liễu. Tiếp viên chỉ mặc… đồ tắm để tiếp khách. Mỗi khách vào được phục vụ từ A đến Z với giá chỉ 100.000 đồng, bao nước uống. Nếu khách cần nhiều tiếp viên phục vụ thì trả thêm 50.000 đồng/tiếp viên, không mất tiền bo.
Chiều 26-3, chúng tôi tìm đến cà phê Nhiệt Đới và yêu cầu được gặp chủ quán để thương lượng việc cần 10 tiếp viên phục vụ sau 0 giờ. Một phụ nữ xưng là quản lý của quán không ngần ngại: Giá sẽ tăng 3 lần so với bình thường, nếu có nhu cầu “đi” luôn thì 500.000 đồng/lần… Gần Nhiệt Đới là cà phê Ánh Minh cũng “nổi tiếng” không kém. Nếu ai không quen mới vào quán lần đầu sẽ không khỏi “dội” bởi những động tác mơn trớn của tiếp viên, rồi những âm thanh “nhạy cảm” vang lên khắp phòng.
Còn trên đường Lạc Long Quân cũng ken dày những quán cà phê trụy lạc, như Thánh Ly, Vy Vy, Thanh Thanh, Su Su… Các quán này cũng có đội ngũ tiếp viên từ 10 đến 20 người sẵn sàng phục vụ khách tới bến. Chúng tôi đặt câu hỏi với một phụ nữ ở quán cà phê Thánh Ly: Tiếp viên “quậy” cỡ này mà không bị công an kiểm tra sao? Bà ta đáp tỉnh bơ: “Thỉnh thoảng mấy ổng cũng ghé nhưng mình biết điều nên mấy ổng làm ngơ, chứ địa bàn của mấy ổng sao lại không biết được!?”.
Không gọi gái miễn đi vệ sinh!
Tại quán cà phê Su Su trên đường Lạc Long Quân, sau khi đưa ra một ly trà đá, “tú bà” của quán mời gọi: “Anh thích em nào thì chọn luôn, toàn hàng đẹp, phục vụ tận tình!”. Chúng tôi từ chối, chỉ uống nước, nghe nhạc. Ngay lập tức, bà ta gằn giọng: “Vào chỗ em là để gọi gái, thư giãn, chứ uống cà phê, nước ngọt thì miễn tiếp!”.
Liền sau đó, chúng tôi liên tiếp bị “tú bà” này và các tiếp viên đi qua đi lại đay nghiến: “Bị điếc bây ơi. Chắc hổng có tiền…”. Tôi đứng dậy giả bộ đi vào khu vực nhà vệ sinh, nơi các tiếp viên đang ngồi chờ khách, liền bị “tú bà” chặn lại: “Không gọi gái miễn vào nhà vệ sinh!”.
Sát trụ sở cơ quan công quyền.
Theo tìm hiểu của chúng tôi, hầu hết tiếp viên phục vụ ở các quán cà phê này đều không có lương. Cứ một khách là 100.000 đồng, chủ lấy 40.000 đồng, nhân viên được 60.000 đồng. Tại quán cà phê Nhiệt Đới trên đường Hòa Bình, chúng tôi đặt câu hỏi với một tiếp viên: Có khi nào bị công an đến kiểm tra không, cô ta cho biết: “Ít lắm! Mà họ có đến cũng chỉ nhìn qua, rồi đi!”.
Thác loạn tại quán cà phê Nhiệt Đới
Điều khó hiểu là hầu hết các quán cà phê trụy lạc nằm trên đường Minh Phụng, Lạc Long Quân, Hòa Bình hoạt động công khai gần trụ sở Công an, UBND quận 11, thậm chí quán cà phê “tai tiếng” Hoàng Lâm nằm sát vách trụ sở Công an phường 10, quận 11 nhưng vẫn… an toàn.
Kỳ tới: Bình Tân “Quậy” không kém
Theo Người Lao Động
Nỗi đau của người đàn bà "trụy lạc"
Minh đã thuê thám tử theo dõi chúng tôi tại một khách sạn ở Hồ Tây. Anh ta còn yêu cầu sếp tôi đến chứng kiến cấp phó của ông trụy lạc ra sao...
