Cả nhà chồng ép tôi cai sữa để cho con uống sữa công thức
Ôm con vào lòng, nhìn con ngậm chặt ti mẹ vừa mút lấy mút để vừa nức nở, nước mắt vẫn còn lem trên má, tim tôi đau thắt lại. Liệu có ai khổ như mẹ con tôi, sữa mẹ tràn trề căng cứng ngực mà con khát sữa khóc ngằn ngặt, chỉ vì cả nhà chồng ép bé uống sữa công thức để béo tốt, phổng phao như con nhà người ta.
Chỉ vì muốn cháu được bụ bẫm, béo tròn mà cả nhà chồng bắt tôi cai sữa để con uống sữa công thức. Ảnh: I.T
Trước khi sinh hạ bé gái đầu lòng, tôi đã luôn tâm niệm với mình rằng phải cho con được hưởng dòng sữa mẹ ngọt ngào ngay từ khi sinh ra. Tôi luôn tin rằng mình sẽ có đủ sữa cho con bú, và thậm chí chẳng có ý định cai sữa mà để con được ti mẹ thỏa thích cho đến khi nào bé tự dừng. Chẳng đến mức bài trừ sữa công thức, nhưng tôi nghĩ chẳng dòng sữa nào tốt cho con bằng sữa mẹ. Nếu mẹ có đủ sữa để nuôi con thì chẳng lý do gì phải cai sữa sớm hay cho con uống sữa bò, vừa tốn kém vừa chẳng thể tốt cho cơ thể bé bằng dòng sữa của chính người mẹ ruột.
Khi bé chào đời, giây phút ôm con vào ngực mình, nhìn đôi môi nhỏ xinh chúm chím lần đầu ngậm chặt bầu vú mẹ, một niềm hạnh phúc khó tả trào dâng khiến nước mắt tôi cứ rưng rưng vì xúc động. Con bú no, rồi ngủ thiếp đi trên tay mẹ, khuôn miệng nhỏ thi thoảng vẫn chúm lại mút mút trong mơ thật đáng yêu.
Suốt một năm trời, con gái tôi trộm vía khỏe mạnh, chẳng ốm đau gì lặt vặt, tăng cân cũng ổn định theo đúng chuẩn. Bé cũng khá nghịch ngợm, bò trườn leo trèo cả ngày nên vóc người thon thon vừa phải chứ chẳng ú nu, bụ bẫm như nhiều bé khác. Tôi thì mừng vì con phát triển tốt, chứ nếu bụ bẫm quá lại dẫn đến nguy cơ béo phì thì khổ. Nhưng cả họ bên nhà chồng tôi lại nghĩ khác.
Chồng tôi là con trai út. Ba anh chị của chồng đều đã có mỗi người hai cháu, bé nào bé nấy hồi nhỏ cũng ú tròn, bụ bẫm. Mỗi lần được họ hàng, làng xóm khen cháu nhà này khéo nuôi, đứa nào đứa nấy tròn ỉn như lợn con, nhìn thích cả mắt, mẹ chồng tôi lấy làm hãnh diện lắm. Thế nên, bỗng dưng lọt vào một đứa “gầy nhẳng” (Trích lời mẹ chồng tôi) như con gái tôi, bà vô cùng khó chịu.
Suốt một năm trời, bà luôn ra rả bên tai tôi rằng sữa mẹ chẳng có chất gì mới để con còi như thế, rằng thì tại sao không mua sữa công thức cho nó uống như mấy đứa con anh chị. Cũng may, hồi đó vợ chồng tôi sống riêng nên chỉ những lần cuối tuần đưa con về thăm ông bà nội tôi mới phải nghe bà “dạy bảo”.
Con tròn một tuổi, tôi bắt đầu đi làm trở lại. Khổ là ở chỗ, bà nội tôi lại là người đến trông con để tôi đi làm. Đã vất vả tập cho con ti bình, chuẩn bị máy hút sữa để dự trữ sữa mẹ cho con bú bình khi mẹ vắng nhà, nhưng tôi chẳng thể nào yên tâm nổi.
