Cả nhà tôi nhục nhã vì chị gái mất nhân cách
Một ngày, có một phụ nữ đến gặp bố mẹ tôi, đề nghị bố mẹ tôi nhắc nhở chị gái tôi dừng lại mối quan hệ với chồng chị ta.
ảnh minh họa
Hơn năm qua, gia đình tôi phải sống trong cái cảnh vô cùng nhục nhã với hàng xóm láng giềng vì có người chị gái là gái nạ dòng sống trong nhà. Chị gái tôi yêu rồi lấy chồng và sinh con. Anh chị sống với gia đình chồng và mâu thuẫn vợ chồng căng thẳng quanh năm vì chuyện mẹ chồng nàng dâu.
Anh rể tôi thuộc típ người hiền lành nhu mì có tài có chức nhưng cũng háo sắc và luôn biết dừng lại đúng lúc. Cũng vì chị tôi hay mâu thuẫn với mẹ chồng nên khiến anh rể khó xử. Và vì vậy, anh đi nhiều, về muộn để tránh phải làm người quan toà xử vợ xử mẹ. Rồi cái gì đến cũng đến, anh chị ly hôn và chị gái tôi mang con về nhà tôi sống.
Chị gái tôi dạy học tại một quận nội thành Hà Nội, lương chính không nhiều nhưng chị tôi chăm chỉ dạy thêm nên thu nhập cũng cao. Từ ngày bỏ chồng, chị tôi có nhiều thời gian dành cho bản thân vì vậy chị đi tập khiêu vũ, đi làm đẹp và hay đi về muộn. Bố mẹ tôi có nhắc nhở vì lo cho chị dạy thêm nhiều và đi nhảy về muộn sẽ không đủ sức khoẻ lên lớp cũng như không dành thời gian cho con. Chị tôi sáng chở con đến trường học và dạy tại trường luôn nên hết giờ, chị đưa con về và lại trang điểm để đi dạy thêm, đi nhảy và đi làm đẹp.
Video đang HOT
Một ngày, có một người phụ nữ đến gặp bố mẹ tôi và rất lịch sự khi nhắc đến chị gái tôi, mong bố mẹ tôi nhắc nhở chị dừng lại mối quan hệ với chồng chị. Bố mẹ tôi không tin con gái là nhà giáo lại có thể làm cái việc đồi bại mất phẩm giá và nói chị có nhầm với ai không? Chị liền đưa cho bố mẹ tôi cả một tập ảnh đủ thể loại, từ ảnh chị tôi vào nhà nghỉ, ảnh ôm eo chồng chị nhảy và leo lên xe chồng chị để đi ăn, đi nhà nghỉ…
Bố mẹ tôi choáng váng và xấu hổ, xin lỗi chị và hứa sẽ dạy dỗ con gái. Chị gái tôi về, bố mẹ tôi hỏi sự việc nhưng chị chối cãi. Khi bố tôi nói đích danh cụ thể, lúc ấy chị mới nhận, nhưng chị tôi nói gia đình chị kia không hạnh phúc và sắp ly hôn, và chị với anh ta yêu nhau chứ không phải tình hờ… Bố mẹ tôi sốc và ra sức khuyên can chị tôi rời xa anh ta. Bố mẹ tôi nói nếu đúng anh ta không hạnh phúc thì anh ta sẽ bỏ vợ và lúc ấy nếu anh ta đúng là yêu chị tôi thì anh ta sẽ tìm đến chứ không thể mang cái lý lẽ chổi cùn rằng gia đình họ không hạnh phúc này nọ…
Chị tôi có vẻ nghe và im ắng được khoảng hai tháng thì bố mẹ tôi tạm yên lòng vì nghĩ rằng con gái đã hiểu ra vấn đề. Đùng một cái giữa trưa hè nóng nực, một xe ô tô đỗ ngay cỗng nhà và bước xuống là 4 người cả già lẫn trẻ. Một bác chừng 70 nói chuyện với bố mẹ tôi, yêu cầu bố mẹ tôi dạy con và ngay sau đấy bà nói rất lớn tiếng rằng bố mẹ tôi không biết dạy con, rằng bà đã cho con dâu đến nhắc nhở, rằng nhà giáo mà không bằng con cave rẻ tiền…. Hàng xóm thấy xe ô tô đã tò mò, giờ nghe tiếng nói to họ càng tò mò và hiểu ra sự việc. Sau đấy, cả phố ầm ĩ vì chuyện gia đình tôi có con gái là cô giáo nhưng làm cave làm gái bao bị họ đến đánh ghen…
Quá ê chề nhục nhã với hàng phố nên bố mẹ tôi không dám bước chân ra khỏi nhà và ốm yếu đi trông thấy. Chị tôi bỏ ra nhà riêng ở, chị có nhà từ hơn năm nay ở chung cư nhưng gia đình tôi không biết. Sau tai nạn gia đình họ đến đánh ghen, anh người tình vốn hứa hẹn với chị đủ thứ là sẽ bỏ vợ cưới chị thì nay cao chạy xa bay. Nghe chị nói riêng với tôi, căn hộ này anh ta mua cho chị để có chỗ đi lại và chị đã khôn khéo đứng tên, nếu không cũng mất trắng vì vợ anh ta kiện tụng đòi lại.