Cuối cùng thì tôi cũng phải ra đi. Đang ở vị trí của người quản lý trong một ngành sang trọng, được xã hội kính trọng, tôi phải tự tay viết đơn nghỉ việc. Đó là cơ quan còn ưu ái với tôi, cho tôi một chút thể diện. Lẽ vì, với vi phạm đó, tôi không thể còn mặt mũi nào để đến nơi làm việc, không còn uy tín gì với các đồng nghiệp.
Gần hai mươi năm kể từ khi tốt nghiệp đại học, tôi đã phấn đấu hết mình để có vị trí ấy. Bây giờ, tự tôi phải viết đơn để "về vườn". Sau cái hôm cuối cùng thu dọn đồ đạc ở văn phòng cơ quan về nhà, mẹ tôi đón tôi bằng những giọt nước mắt. Trong sự đổ vỡ này, mẹ tôi chắc sẽ là người đau nhất. Tôi biết vậy vì bà chỉ có một mình tôi.
Ba mẹ tôi kết hôn khi ba tôi từ chiến trường trở về. Mặt trận mùa Xuân Mậu Thân khốc liệt. Ba tôi về, nguyên vẹn, sau 7 năm bặt tin tức, trong nỗi đợi chờ tưởng như vô vọng của mẹ tôi. Mẹ tôi ngày ấy đẹp lắm. Bà đi dạy học, khuôn mặt, giọng nói làm khối anh "xin chết", nhiều anh "bị thương" như trong tim mẹ chỉ có một mình ba tôi.
Tôi ra đời năm 1969, là kết tinh của một tình yêu vẹn nguyên, long lanh, không ti vết. Sau tôi, nghe kể rằng, ba mẹ tôi đã rất cố gắng nhưng không sinh thêm được cho tôi đứa em nào nữa. Tôi là đứa con độc nhất của một gia đình cha bộ đội - mẹ giáo viên, một kiểu gia đình mẫu mực thời bấy giờ. Suốt từ nhỏ đến lớn, tôi được nâng niu, chiều chuộng như một báu vật. Nhưng điều quan trọng hơn cả hạnh phúc được chiều chuộng là tôi đã được sống suốt cả quãng thời gian ấy trong một môi trường gia đình trong sạch, trong tình yêu không tì vết của ba mẹ tôi.
Thế nên, khi tôi thành thiếu nữ, tôi nhìn tình yêu, tình vợ chồng bằng lăng kính hoàn toàn màu hồng. Tôi nghĩ, tất cả mọi đôi lứa trên thế gian này đều yêu nhau như ba mẹ tôi yêu nhau. Nhất là từ khi ba tôi mất, tôi nhìn thấy sự suy sụp của mẹ tôi, tôi nhìn thấy ngày ngày bà vẫn nấu những món ăn mà ông thích, dù biết ông vĩnh viễn không còn bao giờ được ngồi ăn cùng bà. Tôi thấy, ngày sinh nhật ông, bà vẫn làm cơm, vẫn mua hoa tặng ông, vẫn rót rượu tràn ly, bảo tôi chúc mừng ba. Cho dù, ba tôi chỉ còn trong di ảnh. Từ tình yêu của ba mẹ tôi, tôi tin, tình yêu chỉ có màu hồng.
Tôi đã từng tin rằng, tình yêu của anh dành cho tôi không một chút tì vết (Ảnh minh họa)
Rồi năm thứ 2 đại học, tôi có bạn trai. Minh học cùng khóa với tôi nhưng khác khoa. Tôi học Văn, Minh học Tâm lý. Hai khoa học chung một giảng đường, đi chung một lối đi đầy sỏi, dưới những rặng nhãn còi cọc. Nhưng tôi không biết Minh. Hay đúng hơn là Minh không có gì làm tôi chú ý. Minh xấu trai và học hành cũng rất thường. Nếu Minh và tôi không đụng xe ở ngoài đường Cầu Giấy thì tôi mãi mãi không biết Minh. Lần ấy, tôi ngã xe rất nặng do cú tạt đầu xe của Minh. May mà thời ấy, cả hai cùng đi xe đạp chứ nếu chạy xe máy chắc là tôi đã đi theo ba. Mãi sau này, tôi mới biết, đó là màn làm quen cổ điển nhưng do Minh không tiết chế được nên đã đâm quá mạnh khiến tôi ngã trượt đầu, phải khâu 4 mũi.
