Cả nhà ngồi coi chồng đánh tôi
Nhà chồng tôi có 8 chị em, anh là con trai duy nhất nên được chiều từ bé. Anh luôn chửi rủa tôi thậm tệ và đánh cả khi tôi mang thai.
ảnh minh họa
Tôi năm nay 26 tuổi, làm kế toán, chồng tôi 26 tuổi và ở nhà. Chúng tôi chơi với nhau từ khi học cấp 3, đều ở trong một nhóm nhưng vì là khác giới nên cũng không hay trò chuyện nhiều. Tôi và anh cưới nhau năm 2012 và hiện tại đã có một cháu trai 19 tháng tuổi.
Lúc chuẩn bị cưới, anh về nói với gia đình thì các chị gái của anh không đồng ý. Tôi cũng nói với anh rằng, nếu như các chị anh không đồng ý thì chúng ta nên chấm dứt (thực ra chúng tôi chơi với nhau nhưng yêu nhau thì cũng chỉ mới chỉ được một tháng là anh hỏi cưới tôi) vì nếu có lấy về thì sống cũng lắm chuyện giữa các chị và em dâu.
Anh khuyên bảo tôi rằng: “Anh lấy vợ về anh sống cùng vợ anh, còn các chị thì đã đi lấy chồng rồi, lo gì nữa”. Tôi cũng nghe anh và tôi nghĩ mình về không đụng chạm tới họ thì sẽ chẳng có gì xảy ra. Sau một năm cưới nhau về chẳng có chuyện gì xảy ra, cho tới khi tôi sinh cháu và nghỉ ở nhà 8 tháng thì khi đó bắt đầu mới có nhiều chuyện.
Gia đình chồng tôi cũng phức tạp, mẹ chồng đã mất, vợ chồng tôi ở chung với bố chồng, một chị không lấy chồng, một chị đã đi lấy chồng nhưng bỏ chồng (cùng đứa con của chị ấy) và một cô em sinh năm 1993. Nhà chồng tôi có 8 chị em, anh là con thứ 6 và là con trai duy nhất trong gia đình nên được chiều chuộng từ bé.
Sống trong hoàn cảnh như vậy thật sự rất phức tạp, vậy mà anh không hề biết thông cảm và hiểu cho tôi, bất cứ chuyện gì các chị nói, không hề hỏi xem đúng như lời các chị nói hay không mà cứ thế là về để mắng và chửi tôi. Có một lần, con trai tôi phải nằm viện, khi đi tôi không kịp mang quần áo của mình để thay. Tối tôi bảo anh mang vào cho nhưng anh không vào và bảo chị gái anh mang giúp. Tôi nói: “Chị trông cháu hộ em để em đi thay quần áo”, thế mà vài hôm sau chồng tôi nói lại với tôi rằng: “Chị mang quần áo vào viện cho mà em không nói một lời nào với chị ấy”, rồi mắng tôi là ngu, không biết giống gì. Tôi thực sự bực mình nhưng không làm gì được.
Cứ mỗi lần anh đi chơi cờ bạc, tôi gọi về là hai chúng tôi lại cãi nhau. Anh cũng hay đi chơi sâm dưới nhà anh rể và bạn bè hay rủ anh đi uống rượu, lần nào đi uống rượu về là lần đó anh say mềm. Tôi đã khuyên bảo anh rất nhiều nhưng không được, những lời tôi khuyên bảo thì anh không bao giờ nghe cứ cho rằng tôi không biết gì và nói: “Câm mồm đi, mày thì biết gì mà nói”.
Trước đây anh đi làm công nhân thì không có thời gian để đi chơi sâm hay uống rượu, nhưng kể từ khi anh nghỉ việc năm 2012 đến giờ rồi ở nhà, vì có nhiều thời gian rảnh rỗi nên anh hay đi chơi và bạn bè rủ anh đi nhậu. Hai vợ chồng cãi nhau, chồng đánh tôi mà bố chồng và các chị ngồi ngay cạnh đó không ai can hay nói năng gì, cứ để mặc cho anh đánh chửi và đuổi tôi ra khỏi nhà. Đã thế việc anh đi chơi sâm và rượu chè như vậy mà chị (chị bỏ chồng) còn mắng tôi là: “Nó chơi như thế là ít, nó mà chơi nhiều như anh rể thứ tư thì mày không sống nổi tới 2 ngày”.
