Cả nhà chồng ra sức ngăn cản bố chồng tôi không đi bước nữa để rồi 1 đêm khi bước vào phòng tôi mới biết lý do tại sao
Gia đình nhà chồng mẹ chồng đã mất từ sớm, một mình bố chồng nuôi chồng và em gái chồng nên người mà không đi thêm bước nữa. Đến khi bố chồng muốn đi thêm bước nữa thì cả gia đình lại phản đối để rồi một đêm tôi mới biết được lý do đằng sau đó.
Phải nói ít có gia đình nào như gia đình chồng tôi. Một mình bố chồng gà trống nuôi con, vẫn gánh vác gia đình tốt và vẫn có được một cơ ngơi kha khá để cho các con và dành cho ông an hưởng tuổi già.
Vừa làm dâu nhà chồng, tôi vô cùng yêu quý bố chồng. Vì bố chồng là một người vô cùng tâm lý. Ông rất hay hỏi han, quan tâm con dâu như tôi. Bố chồng tạo cho tôi cảm giác như đây chính là nhà mình chứ không phải nhà chồng, ông gần gũi như cha của tôi vậy. Tôi luôn tự nhủ phải thật tốt với ông và tình cảm ông đã dành cho mình.
Nhà chồng có chồng và cô em gái vừa học đại học ra trường, đã có người yêu nhưng chưa cưới. Nên cả gia đình chúng tôi tất thảy có 4 người. Ngày tôi ở cữ sinh con thì chồng đi công tác, em gái chồng còn đang mải đi du lịch, chỉ có tôi và bố chồng ở nhà. Ông là người đã chạy đôn, chạy đáo đưa tôi vào viện đẻ rồi chăm sóc tôi cẩn thận trước khi mẹ tôi ở quê kịp lên giúp đỡ.
Con tôi được hơn 1 tuổi thì tôi lại đi làm, cũng vì vậy mà bố chồng trở thành bảo mẫu. Vì lẽ đó mà con tôi còn quấn ông hơn cả bố mẹ. Bố mẹ đi đâu cháu không hỏi, nhưng chỉ cần đi lớp về không thấy ông là cháu hỏi liền, giờ cháu cũng đã 5 tuổi rồi.
Tôi sững người khi vô tình nghe được cuộc nói chuyện giữa chồng và em gái chồng. (Ảnh minh họa)
Bố chồng vẫn khỏe mạnh, nhưng suốt ngày thấy ông thơ thẩn ở nhà một mình, hiếm lắm mới thấy ông đi thăm một vài người bạn hay họ hàng đâu đó rồi thôi. Thương ông cô đơn nên tôi mời ông tham dự một câu lạc bộ người cao tuổi, cùng nhau chơi cờ, hàn huyên và thăm thú đây đó mỗi khi rảnh cho biết.
Bố chồng vui vẻ tham gia, đến nay ông cũng đã tham gia được hơn nửa năm rồi. Sau khi tham gia câu lạc bộ đó mới thấy bố chổng vui vẻ hơn, phấn khởi hơn. Ông có một vài người bạn hay tới chơi nhà, trong đó có bác Châu có lẽ là người khiến tôi để ý nhất. Tôi thấy bác rất điềm đạm, hiền lành. Chồng bác ấy cũng mất sớm, tôi nhìn qua là biết bố chồng và bác ấy có quý mến nhau.
Dù sao thì con chăm cha không thể bằng bà chăm ông được, nên tôi bàn với chồng khuyên bố đi bước nữa thì chồng giãy nảy bảo không được đâu, bố có tuổi rồi giờ tái hôn người ta cười cho. Tôi không biết tại sao chồng lại có thái độ như thế, dù vậy tôi vẫn kiên trì thuyết phục anh. Tôi còn đánh tiếng sang em chồng nhờ giúp đỡ nữa.
Video đang HOT
Bố chồng buồn rầu, lo lắng sau khi nghe điện thoại con gái. (Ảnh minh họa)
Hôm đó vừa đưa con đi dạo mát về, tôi vào phòng em chồng định nói chuyện thì nghe được em chồng và chồng đang nói với nhau.
- Anh à, giờ phải làm sao? Bố mà lấy bà kia thì có phải là mất cả nửa số tiền với căn nhà không cơ chứ. Mà cái bà kia hãm thế, tự dưng ở đâu ra muốn cướp của nhà mình anh nhỉ.
