Cả nhà đang ăn Tất niên vui vẻ, bất ngờ mẹ bật khóc báo một tin chấn động
Năm nào Tất Niên gia đình tôi cũng quây quần bên nhau nhưng năm nay lại là một cái Tết chỉ toàn nước mắt với chị em tôi.
Nhà có 3 chị em gái, bố mẹ tôi buôn bán hàng ngoài chợ, tuy nhà nghèo nhưng chúng tôi vẫn được học hành đàng hoàng. Tôi thương bố lắm, chỉ vì chị em tôi mà bố phải chịu bao điều tiếng về chuyện sinh con một bề. Tuy bố luôn đáp trả sâu cay những lời nói châm chọc ác ý đó nhưng tôi vẫn cảm nhận được nỗi buồn mà bố đang phải chịu đựng.
Những lúc như thế, tôi luôn cầm tay bố mà nói sau này sẽ kiếm nhiều tiền để bố mẹ bớt khổ vì chị em tôi. Nghe những lời nói của tôi, bố rất vui và mong tôi nói phải làm được.
Hiện tại hai chị đầu đã thành đạt, gia đình khá giả, còn tôi vẫn chưa thể thực hiện được ước mơ kiếm nhiều tiền biếu bố mẹ. Ra trường 4 năm rồi mà tôi vẫn chỉ là cô nhân viên văn phòng lương tháng hơn 5 triệu đồng. Người yêu thì chưa có, tiền đồ mờ mịt khiến bố mẹ tôi lo lắng mỗi ngày.
Bố bảo trong năm nay phải tiễn tôi về nhà chồng, thế nhưng Tết Nguyên Đán đến rồi mà tôi vẫn lẻ bóng một mình. Cũng có vài người đàn ông có tình ý với tôi nhưng chẳng chấm được anh nào.
Video đang HOT
Lời của bố nói khiến tôi càng khóc lớn hơn, tôi đúng là đứa con gái khiến bố mẹ phải bận tâm nhiều nhất.
Hai chị gái lấy chồng ở gần nhà nên bữa ăn Tất Niên năm nào của gia đình tôi cũng ấm cúng vô cùng. Năm nay cả nhà quây quần bên mâm cơm, bố mẹ anh chị lại bàn đến chủ đề chồng con của em út. Tôi vô tư nói tuổi nhỏ, yêu đương làm gì sớm cho khổ, phải chơi cho hết tuổi thanh xuân rồi mới tính tiếp.
Bất ngờ mẹ ôm mặt khóc khiến cả nhà lo lắng. Mẹ nói trong tiếng nghẹn ngào là không biết bố tôi có đợi nổi không? Hai hôm trước bố đi khám bệnh, bác sĩ bảo bị ung thư vòm họng giai đoạn cuối.
Nghe thế, tôi choáng váng đánh rơi cả bát đũa xuống nền nhà, tôi hốt hoảng chạy lại hỏi bố có phải sự thật không? Sao bố không báo cho chị em tôi biết. Bố bảo bị thì đã bị rồi, định để ăn Tết Nguyên Đán xong sẽ báo tin buồn này nhưng mẹ tôi xúc động mạnh trước câu nói vô tình của tôi nên đã buột miệng nói ra.
Bố nói đến đây thì ba chị em tôi ôm bố mà khóc, không ai còn tâm trạng nào ăn cơm nữa. Các chị tôi yêu cầu bố phải nhập viện ngay để chữa trị, còn nước còn tát. Nhưng bố bảo sẽ không đi đâu hết, giai đoạn cuối rồi có chữa cũng chẳng khỏi, chỉ làm khổ vợ con thôi.
Bố bảo nguyện vọng cuối cùng trước khi mất chỉ muốn nhìn thấy tôi yên bề gia thất là đủ rồi. Lời của bố nói khiến tôi càng khóc lớn hơn, tôi đúng là đứa con gái khiến bố mẹ phải bận tâm nhiều nhất. Bây giờ tôi phải làm sao đây mọi người? Có nên cưới đại một người đàn ông nào đó cho bố mẹ yên tâm?
Vợ luôn bất cần với tôi và bố mẹ chồng
Tôi 36 tuổi, là con trai trưởng trong nhà; vợ 30 tuổi. Chúng tôi có hai con, trai gái đủ cả, cả nhà đang ở chung với bố mẹ chồng.
Như bao người đàn ông khác, tôi chỉ mong có cuộc sống bình thường, vui vẻ. Tình cảm vợ chồng tôi thời gian này không còn mặn nồng như trước. Vợ sinh cho tôi hai đứa con ngoan, tình yêu dành cho chồng con không có gì phải bàn cãi; thế nhưng cách hành xử, lời nói của cô ấy khiến mọi người trong nhà càng xa cách. Ba mẹ tôi đã về hưu, sống dựa vào lương hưu, nội tôi cũng trên 80. Ngày tôi chuẩn bị cưới vợ, nội nhìn rồi lắc đầu, đám cưới vẫn diễn ra. Cuộc sống vợ chồng được hơn 10 năm, tôi luôn phải dung hoa và chỉ dạy cho vợ. Hồi thanh niên, tôi cùng vợ vui vẻ như những người mới yêu; giờ là mẹ của hai con, với vai trò người mẹ và người con dâu mà vợ cũng không thể góp chút động thái xây dựng gia đình.