Bố chồng thì bảo tôi không phải lo, việc anh đi chơi bời việc đó đã có bố lo, thật sự tôi không còn lời nào để mà nói nữa. Thế rồi anh ra nhà bạn của chúng tôi chơi thì được mấy bạn khuyên nhủ, từ đó anh ít đi chơi hơn và ở nhà hoặc đi thì cũng chỉ đi xuống nhà ông ngoại, đến nhà bạn bè chơi thì đều cho vợ con đi cùng.
Kể từ đó chúng tôi lại sống hòa thuận với nhau, không có cãi cọ. Hàng ngày tôi đi làm còn anh ở nhà trông con. Buổi sáng trước khi đi làm tôi thường phải chuẩn bị đồ ăn sáng cho con khi nào con dậy, anh ở nhà cho con ăn nên bé rất quấn bố. Có khi hai vợ chồng ở nhà nhưng cháu chỉ theo bố, còn mẹ thì không.
Video đang HOT
Anh không chơi, không uống rượu được hai tháng thì anh “ngựa quen đường cũ”. Đầu tháng 7, con tôi ốm, bị ho rất nhiều nghe mà xót ruột gan, vậy mà anh đi ăn cưới xong lại đi ăn nhậu tiếp. 9h tối, tôi gọi điện bảo anh, con thì ho nhiều như vậy mà còn có tâm trí đi uống rượu muộn không về, tôi gọi rất nhiều nhưng anh không về, còn tắt điện thoại. Đến 10h30, anh mới về, rồi lại say. Tôi rất bực, đã phải lo cho con ốm giờ lại phải chăm anh say rượu.
Hôm sau, anh lại bỏ con ở nhà cho bố tôi trông để đi ngồi chơi sâm cả buổi sáng, trưa về ăn cơm tôi biết nhưng không nói gì. Đến 13h30 tôi đi làm thì anh cũng dậy và lại đi tiếp. 18h tôi đi làm về, anh vẫn không về. Tôi thấy con chơi một mình, ở nhà thì có đứa cháu năm nay học lớp 8 trông và cô em chồng (em chồng tôi năm nay ngoài 20 tuổi nhưng thật sự vì chưa phải làm gì nên vẫn còn trẻ con và chưa biết suy nghĩ nhiều).
Tôi rất bực mình vì anh bỏ bê con trong khi con vẫn còn đang ốm (tôi rất sợ con ốm vì một lần cháu đã bị co giật, mà khi đó cháu chỉ bị nóng chứ không sốt, mà co giật thì những lần sau hay bị tái phát) nên khi ốm tôi không an tâm nếu không có người lớn ở nhà. Nói gở, nếu chẳng may anh đi như vây để con cho đứa cháu trông nếu có chuyện gì xảy ra thì nó làm sao biết xử lý như thế nào?
Rồi tôi đi gọi anh về. Anh cũng không về ngay, 18h30 anh mới về, rồi hai vợ chồng lại cãi nhau. Hôm sau, vì một chuyện nhỏ nhặt mà chúng tôi lại cãi nhau tiếp. Anh đã túm tóc và lấy tay ấn đầu tôi xuống giường, làm tôi rất đau. Tôi vùng lên, dùng cây phất trần trong tay và đánh vào người anh. Anh lại túm tóc, đánh và tát tôi, trong khi đó tôi lại đang có bầu 4 tháng.
Tôi bực quá, nói anh đánh chết luôn hai mẹ con tôi đi, đàn ông gì mà chỉ biết chơi bời, nhậu nhẹt rồi về nhà đánh vợ, chửi con. Hôm đó còn có bố chồng, chị chồng ngồi ngay cạnh mà không ai lên tiếng một câu hay can vợ chồng tôi.
