Cà phê khuya, cô đơn, tĩnh mịch!!!
Đối với tôi, cà phê chưa bao giờ là thứ thuộc về đám đông,ồn ào, gấp gáp. Càng một mình, cà phê càng ngon, càng đen, càng đắng, càng sâu…….
Ảnh minh họa
Người ta vẫn nói, uống cà phê không phải chỉ là thưởng thức một thứ ăn chơi, uống cà phê dần dần đã trở thành một nét văn hóa, để đẩy đưa câu chuyện, để lùi xa những phân cấp, để giải tỏa những muộn phiền và để tìm về những ký ức. Ở mỗi nơi, mỗi bước chân người đi qua thì sẽ có những câu chuyện để nói về cà phê. Mỗi giọt cà phê tí tách rơi là mỗi giọt chạm vào sâu thăm thẳm của những tâm sự cất kín trong tim. Cô đơn đấy, nhưng bên ly cà phê sóng sánh, người ta thấy cuộc đời dường như chỉ còn lại một thứ, là lãng du, là phiêu bạt, là đắm mình với hơi thở chậm rãi của thời gian…….
Trưởng thành rồi sẽ cô đơn, nhưng trưởng thành rồi người ta lại thấy cuộc đời có những giây phút được cô đơn để nhận ra chính mình lý thú biết nhường nào, cũng như uống cà phê vậy, sau vị đắng đót nơi đầu lưỡi dần dần cảm nhận được vị ngọt thơm dễ chịu lan tỏa khắp toàn thân, thấm vào từng nơron thần kinh làm người ta minh mẫn, thông suốt, dễ chịu.
Đối với người uống cà phê mà nói, sống là phải chờ đợi. Từ một thói quen đối với một sở thích nhỏ bé, người ta dần dần thấy mọi việc trong cuộc sống chỉ cần kiên nhẫn để chờ đợi thì sẽ giảm dần đi rất nhiều những tổn thương. Chờ một giây đèn đỏ, chậm đi vài km tốc độ sẽ bớt đi biết bao tai nạn giao thông. Chờ một phút xếp hàng, có bao nhiêu người không cáu gắt mệt mỏi. Chờ đợi không bao giờ là thiệt thòi, vì cuộc đời vốn chỉ lấy đi những bước chân bước vội chứ không bắt tội những bước chân biết nhường.
Video đang HOT
Thế rồi, cuộc đời bỗng nhiên nằm gọn trong một tách cà phê. Chỉ là một thứ nước đen đen đắng đắng mà người ta đã ngẫm ra biết bao nhiêu sự đời, những chân lý, những yêu thương và những kỷ niệm. Hóa ra, tưởng chừng uống vào mình thứ nước đen đắng như nước hàng này lại là uống vào cả một cái hồn. Tâm hồn của người nông dân đã vun trồng chăm bón. Tâm hồn của người nghệ nhân đã tính toán chính xác cho mỗi mẻ rang cà phê. Tâm hồn của người nghệ sĩ đã pha chế thành công một tách cà phê tuyệt vời từ hương vị cho đến hình ảnh. Tâm hồn của người lãng khách cô hành thưởng thức. Đối với tôi, cà phê chưa bao giờ và sẽ không bao giờ là thứ thuộc về đám đông, ồn ào và gấp gáp. Càng một mình, cà phê càng ngon, càng đen, càng đắng, càng sâu. Chỉ trong lặng im, người ta mới trải lòng những nỗi niềm thầm kín. Thời buổi mở cửa, cái gì cũng sống nhanh, sống vội, cà phê có lẽ là thứ duy nhất đủ giữ chân người ta lại để mà chờ đợi, để mà suy tư. Bên ly cà phê phin đang tí tách rơi, người ta trải lòng mình trong những tâm sự vui buồn, những ký ức tưởng chừng đã ngủ quên, những cảm xúc tưởng như đã chai sạn trước sóng gió cuộc đời.
Tôi sẽ nhâm nhi cà phê, với những bản nhạc Jazz, có khi là những khúc tình của Trịnh. Có lẽ, chỉ những người đã hiểu nỗi đau, đã thấm nhuần cảm giác chia phôi, đã đau đáu những nỗi niềm cô độc mới có thể tạo ra thứ âm nhạc thích hợp nhất để hòa quyện với chất đắng của cà phê. Đôi khi người ta tìm đến với cà phê không phải bởi vì thích uống mà để tìm một điều gì đó mà người ta nghĩ là đã mất. Nên có những khoảnh khắc, tôi pha cho mình một tách cà phê nóng, ôm nó trong lòng, hít hà mùi hương, nhưng chẳng uống, chỉ là để tìm lại những điều đã trôi về một miền rất xa.
