Cà phê đắng như dư vị của cuộc đời
Nhiều lúc tôi hét lên tại sao tôi không thể bán nổi 40 ly cà phê một ngày?
5h30 sáng cố gắng bật dậy khi chuông điện thoại đổ dài…leo xuống cầu thang…cố gắng mở to hai con mắt, nhẩm đi nhẩm lại trong đầu: đến giờ ra quán rồi, đến giờ rồi. Cơn buồn ngủ bủa vây khiến tôi chỉ muốn quay trở lại với gối, với mền…chỉ muốn nằm một tẹo thôi, một tẹo thôi, chịu hết nổi rồi.
6h sáng chủ nhật, chẳng có ma nào cả, ngoài đường vắng tanh. Tất cả đều còn say giấc nồng, cuộn mình trên giường ấm giữa buổi sáng sớm se lạnh. Giờ này mà được ở phòng trọ thì tôi sẽ nướng cho tới khi cháy khét mới thôi.
Mệt mỏi bủa vây tôi, bào mòn nốt chút sinh lực cuối cùng (Ảnh minh họa)
Hai con mắt đỏ thẫm, thâm quầng vì thiếu ngủ, thế này thì khách chạy hết. Nốc vội ngụm cà phê đen đặc, giống như liều dopping của các vận động viên trước khi vào cuộc đấu. Ừ lúc này đó là cần nhất đấy, còn cả một ngày dài để chiến đấu cơ mà.
9h sáng vỏn vẹn 15 ly cà phê. Tôi biết thế là dừng rồi đấy. Không có nỗi buồn nào hơn khi nhìn những điều tệ hại đang đến, biết đấy nhưng không thể làm gì cả, cứ ngồi thần ra, giương mắt nhìn nó đến, mỗi lúc một gần hơn.
Thế là tháng này lại không đủ tiền trả thuê mặt bằng, tôi đã vét cạn những đồng tiền còm cõi cuối cùng. Đã 7 tháng trôi qua, cái quán cóc của tôi vẫn không thể trụ nổi.
Người ta bảo cà phê là thứ dễ bán nhất, thứ mà ai cũng uống và uống không kể giờ giấc. Tôi đã tin như thế, hy vọng nhiều lắm…mà đâu phải là viển vông đâu, nhìn ra xung quanh mà xem chỗ nào cũng có người ngồi, bất kể sáng sớm hay tối khuya, bên cái thứ nước đen nâu các kiểu ấy.
Vậy mà tôi vẫn không thể trụ nổi, như thể đang vắt kiệt sức mình. Không còn gì nữa cả. Nhiều lúc tôi hét lên tại sao tôi không thể bán nổi 40 ly cà phê một ngày? Tôi chỉ cần bấy nhiêu thôi để trả tiền thuê phòng trọ, trả tiền thuê chỗ.
Video đang HOT
Tôi sẽ tình nguyện làm việc không công, tôi tuyên chiến với cơn buồn ngủ từng ngày… tôi làm mọi thứ có thể. Cà phê rất ngon, sinh tố lúc nào cũng uống cạn ly, nhiều người quay lại chỉ để nói với tôi rằng: uống nhiều chỗ rồi nhưng sinh tố ở đây là ngon nhất.
Nhưng bấy nhiêu vẫn không đủ. Nhiều người bảo đây là con đường chết, vì tôi khờ dại nên mới thuê chỗ này. Tôi nào biết, chỉ thấy đường to, đẹp, nhiều quán xá, đầy người đi lại, lo gì không có chỗ cho tôi…và tôi nào có ham hố chi nhiều, chỉ cần đủ đắp đổi qua ngày.
Giờ đây, nỗi thất vọng, mệt mỏi bủa vây tôi, bào mòn nốt chút sinh lực cuối cùng. Đầu óc tôi bủa vây với câu hỏi duy nhất, tiền thuê chỗ tháng này lấy ở đâu đây? Chẳng có ai giúp tôi cả, cũng chẳng thể chuyển đi đâu khi mà túi đã cạn. Thế là ngày lại ngày tôi cố lết cái thân tàn, vuốt từng tờ giấy bạc 1 nghìn, 2 nghìn…tất cả đều quý giá lúc này.