Anh nói tôi chẳng làm gì được cho gia đình anh cả, đừng tưởng đi làm về hàng tháng được 1 triệu đồng đã là to. Nhưng anh đâu biết rằng, tôi một tháng làm được 3 triệu đồng, về đưa cho gia đình 1 triệu đồng để phụ thêm nhưng buổi chiều đi làm về không có rau, thức ăn tôi lại phải bỏ tiền ra mua. Còn 2 triệu đồng, tôi để nuôi con. Anh chưa hề cho tôi được một đồng nào, từ quần áo, sữa, thức ăn… của con đều do tôi bỏ tiền ra mua. Bây giờ để nuôi một đứa trẻ cần biết bao nhiêu thứ mà anh có nghĩ gì đâu. Tôi không dám ăn, không dám mua sắm đồ cho bản thân chỉ biết lo cho con sao cho con không bị thiếu thốn.
Hai vợ chồng tôi đang cãi nhau thì cô em gái từ nhà tắm đi ra và nói tôi: “Chị câm mồm đi! Chồng nói một câu, vợ cãi lại một câu, bị đánh thế là ít, còn phải đánh nữa”. Chẳng lẽ chồng đánh, tôi cãi lại là tôi có tội ư? Tôi bị chồng đánh lần này không phải là lần đầu mà đã mấy lần, chưa kể anh luôn chửi tô. Nhiều khi tôi nghĩ đến chuyện ly dị nhưng vì thương con nên tôi lại thôi nhưng thật sự tôi sống trong gia đình này tôi bị ức chế và strees rất nhiều.
Tôi viết lên những dòng tâm sự này mong các bạn cho tôi lời khuyên, tôi phải làm gì đây? Các chị chồng thì hay để ý và nói lại với chồng để anh chửi tôi. Bỏ chồng thì lại mang tiếng với làng xóm, khổ cho bố đẻ tôi (bố tôi là hiệu trưởng của trường cấp 1, mẹ thì đã mất khi tôi bắt đầu lên lớp 10, sau đó bố tôi đi bước nữa), và nhất là khổ cho đứa con gần 2 tuổi và đứa trẻ đang trong bụng tôi rồi chúng lại không có bố hoặc không có mẹ. Tôi không biết phải làm sao nữa.
Theo VNE
Vợ mất, cả nhà muốn tôi lấy cô em vợ
Sợ các cháu sẽ thiệt thòi nếu tôi đi bước nữa, hai gia đình liền gán ghép, vun đắp tình cảm cho tôi và em vợ.
Cuối cùng sau nhiều lần đi khám ở các bệnh viện lớn chuyên về ung thư, tôi và gia đình cũng phải chấp nhận sự thật. (Ảnh minh họa)
Cuộc đời tôi cho đến thời điểm này, có thể ví như một bộ phim còn đang quay dở, nhiều hạnh phúc những cũng không ít sóng gió, khổ đau.
Tôi và vợ có một mối tình rất đẹp và vô cùng sâu đậm. Chúng tôi cùng tuổi, yêu nhau từ năm lớp 10 và kết hôn vào năm 24 tuổi, sau 9 năm yêu đương và tìm hiểu. Để đến được với nhau, chúng tôi đã phải vượt qua rất nhiều khó khăn.
Khi còn là học sinh, chỉ dám yêu đương lén lút vì sợ gia đình phát hiện. Lên đại học, hai đứa học cùng trường, cùng ngành nên thời gian bên nhau rất nhiều. Chúng tôi đã có rất nhiều kỉ niệm đẹp và lãng mạn. Tốt nghiệp đại học, tôi đưa cô ấy về ra mắt gia đình thì bị phản đối kịch liệt. Nguyên nhân là bởi vì cô ấy quá thấp. Tôi cao 1,80m, trong khi cô ấy chỉ được 1,50m; kinh tế gia đình cô ấy cũng kém hơn gia đình tôi. Mẹ tôi nói: Biết hai đứa có tình cảm với nhau từ khi còn đang đi học, mẹ không nói vì nghĩ yêu đương khi còn sinh viên là chưa chín chắn, chắc gì đã đến được với nhau. Nhưng nếu con muốn cưới nó thì không thể.