Dẫu sao thì, rượu cho nỗi đau, cà phê cho nỗi buồn, mà nỗi buồn thì uống sao cho hết , cho cạn vơi đáy lòng ngay đâu? Thì hãy cứ từ từ mà sống, cà phê sẽ tan và nỗi buồn rồi sẽ dịu… Cuộc sống đôi khi cũng vui như ta khuấy thìa, nghe tiếng lanh canh của muỗng chạm vào cốc, cà phê đâu chỉ là để uống và nỗi buồn đâu phải chỉ để quên.
Theo Truyen Ngan
"Một mình" nhiều, chồng mất cảm hứng yêu đương với vợ
Nghe lời thú nhận của chồng, tôi sốc vô cùng. Thật không ngờ nguyên nhân anh lạnh nhạt với tôi bấy lâu là vì thế.
Vợ chồng tôi kết hôn được 7 năm, có với nhau 1 cậu con trai kháu khỉnh, bụ bẫm.
Hai đứa yêu nhau 5 năm mới tiến tới hôn nhân nên rất hiểu và trân trọng nhau. Quan hệ vợ chồng bình yên, tuy cũng có khi va chạm nhưng sau đó lại làm lành.
Thời gian đầu chồng tôi làm văn phòng trong công ty thiết bị y tế, nhưng vì một số nguyên nhân nên anh chuyển việc sang công ty xây dựng. Từ ngày sang bên công ty mới, chồng tôi thường xuyên phải đi công trình, nhất là nhân viên mới, càng phải chịu khó đi hơn.
Có nhiều dịp, chồng phải đi công trình xa nhà đến nửa tháng mới về, còn những chuyến đi 4, 5 hôm thì nhiều như cơm bữa. Cũng phải mất một thời gian dài tôi mới thích ứng và thông cảm được cho công việc của chồng.
Chồng đi làm nắng gió, tôi phần thì thương phần thì lo lắng, hơn nữa người ta vẫn nói trai xây dựng. Tôi cũng rất sợ chồng sa ngã.
Xa nhau, bên ngoài nỗi nhớ nhung thông thường, vợ chồng tôi cũng đối mặt với nỗi nhớ rất "bản năng". Trước kia hai đứa cứ một tuần gần gũi khoảng 3 - 4 lần, bây giờ số lần giảm xuống hẳn. Chưa kể những lần chồng ở xa, hai đứa nhớ nhau lắm mà không làm gì được.
Dịp đầu, mỗi lần chồng về là hai đứa quấn nhau lắm, nhưng độ 2 tháng trở lại đây, tôi thấy chồng lạ lắm, anh không còn tỏ ra hào hứng mỗi lần gần vợ như trước nữa. Cuộc yêu cũng không còn nhiệt như trước, tôi thấy anh cứ hờ hững, lạnh nhạt. Mới đầu tôi nghĩ do chồng vất vả nên sức khỏe yếu nhưng dần dần, tôi phát hiện ra không phải vậy.
Tôi bắt đầu nghĩ linh tinh đến trường hợp anh có người khác, hay anh "bóc bánh trả tiền" mỗi lần anh đi công tác. Cũng vì suy nghĩ thế nên tôi buồn lắm, hay cáu kỉnh với chồng, vợ chồng ít gặp nhau mà cứ hậm hực, chẳng vui vẻ như trước. Có lúc lẩn thẩn nghĩ hay anh chán tôi rồi là tôi buồn đến rơi nước mắt.
Bế tắc chẳng biết làm thế nào, tôi đòi ly hôn. Chồng nghe xong thì sốc nặng, anh nói không có chuyện anh chán vợ, cũng không có chuyện anh đi tòm tem bên ngoài. Khi tôi truy vấn đến cùng, vì sao dạo này anh thay đổi thế, chồng tôi sau một hồi ấp úng anh gằm mặt thừa nhận. Là do anh xa nhà nhiều, bức bối không có gì giải tỏa nên đã dùng chiêu "một mình". Thật không ngờ quen thói, bây giờ anh chỉ có cảm giác khi một mình mà thôi.
Nghe chồng thú nhận mà tôi sốc toàn tập. Thật không ngờ việc chồng nguội lạnh với tôi bấy lâu lại có nguyên nhân như thế. Tôi thật sự không biết nên gận, nên trách hay nên thông cảm với chồng đây. Tôi nên làm gì để giúp chồng vượt qua giai đoạn này đây?
Theo Khỏe & đẹp
Vợ nhạt như... nước ốc Lấy phải cô vợ đanh đá bảo tiết chế lại có khi dễ, còn lấy phải vợ hiền quá, hiền đến mức nhạt nhẽo, bảo thay đổi khó hơn lên trời. Tôi chưa ngoại tình, cũng không muốn ngoại tình nhưng cuộc sống bên người vợ hiền lành, không có ước mơ, cũng chẳng có mong muốn gì lớn thật sự làm cho...