Ngoài đường dòng người vẫn tấp nập, quần áo đẹp đẽ, những chiếc xe láng cóng… tôi thấy mình khốn khổ và lạc lõng. Liều doping vẫn còn tác dụng, đầu óc còn tỉnh táo lắm, rất phấn khích, một dòng năng lượng đang cuộn chảy dạt dào, không còn chỗ cho muộn phiền nữa, không còn bạc nhược nữa.
Giờ thì tôi hiểu tại sao người ta lại dễ dàng nghiện rượu hay ma túy rồi đấy. Chỉ vài ngụm cà phê tâm trạng của tôi đã thay đổi 360 độ, mỗi ngày tôi càng uống nhiều hơn, chỉ còn thiếu uống trước khi ngủ nữa thôi. Nhưng tôi sợ…mặc dù mỗi buổi tối khi đóng cửa quán, xếp từng đồng bạc lẻ là những lúc tôi không muốn sống nhất, nhưng tôi vẫn cố không đụng đến một giọt nào. Tôi biết nếu cứ như thế nó sẽ thành kẻ nghiện.
Nhưng bây giờ đây, sáng chủ nhật đẹp đẽ tôi tự cho mình được ảo mộng. Người ta bảo khi đã đến tận cùng của nỗi đau, thì sẽ không còn cảm giác nữa. Có vẻ như tôi vẫn chưa xuống tới đáy, nên vẫn còn đó nỗi đau đáu mỗi ngày.
Tiền – đó là tất cả những gì mà tôi có thể thốt lên. Đừng chạy theo đồng tiền, đừng sống chỉ vì tiền. Giờ đây tôi mỉm cười đắng chát, lòng đầy thù hận, vừa cay đắng vừa mỉa mai.
Tương lai, hy vọng…những thứ mà tôi theo đuổi suốt 7 tháng qua giờ không biết còn có ý nghĩa gì nữa không. Dòng người vẫn bon chen, tôi ao ước sao mình có thể gạt bỏ tạp niệm, có thể thanh thản hay lạc quan… nhưng sao khó quá, bởi đơn giản câu trả lời mà tôi cần tìm vẫn chưa thấy.
Lại một ngụm cà phê đắng ngắt, dư vị của cuộc đời. Có thể đây chỉ đơn giản là đoạn đường mà bất cứ ai cũng đi qua, ừ thần dược của tôi đang thì thầm. Vậy thì tiếp tục nhé, thử xem điều gì đang đợi ta ở phía trước nào, có lẽ phải bước tới thì mới biết được phải không?
Theo Khampha
Đêm tân hôn anh gọi tên người cũ
Anh đã mang tới cho tôi một nỗi đau mà tới suốt đời tôi không bao giờ quên được.
Tôi đã cố gắng nén nỗi đau này, bơ đi mà sống nhưng nó cứ ám ảnh tôi. Một người vợ, ngay trong đêm đầu tiên về nhà chồng, tôi đã phải khóc thầm.
Tôi thấy sợ những tháng ngày sắp tới, sợ phải đối diện với người chồng dường như không có tình yêu cho mình vì anh ấy quá nặng lòng với tình cũ.
Có khi nào, cưới xong chưa đầy tháng mà tôi ly hôn được không?
Tôi phải làm sao để giải tỏa nỗi ấm ức này trong lòng? (Ảnh minh họa)
Tôi biết, tôi không phải là người đàn bà mà anh yêu nhiều nhất trong đời. Chúng tôi lớn lên gần nhau, hai gia đình đều hiểu rõ về nhau. Nói về tình yêu, có lẽ chỉ tôi yêu anh chứ điều ngược lại không nhiều lắm.
Trước kia, anh từng yêu một chị hơn 6 năm. Hai người học cùng đại học với nhau trên thành phố. Nhưng quê chị ấy xa lắm, bởi thế nên sau này khi anh đưa chị ấy về ra mắt, bố mẹ anh không ưng thuận.