- Anh cũng không biết nên tính sao. Cứ để xem bố thế nào đã, nếu bố muốn lấy chắc mình phải làm căng, chứ không thể để của vào tay người khác dễ dàng như vậy được.
- Thôi để em đi đã, em sẽ nói bố mà muốn đi thêm bước nữa em sẽ không về nhà.
Tôi lặng người trước hai con người ấy, phải chăng họ quá ích kỉ có đúng không? Họ chỉ nghĩ cho bản thân mình, nếu chỉ em gái chồng nghĩ vậy tôi còn chấp nhận được. Nhưng giờ ngay cả chồng tôi cũng có chung suy nghĩ đó thì tôi phải làm gì để giúp bố chồng có thể hưởng tuổi già vui vẻ đây? Rời khỏi căn phòng thì hôm sau tôi lại nhìn thấy bố chồng vừa nghe điện thoại vừa lo lắng, ông ngồi một mình trầm ngâm trong phòng, tôi tin ông đã nhận được điện thoại của cô con gái. Thật sự đây là điều tồi tệ đối với ông, tôi bí cách quá, ai có cách gì chỉ tôi giúp bố chồng cho ông có được sự thanh thản và yên bình hưởng tuổi già không?
Theo Một thế giới
Vợ năm lần bảy lượt ngăn cản tôi mang con đi xét nghiệm ADN và lý do phía sau khiến tôi bật khóc
Nhiều người nói quá thành ra tôi cáu và bắt đầu nghi ngờ vợ. Có khi nào thằng bé không phải là con của tôi không nhỉ? Vì đúng là nó chẳng có gì giống tôi hết.
Sau 3 năm cưới vợ mà tôi vẫn không thể nào có nổi mụn con, gia đình tôi đã gây sức ép bắt vợ tôi đi khám. Tôi cũng thấy ái ngại cho vợ, cô ấy cứ gầy gò thế kia, có khi khả năng làm mẹ lại không có. Tôi từ trước đến nay thì khả năng đàn ông không có gì phải nghi ngờ. Tôi tự tin vào bản thân mình lắm. Thế nên tôi cũng giục vợ đi khám cho yên tâm. Nhưng đến khi nhận kết quả, vợ tôi một mực bảo ổn cả. Tôi đòi xem tờ giấy kết quả thì vợ bảo cô ấy ghé qua siêu thị mua đồ rồi để quên ở đó rồi, khi quay lại thì nó đã không cánh mà bay.
Đến nửa năm thứ 4 thì tôi bị điều đi công tác ở nước ngoài 2 năm. Nhưng đúng là trời thương, sau khi chạy chữa không biết bao nhiêu tiền của thì trước ngày tôi đi, vợ tôi đã chìa ra chiếc que thử thai hai vạch. Tôi vui mừng khôn xiết, thế là cuối cùng mong muốn làm bố của tôi đã thành hiện thực. Vợ chồng tôi sống ở thành phố, bố mẹ tôi vẫn ở quê nên tôi lo lắm, tôi đi rồi chẳng có ai chăm cho vợ mình, tôi dặn mẹ tôi thỉnh thoảng ghé lên chăm vợ, đừng để cô ấy phải trải qua thai kỳ buồn tủi.
Hồi đó phương tiện liên lạc không hiện đại như bây giờ, cứ 1 tuần tôi gọi điện thoại về cho vợ một lần, cứ mỗi lần vợ tôi bảo dạo này cô ấy đỡ rồi, không nghén nữa là tôi mừng lắm, thi thoảng cô ấy còn chụp ảnh bụng bầu rồi gửi đường bưu điện cho tôi nữa.
Rồi cũng đến ngày vợ tôi sinh, tôi ở nước ngoài mà lòng như lửa đốt. Mẹ tôi mừng lắm vì được thằng cháu trai. Tôi chỉ mong ngày mình về nước nhanh nhanh để được ôm con vào lòng. Tôi hứa sẽ chăm sóc và bù đắp cho vợ mình thật nhiều.
Con tôi ra đời là niềm hạnh phúc vô bờ đối với gia đình tôi (Ảnh minh họa)
Rồi tôi cũng về nước. Cảm giác ấm áp khi được ôm đứa con của mình vào lòng khiến tôi vô cùng hạnh phúc. Tôi thương con lắm, tôi toàn giành phần chăm con, tắm cho con. Cuộc sống của gia đình tôi vô cùng hạnh phúc khi cả hai vợ chồng đều đồng lòng nuôi dạy con nên người.