Sau ngày đi làm đầu tiên, về nhà mở tủ lạnh thấy mấy bình sữa tôi hút tối qua đã cạn, tôi an tâm rằng bà nội ở nhà vẫn cho con tôi ti sữa mẹ như lời tôi dặn. Một tuần trôi qua êm thấm, chỉ có điều con gái tôi cứ mỗi khi tôi về là bám riết mẹ đòi ti, ti no rồi vẫn không chịu nhả ra mà cứ ngậm chặt trong miệng. Nghĩ con cả ngày nhớ mẹ nên tôi chẳng bận tâm gì nhiều. Cho đến một ngày tôi về sớm hơn thường lệ, vào nhà chỉ thấy con gái đang ngồi chơi búp bê trên thảm, bà nội chắc đang mải phơi đồ trên sân thượng. Tôi vào bếp định rửa tay chân rồi ra bế con, thì giật mình thấy mấy bình sữa tôi cất vào tối qua đang ngổn ngang trong bồn rửa. Bình cạn không, nhưng sữa thì đổ ra đầy bồn chưa kịp chảy xuống hết. Tôi điếng người, lật đật nhìn quanh thì thấy ngay hộp sữa công thức trên nóc tủ đã vơi đi ít nhiều. Hóa ra, bà ở nhà lén đổ hết sữa mẹ tôi hút ra, cho con tôi uống sữa công thức.
Video đang HOT
Chưa kịp tìm bà để hỏi cho ra lẽ thì bà đã bước xuống. Nhìn tình cảnh trước mắt, biết là tôi đã đoán ra mọi chuyện, bà xa xả: “Tôi đổ hết sữa của chị đi đấy. Cái thứ sữa gì loãng toẹt uống mãi cứ gầy nhẳng gầy nheo. Tôi bỏ mấy trăm bạc mua sữa ngoại cho cháu tôi uống mà chị còn ỏng eo gì nữa. Cái thứ mẹ gì bảo thủ không biết thương con”. Cổ họng tôi nghẹn lại, vì ức, vì thương con, nhưng vốn dĩ tính chẳng muốn đôi co, tôi chỉ nói một câu:”Con là mẹ, con biết điều gì tốt nhất cho con của con”, rồi bế con lên phòng cho bé ti.
Mẹ chồng tôi đã lén đổ sữa tôi vắt để cho con tôi uống sữa công thức. Ảnh: I.T
Những tưởng mọi chuyện đến thế là xong, ai ngờ sáng hôm sau mẹ chồng tôi triệu tập một cuộc họp gia đình, với mục đính bắt tôi cai sữa để con tôi chuyển sang uống sữa công thức. Một mình tôi đối đầu với cả gia đình chồng: bố mẹ chồng, anh chị chồng. Buồn nhất là chồng tôi cũng theo ý mẹ, quay sang quát tôi ầm ĩ: “Trẻ con một tuổi thì cai sữa đi chứ còn lèo nhèo gì nữa. Cô muốn cho nó bú thì ở nhà mà ôm lấy con, không ai hầu được mẹ con cô”.
Thế là từ hôm ấy, bà nội kiên quyết giữ rịt lấy con gái tôi ở trong phòng, tôi năn nỉ bà để tôi gặp con một chút thì bà ngồi ngay cạnh canh chừng như sợ tôi cho bé bú trộm. Xót con, nhưng một đứa vốn tính hiền lành như tôi chẳng dám đối đầu với gia đình chồng, và cả chồng mình. Đêm, ngực tôi căng cứng sữa đau điếng. Ở phòng bên kia con gái tôi khát sữa khóc ngằn ngặt đòi mẹ, tôi ngồi gục mặt trước cửa phòng khóc đến sưng mắt vì thương con. Hút sữa đổ đi, tôi lại nhớ da diết đôi môi nhỏ xinh của con áp vào bầu ngực mình, nhớ giây phút ngọt ngào khi hai mẹ con ôm nhau thủ thỉ… Con gái khóc mệt quá ngủ thiếp đi, còn tôi chẳng thể nào yên giấc.
Vài ngày trôi qua, một hôm tôi đi làm về thấy cửa nhà im ỉm, hai bà cháu không biết đã đi đâu. Hốt hoảng gọi cho chồng, tôi mới biết mẹ chồng tôi đã bế con gái tôi về nhà bà, cách ly hai mẹ con tôi để dễ bề cai sữa. Tôi tức tốc phóng xe đến nhà ông bà. Đón tôi là bố chồng mặt hằm hằm, còn mẹ chồng tôi bế con gái tôi trong phòng riêng, nhất quyết không chịu mở cửa. Con tôi nghe tiếng mẹ khóc nức nở, tôi ở ngoài năn nỉ thế nào bà cũng không chịu ra. Chồng tôi đến, quát ầm ĩ: “Cô không thích cai sữa thì ly dị đi”. Máu trong đầu tôi bốc lên, tôi quay sang nhìn chồng, gằn giọng: “Con tôi, tôi đẻ, tôi nuôi, không ai trong nhà này có quyền can thiệp”. Lấy hết sức bình sinh, tôi đạp mạnh vào cửa, cánh cửa cũng lỏng lẻo nên long khóa luôn. Lao vào phòng, tôi ôm chặt lấy con gái đang òa khóc nức nở, nước mắt cũng chảy ra giàn dụa. Tôi bế con về thẳng nhà mẹ đẻ, chẳng thèm quay đầu lại lấy một lần.