Minh chăm sóc tôi tận tình, Minh qùy lạy mẹ tôi nói những lời xin lỗi. Mẹ tôi ban đầu rất giận vì Minh đã làm báu vật của bà sứt đầu mẻ trán nhưng sau rồi cũng cảm động trước sự tận tụy của Minh. Tôi chưa yêu lần nào, chưa thất vọng về đàn ông bao giờ nên cũng cảm động về Minh. Tôi yêu Minh như thế, cũng bằng một tình yêu trong sáng, không tỳ vết như ba tôi yêu mẹ tôi, như mẹ tôi yêu ba tôi.
Hôn lễ được tổ chức sau khi chúng tôi ra trường. Chúng tôi ở với mẹ trong một căn hộ tầng 3 khá chật vì mẹ tôi không còn ai cả. Minh vui vẻ chấp nhận điều đó dù Minh là con trưởng, dù gia đình Minh đang sống ở một biệt thự ở Hà Nội.
Tôi sinh con, hai đứa con gái cách nhau 3 tuổi. Mẹ tôi lo Minh buồn vì nhà Minh chỉ có Minh là con trai độc nhất. Nhưng Minh vẫn vui vẻ. Tôi học thạc sỹ rồi tiến sỹ. Tôi từ một công chức bình thường dần leo lên vị trí quản lý. Rồi giời cho tôi lộc đất đai. Tôi dồn tiền của mẹ ban đầu mua được một mảnh đất nhỏ ở gần nơi tôi làm việc. Không lâu sau, ở đó mở đường. Con đường chạy xuyên qua khiến mảnh đất từ trong ngõ ra mặt đường. Tôi lãi to, có cả một đống vàng trong tay.
Cũng từ đống tiền vốn đầu tiên của mẹ tôi, từ cú kinh doanh đầu tiên ấy, tôi dần dà có trong tay nhiều biệt thự. Minh bảo tôi ở vị trí đó đi giao dịch không tiện, để Minh làm thay vì Minh chỉ là công chức bình thường ở một công sở. Tôi thấy thế cũng có lý nên nhường lại toàn bộ phần kinh doanh cho Minh. Anh tự biên tự diễn. Tự quản lý tài khoản ở ngân hàng của hai vợ chồng nhưng mang tên anh để giao dịch cho tiện. Tôi tin Minh còn hơn tin một con người. Tôi tin vào tình yêu không tỳ vết mà tôi từng được nuôi dưỡng trong quá khứ từ ba mẹ tôi.
Và rồi, một hôm, tôi ngã ngửa người khi được biết, tài khoản của chúng tôi không còn một đồng nào. Tôi hỏi Minh. Minh bảo, tôi đừng quan tâm đến những thứ thuộc về cá nhân Minh. Tài khoản ấy mang tên Minh thì là của Minh sao lại là của chung? Tôi sững người. Và, đổ vỡ bắt đầu. Khi không còn tin vào tình yêu không tỳ vết thì tôi cũng không mấy khó khăn để điều tra những gì cần biết. Thì ra, Minh đã có con riêng. Một đứa con trai hơn đứa con út của tôi và anh 1 tuổi. Người đàn bà đó sở hữu tất cả tài sản mà tôi và Minh có. Tất nhiên ngoại trừ ngôi nhà tập thể 3 tầng cũ kỹ mà chúng tôi đang ở vì đó là nhà của quân đội cấp cho ba tôi.
Tôi như người rớt xuống vực sâu. Đau khổ thảm hại. Nhưng tôi không dám ghen tuông với cô gái kia như cái cách mà đàn bà khác vẫn làm. Tôi sợ sự cố hôn nhân của tôi trở nên ầm ĩ và tôi luôn cảm thấy xấu hổ vì điều đó. Tôi sợ các đồng nghiệp đàm tiếu. Tôi sợ họ chê cười rằng tôi có quyền, có tiền, có học, có nhan sắc mà không giữ được chồng. Cũng bởi vậy mà tôi không muốn ra tòa ly hôn với Minh dù sau đận ấy, chúng tôi ly thân. Tôi không muốn công khai chuyện đổ vỡ. Phần vì các con tôi. Khi ấy con gái tôi bắt đầu bước vào tuổi 14. Nó tôn sùng Minh như tôi tôn sùng ba tôi ngày xưa. Phần vì ở vị trí của tôi, ly dị cũng không hay ho gì. Sau này, tôi mới ngộ ra rằng đó là sai lần lớn nhất của tôi vì tôi đã phải trả cái giá quá đắt cho sự sĩ diện.