Thà mẹ chê cô ấy vì tính nết thì tôi còn chấp nhận, chứ chỉ chê về ngoại hình thì tôi không phục. Còn nhớ, hồi đó tôi bảo mẹ: Con lấy vợ chứ không phải lấy người mẫu. Còn giàu nghèo, kinh tế bọn con sẽ tự lập, không phụ thuộc gì bố mẹ hết... Chính vì thế mà tôi bị mẹ mắng là bất hiếu. Bà bảo, nếu con nhất quyết lấy nó thì coi như không có cái gia đình này.
Hơn hai năm cô ấy mặt dày chịu trận, rơi không biết bao nhiêu nước mắt, gia đình tôi cuối cùng cũng bị thuyết phục. (ảnh minh họa)
Bị phản đối, chúng tôi càng yêu nhau hơn. Mỗi kì nghỉ, dù bị mẹ tôi mắng nhiếc, xỉ vả kiểu gì, cô ấy vẫn cứ đều đều đến báo danh. Có khi tôi nản, bàn với cô ấy hay hai đứa mình bỏ nhau vào Nam sống. Cô ấy bảo: Nếu bỏ gia đình thì dù có ở bên nhau, chúng ta cũng sẽ không hạnh phúc, sẽ luôn mang trong mình cảm giác tội lỗi, dù sao đó cũng là bố mẹ anh. Hơn thế, như vậy gia đình anh càng ghét em hơn...
Hơn hai năm cô ấy mặt dày chịu trận, rơi không biết bao nhiêu nước mắt, gia đình tôi cuối cùng cũng bị thuyết phục. Sau khi cưới, mẹ tôi còn yêu quý cô ấy hơn cả tôi. Mỗi lần chúng tôi mâu thuẫn, dù chưa biết ai đúng ai sai, mẹ đều gọi điện mắng tôi trước. Mẹ bảo, con bé hiền lành thế, mày còn bắt nạt nó. Mẹ tôi từ kẻ thù, trở thành chỗ dựa vững chắc của cô ấy.
Người ta nói, hôn nhân là nấm mồ chôn vùi tình yêu, nhưng với chúng tôi thì hoàn toàn ngược lại. Đặc biệt, khi hai đứa con một trai, một gái ra đời thì hạnh phúc của chúng tôi ngày càng trọn vẹn. Bạn bè luôn nhìn chúng tôi với ánh mắt hâm mộ. Trong mỗi câu chuyện về tình yêu, chúng tôi luôn được nhắc đến như ví dụ về một tình yêu đẹp.
Thế nhưng, cuộc sống hạnh phúc của vợ tôi đang ở thiên đường bỗng rơi xuống địa ngục. Vào 4 năm trước, trong một lần bị ngất xỉu trong lúc làm việc, vợ tôi bị phát hiện bị ung thư gan giai đoạn cuối. Lúc đó, tôi không thể chấp nhận được sự thật này, bởi cô ấy vốn đang rất khỏe mạnh, cũng ít ốm đau, sao chỉ một lần ngất xỉu đã bị kết luận là ung thư gan giai đoạn cuối.
Cuối cùng sau nhiều lần đi khám ở các bệnh viện lớn chuyên về ung thư, tôi và gia đình cũng phải chấp nhận sự thật. Sau nhiều nỗ lực chạy chữa, vợ tôi cũng đã trút hơi thở cuối cùng sau nửa năm phát bệnh.
Tâm nguyện của cô ấy là: Sau này dù có cuộc sống mới tôi cũng đừng quên cô ấy, hãy cho cô ấy nằm một góc nhỏ trong trái tim tôi. Hãy chọn một cô vợ thật tốt, đừng để các con bị hắt hủi.
Từ ngày cô ấy bị bệnh, từ một người đàn ông mạnh mẽ, tôi đã trở nên yếu đuối, rất nhanh nước mắt. Cô ấy tốt đẹp như vậy, vì sao lại phải ra đi khi mới 32 tuổi chứ. Chúng tôi mới chỉ làm vợ chồng có 8 năm thôi. Con trai tôi mới có 6 tuổi, còn con gái mới lên 3. Mẹ tôi bảo, có lẽ vì nó quá tốt nên ông trời bắt đi sớm.