ảnh minh họa
Ba mẹ tôi đều yêu quý con cháu, không kể con dâu hay con ruột. Mẹ tôi chăm từng chút một khi cô ấy sinh con, rồi trông con giúp chúng tôi. Vợ chồng về nhà chỉ có ăn cơm, chơi với con rồi ngủ; quần áo có máy giặt, cơm nước có ba mẹ nấu chờ sẵn, con đi học có ông bà nội đưa rước. Thời buổi kinh tế khó, có những ba mẹ không lo việc của con cái, đây chúng tôi được ba mẹ phụ giúp, vợ chồng tôi như được dọn ổ sẵn. Mỗi tháng chúng tôi phụ thêm cho ba mẹ 2,5 triệu, gọi là cho có. Nếu ra riêng, vợ chồng tôi sẽ rất khó khăn, tiền nhà, điện nước, chi phí học hành, sữa tã... những khoản ấy khéo chi tiêu chưa chắc đã đủ dù thu nhập chúng tôi tầm 18 triệu.
Ấy vậy mà hôm đãi tiệc đầy năm con bé nhỏ, mẹ lấy lại 3 triệu tiền khách mừng cháu để trả chi phí mua các thứ đãi nội ngoại hai bên; vợ tôi bực dọc, khó chịu, đá thúng đụng nia, nói chuyện hậm hực. Tôi phân tích cho vợ hiểu, ba mẹ giữ con chăm cháu hàng ngày không tiếc công, mấy đồng tiền đó trang trải mua đồ đãi cũng là đúng. Có vẻ vợ còn để bụng, tôi khuyên lơn, chia sẻ cũng bằng không. Rồi tôi và mẹ đi ra ngoài có việc, ba không thể giữ con bé nhỏ, tôi với mẹ đành ẵm con theo, đi xe hơi nên không sợ nắng nóng. Đến trưa cô ấy về nhà hỏi ba tôi kiểu trống không rồi hằn học nói "nắng nôi mà cứ ẵm đi".
Ba tôi là quân nhân, nghe con dâu nói ngang ngạnh mà buồn không cơm nước gì. Tôi về hỏi, con trai lớn nói ông nội giận rồi, hỏi ra mới biết sự tình. Tôi nghe kể lại giận lắm nhưng nghĩ dù gì cũng là vợ mình, định lên phòng nhỏ to nói cho hiểu chuyện thì lại thấy cô ấy ra vẻ không thèm nhìn mặt, bất cần, quăng ném đồ đạc. Khi chưa có con, tính khí trẻ con còn là điệu hài cho vợ chồng son, nay làm cha làm mẹ rồi sao vợ vẫn còn nông nổi? Đêm nằm tôi trăn trở biết bao, đứng giữa vợ và bố mẹ khiến tôi khó xử.
Chén bát rửa xong úp trên kệ cho ráo, khô rồi cất vô tủ thì vợ không làm. Ăn xong vợ để đó tôi rửa, lý do là mắc coi con, không thì mắt liếc điện thoại xem ai like status của tôi. Mẹ tôi nhắc vợ sao ở nhà không quét dọn, vợ không trả lời, vùng vằng đi lên lầu; mẹ chỉ thở dài rồi làm. Mẹ bảo với tôi: "Vợ mày không thèm nhìn tao hay nói chuyện gì luôn", tôi nghe mà buồn. Vợ do mình chọn, ba mẹ thương và lo cho từ đám cưới đến sinh nở rồi chăm cháu, bao bọc ăn uống.
Người đời nói, lấy vợ xem tông lấy chồng xem giống. Vợ tôi không có gia đình trọn vẹn như bao người con gái khác nhưng tôi đã cố tâm bù đắp, yêu thương, chỉ dạy những gì mình hiểu biết và chia sẻ cùng cô ấy. Tôi cười vui hàng ngày với vợ con, ba mẹ nhưng thâm tâm suy nghĩ nhiều. Tôi nói nhiều thì mang tiếng nhỏ mọn, mà không nói thì mất hòa khí càng trầm trọng; tiếng bước chân vợ đi, cách ngồi, cách ăn uống, cả lời nói mỗi ngày một xa lạ. Tôi muốn gần gũi, giảng hòa, vun đắp cho vợ và gia đình thì cô ấy càng tỏ vẻ bất cần. Ba mẹ tôi thương cô ấy vì biết dâu là con mình, nhưng làm sao để cô ấy hiểu?
Sao phải chạy theo lấy lòng đàn ông, chỉ cần phụ nữ 'nắm chặt' 3 thứ này thì anh ấy sẽ nguyện 'dâng hiến' tất cả vì bạn Rồi tình yêu sẽ tự tìm đến bạn, đàn ông sẽ chủ động dành cho bạn tất cả những gì anh ấy có. Đã xa rồi cái thời phụ nữ hỏi nhau về bí quyết lấy lòng đàn ông hay làm thế nào để giữ chồng. Phụ nữ hiện đại độc lập, tự tin và điều quan trọng là họ không bao giờ...