Tôi là em gái cũng thương chị gái nhưng hoàn toàn không ủng hộ việc chị làm. Nếu chị yêu người có vợ, sao chị không nghĩ ngày xưa cũng có nhiều người yêu chồng chị và khi chị biết, chị cũng sỉ vả, nhục mạ họ không thương tiếc. Sao chị không đợi anh ta bỏ vợ rồi yêu cũng đâu muộn? Tôi nghĩ chị cũng thừa biết anh ta không bỏ vợ, nhưng chị vẫn giả vờ đóng vai người yêu tuyệt vời. Cái giá phải trả có lẽ đã cho chị bài học vì nhà trường nơi chị dạy cũng ít nhiều biết việc này và đã gọi chị lên cảnh cáo.
Tôi hy vọng chị gái tôi sẽ dừng lại và tránh xa những người đàn ông có vợ, sắp bỏ vợ và những người đang có người yêu. Nếu chị biết trân trọng nhân cách của chị thì chị phải tìm một người đàn ông tự do và yêu chị trong ánh sáng chứ không phải chấp nhận trong bóng tối. Chị còn gia đình, còn con gái và còn danh dự, những điều này nếu chị đánh mất thì chị sẽ phải ân hận trong nuối tiếc.
Tôi cũng mong các anh đang có người yêu thì đừng tham lam bắt cá nhiều tay, những người có vợ nếu không còn hạnh phúc thì nên giải thoát, đừng nửa nạc nửa mỡ vợ nhí vợ hờ để tránh những hậu quả đáng tiếc xảy ra như với chị tôi. Tôi cũng khuyên chị em mình nên giữ cái tự trọng, trên đời thiếu gì đàn ông mà chị em chui rúc vào những ông có vợ có người yêu khi mà những bà vợ những cô người yêu đang chán muốn rũ họ ra. Tình yêu ư? Nếu có thật, xin các chị cố đợi các ông chồng hoàn thành pháp lý ly hôn rồi hãy yêu.
Theo VNE
Tính đàn ông của vợ
Sáng sớm, chị đã gõ cửa nhà tôi, khóc rưng rức: "Em nhiều chữ hơn, làm ơn viết giùm chị cái đơn ly hôn. Vợ chồng gì mà đối xử với nhau chan chát như hai cái lò lửa, làm sao sống được?".
Chị kể, ngày mới yêu nhau, rồi quyết định cưới nhau, anh luôn nói rất quý cái "tính đàn ông" bộc trực thẳng thắn của chị, muốn gì cứ nói thẳng ra, không lòng vòng. Cuộc sống đã quá nhiều thứ khiến người ta rối rắm mà về nhà còn gặp cô vợ õng à õng ợt thì... muốn đốt nhà lắm. Chị sống theo bản tính "trời cho" của mình, mà cũng là thứ anh quý anh yêu nhiều năm về trước. Hai đứa con lớn lên ăn học đầy đủ, nhà cửa không thua chị kém em, hai vợ chồng đều có việc làm ổn định. Vậy là vẹn toàn hạnh phúc. Thế nhưng, anh bắt đầu "đổ đốn" khi đổi tính đổi nết, khoái giọng dịu dàng õng ẹo, chứ không còn ưa âm điệu "tông xuyệt tông" của vợ như ngày nào.