Sau khi vợ mất, tôi dành hết tình cảm cho các con, không phụ sự mong mỏi của cô ấy, bởi tôi biết rằng, điều cô ấy không an lòng nhất khi nhắm mắt là các con còn quá nhỏ.
Vợ mất đã 3 năm, nỗi đau đã dần nguôi ngoai nhưng tôi chưa từng nghĩ đến việc mình sẽ đi bước nữa. Thế nhưng, gần đây không biết vì sao mẹ tôi và mẹ vợ lại có ý tưởng muốn tác thành cho tôi và em vợ. Việc này được hai bên gia đình rất ủng hộ.
Linh - em vợ tôi đã ở với vợ chồng tôi 6 năm. Sau khi chúng tôi cưới nhau được 2 năm, mua được nhà thì cô ấy lên Hà Nội học và đến sống ở nhà tôi từ đó đến nay. Sau khi chị gái mất, cô ấy vẫn tiếp tục ở lại chăm lo cho tôi và các cháu. Có thể nói, từ ngày vợ mất, Linh là người gần gũi tôi và các con nhất.
Mẹ vợ tôi nói: Mẹ chỉ có hai đứa con gái. Từ nhỏ, hai chị em nó đã rất thân thiết với nhau. Mấy năm qua, nó không yêu đương gì, chỉ hết lòng chăm lo cho các cháu. Mẹ biết, con còn trẻ, rồi con sẽ đi bước nữa. Mẹ không cấm, cũng không ngăn cản được, nhưng mẹ lo cho hai đứa nhỏ. Nếu lỡ cô gái mà con lấy không tốt, các cháu sẽ khổ. Mẹ đã hỏi qua ý kiến con Linh rồi, nó bảo còn phải xem ở con nữa. Nó nói, nếu con lấy vợ, nó sẽ ở vậy, đón các cháu về nuôi.
Mẹ tôi khi biết mẹ vợ có ý định này cũng theo vào vun vén. Bà bảo, hai đứa nó cũng có nét giống nhau, đều tốt tính. Mẹ chỉ thương con bé thiệt thòi thôi.
Từ đó, hai gia đình thường xuyên gán ghép, tạo điều kiện cho tôi và Linh đến với nhau. Điều này, làm cho tôi và cô ấy cùng ngại ngùng. Từ trước tới nay, chúng tôi rất quý nhau, nhưng đơn thuần chỉ là tình cảm của anh rể đối với em vợ và ngược lại. Ở gần nhau, lại sống cùng nhà, từ ngày vợ mất, tôi chưa từng gần gũi phụ nữ, nhưng tôi chưa từng có ý niệm nào vượt quá giới hạn với Linh. Với tôi, từ trước đến nay, cô ấy đều là người em mà vợ tôi yêu thương, người dì mà các cháu quấn quýt.
Linh bảo tôi, em quý anh, tôn trọng anh, bởi chính con người anh và những tình cảm anh dành cho chị. Em không biết tình cảm đó có tiến triển được nữa không, nhưng vì các cháu, em có thể cố gắng.
Tôi không biết có nên theo ý kiến mọi người, mở lòng với Linh để bắt đầu một cuộc sống mới không. Linh có nhiều nét giống vợ tôi, nếu tôi và cô ấy đến với nhau có lẽ chúng tôi sẽ có một cuộc sống êm đềm, các con tôi cũng sẽ không phải sống cảnh dì ghẻ, con chồng. Nhưng liệu như vậy, hạnh phúc có thực sự sẽ đến với tôi và Linh.
Tôi sợ mình ích kỉ, khi ở bên cô ấy với tư cách là người chồng, tôi sẽ nhớ đến vợ cũ, sẽ so sánh hai người với nhau. Như vậy, sẽ không công bằng với Linh.
Theo VNE
Chẳng cần lý do chồng cũng đánh tôi Sống chung 3 tháng tôi biết anh thô bạo, tục tĩu, hay chửi thề, đánh đập tôi thường xuyên, nhiều lúc không cần lý do. Tôi giờ đang đi học, không làm ra tiền nên nhiều lúc anh có đánh chửi tôi cũng phải im lặng. ảnh minh họa Tôi không nhan sắc, không việc làm, không có khả năng tài chính, vì...