Bố mẹ anh không cấm đoán nhưng chỉ ra cho anh thấy điều đó là rất vất vả. Cuối cùng, suy nghĩ đắn đo mãi, tự anh quyết định dừng lại. Hai người họ chia tay trong hòa bình nhưng tôi biết lòng anh còn yêu chị ấy nhiều lắm. Bằng chứng là sau ngày chia tay, anh không yêu ai cho tới tận khi chị ấy lấy chồng. Lúc đó, hai người đã chấm dứt được gần 2 năm.
Nói về chuyện chúng tôi, tôi được bố mẹ anh giới thiệu để làm quen. Thực ra bố mẹ anh ưng tôi từ trước rồi. Có thể đó cũng là một phần lí do khi anh đưa chị ấy về họ đã không đồng ý. Bố mẹ anh muốn anh lấy tôi, một cô gái ngoan hiền, gần nhà... Điều đó đúng là lợi đủ đường.
Tôi là người phụ nữ cam chịu. Tôi thuộc tuýp người muốn làm một người vợ, người mẹ tốt mà không đòi hỏi quá nhiều. Nhưng khi đến với anh, nếu không phải vì yêu anh thì cũng khó lòng nào tôi vượt qua được áp lực khi là người đến sau. Bởi tôi biết rất rõ chuyện yêu đương của anh trước kia. Mà đàn bà ai cũng sợ điều đó.
Đến với tôi, anh khá chân thành. Sự chân thành không phải là yêu mà là nghiêm túc và có trách nhiệm. Anh cũng thành thật nói rằng anh thấy tôi thiệt thòi khi lấy anh nhưng anh hứa sẽ bù đắp cho tôi thật nhiều.
Tôi thấy anh không chỉ nói miệng. Anh nói là làm. Việc nhà tôi anh lo lắng chu đáo nên bố mẹ tôi quý anh vô cùng. Tôi cảm thấy hạnh phúc. Bởi vì tôi yêu anh, vì anh có ý định nghiêm túc cưới tôi.
Sau khoảng hơn 8 tháng tìm hiểu nhau, chúng tôi quyết định cưới. Mọi thứ nhà anh lo rất chu đáo, anh cũng quan tâm tôi nhiều lắm. Nhưng đó là khung cảnh của ban ngày, còn khi mọi người đã về hết, chỉ còn hai vợ chồng, anh đã mang tới cho tôi một nỗi đau mà tới suốt đời tôi không bao giờ quên được.
Đêm tân hôn, anh không quá say nhưng có chút hơi men trong người. Và rồi anh vô tình gọi tên chị ấy khi ôm tôi vào lòng. Có lẽ lúc đó chính anh cũng không ý thức được nên anh không biết mình đã nói những gì. Sáng hôm sau tỉnh dậy, anh bình thường như không có chuyện gì xảy ra.
Tôi đã suy nghĩ rất nhiều về điều đó và không biết phải làm sao. Tôi thấy biểu hiện của anh với vợ rất tốt nhưng việc đêm hôm đó khiến tôi đau lắm.
Tôi không biết mình có nên nói với anh về điều này hay không nữa? Nói ra để được nghe lời giải thích hay sẽ làm cho tình cảm vợ chồng khó hòa hợp hơn?
Tôi phải làm sao để giải tỏa nỗi ấm ức này trong lòng? Có khi nào, anh ấy không hề yêu tôi? Nếu vậy tôi có hạnh phúc được không?
Theo Khampha
Lặng im nhìn em ra đi trong nước mắt Em sẽ hạnh phúc bên cuộc tình mới, người đó tốt hơn anh như em đã từng nói. Tình yêu của đôi ta kéo dài theo năm tháng với biết bao vui buồn lẫn lộn, anh cảm thấy hạnh phúc lắm khi được gặp em. Nhưng số phận đã chia cắt chúng ta. Có lẽ anh và em có duyên không nợ. Anh...