Đêm ấy, ôm con vào lòng cho con ti, nước mắt tôi cứ chảy. Chẳng lẽ mong muốn nhỏ nhoi là được nuôi con hoàn toàn bằng sữa mẹ của tôi lại khó khăn đến thế. Chẳng lẽ, phải bỏ việc, thậm chí bỏ chồng, bỏ gia đình nhà chồng ấy, tôi mới được nuôi con trọn vẹn bằng dòng sữa của chính mình.
Theo Danviet
Từ bao giờ tôi thấy sợ những cuộc gọi về nhà của chồng, âu cũng tại cái tội tôi quá đảm việc nhà
"Hôm nay nhà dì có khách đến chơi!" Chồng tôi gọi điện nói một câu cụt lủn rồi ngắt máy. Tôi thở dài rồi không biết nên khóc hay cười. Ai bảo tôi nấu ăn khéo quá.
Trước khi lấy chồng, tôi làm việc cho một công ty chuyên kinh doanh mỹ phẩm. Do phần lớn thời gian đều tập trung vào công việc nên gần 30 mà tôi vẫn chưa tìm được đối tượng kết hôn. Trong khi gia đình thì lo sốt vó, tôi vẫn cứ đủng đỉnh tận hưởng cuộc sống độc thân của mình.
Bố mẹ thấy vậy nên ép tôi phải đi xem mắt với một anh đồng nghiệp mà em họ giới thiệu. Ngày đầu gặp mặt không có gì quá ấn tượng. Dần dà tìm hiểu, tôi có cảm tình và cả hai đều có ý định tiến tới hôn nhân. Tuy nhiên, tôi đã hơi khó xử khi mẹ anh nói rằng bà muốn tôi nghỉ việc để chú tâm chăm lo cho gia đình.
Tôi đã gần 30, anh thì hơn tôi 7 tuổi. Ở cái tuổi này, tôi không muốn để lỡ cuộc hôn nhân với một người tâm đầu ý hợp. Vì thế, tôi gật đầu đồng ý nghỉ việc, ở nhà làm nội trợ. Mọi nguồn thu chi đều đặt hết lên vai chồng.
Để kết hôn, tôi chấp nhận nghỉ việc, lui về làm nội trợ. (Ảnh minh họa)
Tôi may mắn khi được gia đình nhà chồng quý mến, vì thế không khí gia đình lúc nào cũng hòa thuận, êm ấm. Tôi cảm thấy hài lòng với tất cả các quyết định trước đó của mình.
Tuy nhiên, trên đời có cuộc hôn nhân nào không gặp phải trục trặc, ít thì cãi vã, tranh chấp nhỏ nhặt; nhiều thì cũng phải tức điên người mà xách vali về nhà mẹ đẻ ở vài hôm. Trong hoàn cảnh của tôi, muốn trách thì trước hết phải trách chính tôi. Ai bảo tôi đảm việc nhà quá nên giờ nó mới khổ thế.
Tôi tự thấy mình là một cỗ máy nấu ăn di động. Không những phải đảm nhận bếp núc như bao phụ nữ có gia đình khác, tôi còn vinh dự được "triệu tập" mỗi khi nhà chồng có cỗ bàn hay sự kiện đặc biệt. Vẫn biết phận làm dâu, nấu vài ba món cho nhà chồng khi có dịp thì chẳng phải là việc gì to tát. Tôi đã từng nghĩ vậy.
Chồng tôi là con trưởng trong nhà, lại thêm việc hai vợ chồng không tách ra ở riêng mà sống cùng với bố mẹ chồng, đâm ra mọi cỗ bàn trong năm đều do một tay tôi xoay sở. Từ chặt cá cho đến vặt lông cắt tiết gà, chuẩn bị mâm nhỏ mâm to, tính toán bao món bao người một mâm rồi cả khâu chuẩn bị nguyên liệu nấu nướng, tôi đều xử lý một cách thuần thục. Mọi người trong nhà còn tấm tắc khen mấy món tôi nấu không khác là bao so với mấy món được các nhà hàng khách sạn 5 sao phục vụ.