Nhưng càng lớn, thằng bé lại không có chút nào là giống tôi, tôi tóc xoăn thì nó tóc thẳng, cả hai vợ chồng da trắng thì nó lại đen nhẻm, tôi mũi cao thì nó mũi tẹt, lại còn đôi mắt một mí kia nữa, cả họ nhà tôi đúng là chả ai có. Cứ có ai đến chơi, họ đều quở rằng sao con gì mà chả giống bố khiến tôi bực vô cùng.
Nhiều người nói quá thành ra tôi cáu và bắt đầu nghi ngờ vợ. Có khi nào thằng bé không phải là con của tôi không nhỉ? Vì đúng là nó chẳng có gì giống tôi hết. Tôi nghĩ mình phải làm cái xét nghiệm ADN cho nó minh bạch chứ cứ sống trong sự hoài nghi thế này chắc tôi chết mất.
Nhưng khi vợ biết được ý định đó của tôi thì cô ấy năm lầy bảy lượt ngăn cản. Cô ấy bảo phí tiền, bảo làm vậy là tổn thương con và không tin tưởng cô ấy, bao lần tôi định làm thì bấy lần cô ấy khóc lóc, thậm chí còn đòi mang con đi khỏi nhà cho tôi hả lòng hả dạ.
Tôi bất đắc dĩ quá nên mới xuôi xuôi nhưng rồi cũng cảm thấy khó chịu. Hôm đó, tôi uống rượu với bạn đến khuya mới về, hơi ngà ngà say nên tôi bảo rằng tối nay tôi ngủ lại nhà bạn. Nhưng tự dưng vợ nó khó chịu, thế là tôi lại mò về nhà.
Tôi rón rén tra chìa khóa vào cổng rồi bước vào nhà. Tôi thấy nhà tối đen, chỉ có điện trong phòng ngủ là sáng. Vợ tôi và mẹ tôi đang ngồi trong đấy, tôi nghe tiếng họ thì thầm:
Tôi bật khóc khi biết lý do vợ ngăn tôi đi làm xét nghiệm ADN cho con (Ảnh minh họa)
- Mẹ ạ, anh Lâm cứ đòi đi làm xét nghiệm AND, nếu anh ấy mà biết kết quả chắc là sốc lắm, con thì không muốn anh ấy biết toàn bộ sự việc. Mẹ xem có cách gì ngăn anh ấy không? Thằng Bin cũng không có tội gì.
- Ừ, để mẹ tìm cách. Mẹ đúng là tu bảy kiếp mới được cô con dâu tuyệt vời như con. Thằng Lâm mà biết nó bị vô sinh và con phải giả vờ có bầu, nhận con nuôi để ở với nó thì...
- Mẹ đừng nói gì cả, con muốn ở bên anh ấy, làm cho anh ấy hạnh phúc. Hơn nữa, bé Bin cũng tội, con muốn nuôi nó thành người.
- Ừ, mẹ sẽ không nói cho thằng Lâm biết đâu, như người khác thì họ đã bỏ chồng để đi kiếm con rồi. Con thật tốt...
Những lời mẹ tôi và vợ tôi nói với nhau khiến tôi sốc nặng. Thì ra vợ tôi đã sớm lập kế hoạch để làm chuyện này từ trước khi tôi bắt đầu có kế hoạch đi nước ngoài. Và lý do khiến cô ấy khi nào cũng ngăn cản tôi đi làm xét nghiệm là vì không muốn tôi biết được sự thật mình bị vô sinh.
Tôi nghe vợ và mẹ nói, hai hàng nước mắt cứ thế chảy ra. Thì ra vợ tôi cao thượng hơn tôi nghĩ. Thế mà có lúc tôi nghi ngờ cô ấy, nghĩ cô ấy đi ngoại tình với người khác nên kiếm cớ ngăn cản mình. Tôi lặng lẽ bước lên lầu, vào phòng làm việc đóng cửa lại rồi đốt thuốc.
Theo Một Thế Giới
Không thể đi bước nữa vì thấy có lỗi với chồng Anh đã ra đi mãi mãi, bỏ lại tôi một mình giữa cuộc đời cô đơn. Nỗi đau ấy không thể dùng từ nào để nói. Góa chồng ở tuổi 27, tôi quả thật là người phụ nữ không may mắn. Tôi gần như chết đi sống lại khi biết tin chồng bị bệnh. Anh đã ra đi mãi mãi, bỏ lại tôi...