Mảnh vườn mới mua được 200m2 ở giáp ranh thị xã, cất thêm cái nhà lá xé mát rượi. Anh quyết định trồng sơ ri, vừa có nhiều trái, vừa có bóng mát, cuối tuần gia đình hay bè bạn đến nghỉ ngơi cũng vui. Chị không đồng ý, bảo sơ ri không mấy đồng, lại tốn công chăm sóc. Chị ham trồng mít, loại mít siêu trái, cây nhỏ bằng bắp chân mà trái lúc lỉu như bầy heo con. Anh nhất quyết trồng sơ ri! Chị hét lên, bây giờ hết thời "chồng chúa vợ tôi" rồi nhé! Chồng không chiều vợ thì chia đôi mảnh vườn. Ai ưa gì trồng nấy!
Anh bỏ thói quen la cà hàng quán mỗi cuối tuần. Cứ mong chuông reo hết ngày thứ Sáu để phóng ba mươi cây số về khu vườn nhỏ. Bắc nồi cơm gạo mới, hái mấy đọt rau tập tàng, kho chảo nước mắm quẹt là có bữa cơm nhà quê. Rồi vun vun xới xới. Rồi cắt cắt tỉa tỉa... Vườn mít, không, phải gọi là "khoảnh mít", không cần nhiều sự chăm sóc như sơ ri. Mà chị cũng chẳng rảnh rang gì. Cả tuần, có được hai ngày nghỉ, ngày dọn dẹp, giặt giũ; ngày chợ búa nấu nướng. Mãi trưa Chủ nhật mới tất tả đến khoảnh vườn, quơ mấy vòi thuốc trừ rùa vàng rệp sáp, cuốc mấy lỗ quanh gốc như mèo quào ném vào đó nắm diêm tro. Lại còn phải lo cơm nước cho chồng.
Anh bảo, hay là bỏ mít đi, em bận bịu thế làm sao chăm được khoảnh mít. Chị phùng mang, là tại anh "kỳ thị" chứ lúc chăm sơ ri, anh chăm... luôn giùm mấy cây mít thì đâu có vấn đề gì! Mà em bận vì ai? Giá mà em được phóng xe về khu vườn ngay chiều thứ Sáu như anh thì mít của em trăm quả mỗi cây cứ chơi à? Anh nổi đóa, đàn bà gì "ngang như cua". Cua hả? Ừ, cua vậy mà hồi đó có người "theo lết bánh" mới rước được con cua này đó! Vậy là, thay vì hưởng thú thanh nhàn đồng quê cuối tuần, vợ chồng lại choảng nhau chan chát.
Chị bảo, tại "tinh đàn ông" của chị ồn ào vậy chứ anh mê làm vườn không ham quán xá bia bọt như trước nữa, chị mừng không hết. Nhưng, anh cứ "chồng chúa vợ tôi" thì chị không chịu. Thời này là thời của phụ nữ rồi! Anh đi làm, chị cũng đi làm, lương chị còn cao hơn, cơ hội thăng tiến cũng nhiều hơn, lý gì chị chịu "lép"?
Mảnh vườn của anh ngày càng xơ xác, bởi chẳng thể đồng vợ, đồng chồng. Chị bảo, vẫn biết vợ chồng cứ đối chọi nhau hoài thì sớm muộn gì khu vườn hôn nhân cũng xơ xác như mảnh vườn cây trái. Nhưng, bảo chị bỏ "tinh đàn ông" thì... không được vì "trời cho" vậy rồi. Thôi đành... ly hôn sớm để còn chút gì đẹp đẽ trong mắt nhau.
Theo VNE
Tôi tình nguyện cặp bồ với anh Tôi biết, khi nói ra điều này, người ta sẽ phỉ báng tôi, nói tôi là người đàn bà không ra gì, hư hỏng, đi cướp chồng người khác. Vì tôi trót yêu anh, yêu người đàn ông có vợ, yêu người đã có gia đình và con cái. Nhưng mà tôi chọn con đường này và đi tới cùng, dù hậu quả...