Ấy thế nên mới có việc các cô dì chị em bên chồng ngồi vắt chân buôn chuyện rôm rả trên nhà, còn tôi thì một mình cặm cụi dưới bếp. Nhiều khi ở bếp nóng quá chạy lên nhà hóng tí gió mát, thấy ai cũng váy áo sáng sủa xúng xính, tôi nhìn lại mình mà tủi thân vô cùng.
Tôi tủi thân khi nhìn lại mình trong khi mọi người thì xinh đẹp sáng sủa ngồi buôn chuyện trên nhà. (Ảnh minh họa)
Sáng nay dậy sớm, tôi túm vội mái tóc bù xù bằng chiếc dây chun, thay bộ quần áo đơn giản rồi bắt đầu tất bật mua mua bán bán. Về nhà, tôi ống thấp ống cao, tay áo xắn tới tận nách để làm thịt con gà. Người tôi ướt đẫm mồ hôi, sực mùi dầu mỡ. Nhưng chẳng có ai quan tâm, tôi cũng không dám kêu ca.
Mà nghĩ lại, đâu phải tôi không biết nhờ người khác giúp đỡ. Tôi có gọi vài đứa em họ vào đỡ đần, nhưng đứa thì ngúng nguẩy vào phẩy tay một cái: "Chị ơi em thả rau vào rồi, chị trông nốt nồi canh nhé", đứa thì nói khéo: "Hôm nay em mặc đẹp thế này mà phải vào bếp thì tiếc quá chị nhỉ?".
Lại được cả chồng tôi, muốn khoe khoang vợ mình nấu ăn ngon, nên càng muốn tôi làm để được mát mặt ra dáng con trưởng.
Nếu một năm chỉ vài dịp như thế thì tôi đã cắn răng chịu đựng, nhưng đằng này, hễ nhà nào có cỗ hay mở tiệc sinh nhật gì đó đều gọi điện cho chồng tôi cho phép vợ sang nhà đỡ đần một tay. Chồng thấy tôi thở dài chán nản thì gắt: "Nấu hộ một bữa ăn có chết ai".
Vì chuyện này mà tôi cảm thấy rất bức xúc và uất ức. (Ảnh minh họa)
Nhà chồng có 7 anh chị em tất cả, chưa kể còn có cô dì chú bác, sơ sơ đã khoảng hai chục người. Mỗi năm mỗi nhà tổ chức ít nhất 4-5 bữa tiệc, chưa kể thỉnh thoảng có khách đến chơi nhà, tính ra tôi đã phải dành xấp xỉ 1/3 quỹ thời gian cả năm để đi nấu cơm hộ nhà người khác.
Biết tôi sẽ từ chối, nên họ hàng ai nấy đều gọi riêng cho chồng tôi nhờ vả. Chồng tôi bận việc công ty, không bận tâm lắm đôi ba cái việc nội trợ trong nhà nên đều gật đầu đồng ý. Mỗi lần như vậy, anh chỉ cụt lủn thông báo một câu hôm nay nhà dì A cô B chị C em D có việc rồi cúp máy luôn, để tôi tự hiểu phải làm gì.
Hôn nhân của chúng tôi không có vấn đề gì, nhưng vì chuyện này mà tôi cảm thấy rất bức xúc và uất ức. Nhiều khi tôi cố ôm cục tức nuốt vào trong vì thấy chồng đã quá vất vả bên ngoài, nên cố đáp ứng những yêu cầu của chồng hết sức có thể. Nhưng nếu cứ đà này, tôi không lên tiếng, bên họ hàng cũng không tự biết ý, tôi không biết mình có thể nhịn đến bao giờ nữa. Mọi người khuyên tôi phải làm gì bây giờ?
Theo Afamily
Vợ chồng tôi bị cả dòng họ oán trách vì đã đuổi cô giúp việc Cô giúp việc bỏ về quê, chẳng biết cô đã nói những gì mà bây giờ vợ chồng tôi bị cả dòng họ chửi bới, họ nói vợ chồng tôi sống không phải đạo, không biết kính trên nhường dưới. Trước kia tôi luôn nghĩ tìm ngườigiúp việc nào mình quen biết thì sẽ không lo mất trộm và cũng yên tâm hơn....