Tôi đã phải trả giá quá đắt cho sự sĩ diện của mình! (Ảnh minh họa)
Vậy là chúng tôi vẫn ở chung một nhà nhưng coi như đã ly dị. Minh cũng đồng ý với phương án ấy. Gia đình anh gia giáo, anh bảo rằng, anh không muốn ba mẹ anh bị tổn thương. Anh còn nói anh cảm ơn tôi vì tôi đã giữ được vẻ ôn hòa, không làm ầm ĩ. Còn tôi, hơn cả căm thù, tôi khinh bỉ Minh. Nhưng, lại cũng vì sĩ diện mà tôi lại làm ngược lại những gì tôi nghĩ. Tôi vẫn cần Minh, không phải vì tôi nuối tiếc Minh mà vì để che mắt thiên hạ cái sự thật đắng cay mà tôi đang phải hứng chịu. Tôi bảo rằng, tôi muốn Minh vẫn có mặt bên tôi những khi cần thiết y như ngày xưa. Ấy là trong những dịp quan trọng như ngày lễ tết hay khi đón tiếp khách khứa, bạn bè, chúng tôi vẫn xuất hiện cùng nhau, tay trong tay, tươi cười như vẫn là một cặp vợ chồng hạnh phúc. Minh đồng ý và anh đã thực hiện đúng cam kết. Suốt 3 năm ròng, ngoại trừ mẹ tôi, không một ai biết tôi và anh đã không còn là vợ chồng.
Sau này, khi mọi chuyện trở nên tồi tệ, tôi luôn luôn tự trách mình. Rằng, chỉ vì cái sĩ diện hão mà tôi đã phải trả giá đắng cay. Không chỉ mất sạch tiền bạc, tình yêu, tôi còn mất cả công danh. Tôi đã đi hết từ sai lầm này đến sai lầm khác, tất cả chỉ vì sĩ diện.
Ba năm sau, tôi cứ sống như thế, giả dối với bề ngoài hạnh phúc khi đối diện với người ngoài và đau đớn mỗi khi đối diện với chính mình cho đến khi tôi gặp được anh. Cho dù anh không đem đến cho tôi niềm hạnh phúc không tỳ vết như ngày xưa thì ít nhất anh cũng đã kéo được tôi ra những khổ đau. Chúng tôi yêu nhau. Anh là người tự do vì cuộc hôn nhân đầu tiên của anh đã kết thúc cách đó dăm năm. Còn tôi, tôi cũng có quyền yêu anh vì tôi thực chất cũng là người tự do. Nhưng tôi không bao giờ ngờ được rằng kết cục lại trở nên tồi tệ đến thế.
Minh đã thuê thám tử theo dõi chúng tôi và vào một ngày đông giá rét tại một khách sạn ở Hồ Tây, Minh đã làm tung tóe mọi chuyện. Rằng, tôi đã ngoại tình bị chồng bắt quả tang. Minh còn gọi điện thoại cho cả sếp tôi yêu cầu ông đến chứng kiến cấp phó của ông trụy lạc ra sao. Tôi chết điếng người không chỉ trong giây phút ấy mà trong suốt nhiều ngày sau đó. Tôi làm sao thanh minh được rằng chúng tôi thực chất đã ly hôn trong khi chúng tôi vẫn ở cùng nhà, vẫn tay trong tay hạnh phúc trong tất cả những dịp quan trọng của cơ quan và gia đình. Sau sự cố ấy, không còn lựa chọn nào khác, tôi đành phải viết đơn xin nghỉ việc. Tôi không còn đủ tư cách để đảm nhận cương vị của mình. Mẹ tôi lau nước mắt cho tôi. Bà bảo, đàn bà trí khôn để nơi vạt áo, ngồi thì còn đứng lên thì rơi mất...
Theo Đang yêu
Sao ăn vụng bị bắt quả tang Liên tiếp những câu chuyện ngoại tình, "ăn vụng" của những quý ông trăng hoa trong làng giải trí và cách "xử lý" của những cô vợ sao nổi tiếng. Angelina Jolie và Brad Pitt Cặp tình nhân trong mộng Angelina Jolie và Brad Pitt mặc dù luôn được ca tụng &'xứng đôi vừa lứa' nhưng không vì thế mà có thể &'miễn...