Cả họ bảo tôi điên khi l.y hô.n vợ giám đốc để cưới cô bán xôi đầu ngõ cho đến khi…
“Thằng con của bà ngu lắm, có phúc không biết hưởng. Cứ dính lấy con bán xôi. Ừ thì thích thì tôi tiễn, đừng có mà xin xỏ, cũng đừng hối hận khóc lóc trước mặt tôi nữa”.
ảnh minh họa
Sau 3 năm chung sống với Liên, tôi quyết định viết đơn l.y hô.n. Bố mẹ tôi nghe tin thì gọi điện chử.i tôi té tát. Thân là trai quê, lên thành phố lập nghiệp lại vớ được cô vợ làm giám đốc, họ cứ nghĩ tôi phải cung phụng, chiều chuộng vợ để có được cái hộ khẩu thành phố, để được ấm thân trong căn nhà 3 tầng khang trang. Vậy mà đùng một cái, tôi lại tuyên bố l.y hô.n.
Ngày hôm sau, mẹ tôi lặn lội từ quê lên nhà tôi. Vừa thấy tôi, bà đã gào lên:
- Thằng ngu kia, mày làm thế thì được cái gì hả? Còn không mau quỳ xuống xin lỗi vợ đi rồi rút đơn l.y hô.n đi à?
- Mẹ ơi, đây là cuộc sống của con, con thấy không còn hợp với cô ấy nữa nên l.y hô.n thôi, chẳng có gì phải xin lỗi cả.
Thế mà tôi chưa kịp làm gì, mẹ tôi đã quỳ ngay xuống dưới chân vợ tôi rồi khóc:
- Con dại cái mang, thằng Thành nó có làm gì sai thì mẹ xin con bỏ quá cho. Vợ chồng một ngày cũng nên nghĩa, con đừng bỏ nó mà tội.
Tôi điên lắm, lại dìu mẹ dậy, Liên thấy thế thì nhếch mép bảo:
- Thằng con của bà ngu lắm, có phúc không biết hưởng. Cứ dính lấy con bán xôi. Ừ thì thích thì tôi tiễn, đừng có mà xin xỏ, cũng đừng hối hận khóc lóc trước mặt tôi nữa.
Video đang HOT
Nói rồi Liên tống cái va li quần áo của tôi ra cửa. Mẹ tôi cứ bảo tôi xin lỗi mãi nhưng tôi cáu, mắng cho bà một trận rồi xách va li đi.
Sau đợt đó, bố mẹ tôi từ mặt tôi, cả họ nhà tôi bảo tôi điên khi l.y hô.n cô vợ giám đốc. Trong mắt họ, tôi đã từng là thằng đàn ông có giá khi lấy được Liên, nhưng họ không hiểu rằng sống với Liên chừng ấy năm là chừng ấy thời gian tôi cảm thấy mình bị đối xử như một thằng ở đúng nghĩa. Liên không bao giờ bàn bạc gì với tôi, cô ấy nghiễm nhiên coi tôi là ô sin, tôi phải làm hết mọi công việc trong gia đình, cô ấy đi sớm về muộn tôi cũng không được ý kiến và nhất là cô ấy không chịu sinh con với tôi.
Tôi buồn lắm, cứ sáng sáng ra ngõ mua xôi với bộ mặt đưa đám như thế, không ngờ Vân – cô bán xôi đầu ngõ thấy vậy thì hỏi han. Trong lòng buồn bã, lại không có ai tâm sự nên tôi kể với cô ấy, dần dần chúng tôi thân với nhau lúc nào không hay.
Riết rồi tôi cảm thấy có một sợi dây vô hình nối tôi và Vân lại với nhau. Chúng tôi tâm sự rất nhiều chuyện. Nhưng rồi vợ tôi biết được, cô ấy thuê người đán.h Vân đến mức nằm viện rồi sỉ vả tôi không ra gì. Tôi không chịu nổi nữa và tôi quyết định l.y hô.n Liên để đến với Vân.
Trước khi l.y hô.n, Liên nhìn mặt tôi rồi bảo:
- Thử xem thiếu con này anh có sống tử tế được không?
(Ảnh minh họa)
Tôi vẫn nhớ câu nói ấy của Liên. Tôi cưới Vân ngay sau đó, cùng em bán xôi, mở cửa hàng ăn. Tuy cuộc sống vất vả nhưng chúng tôi rất tâm đầu ý hợp, Vân chia sẻ với tôi mọi thứ. Chúng tôi cứ buôn bán và tích cóp tằn tiện từng ngày.
Bố mẹ tôi từ ngày đó không thèm liên lạc gì với tôi, cũng không coi Vân là con dâu cho đến 5 năm sau, khi họ lên thành phố chưa bệnh và bước vào căn nhà của chúng tôi thì bố mẹ tôi mới phải trầm trồ.
Lúc đó, vừa bán xôi, Vân và tôi vừa mở thêm 2 cửa hàng ăn vặt khác nữa trên phố, công việc buôn bán phát đạt nên chúng tôi thu được rất nhiều tiề.n. Cứ thế, tôi và vợ mở được cả chuỗi cửa hàng, xây được căn nhà 5 tầng với sân vườn rộng, mua xe, sinh được một cậu con trai kháu khỉnh, hạnh phúc đủ đầy.
Trong khi đó, cô vợ giám đốc của tôi cũng kết hôn với một doanh nhân khác, nhưng rồi sau 5 năm, giờ đây cô ấy phải nằm viện điều trị tâm lý vì bị chồng bạ.o hàn.h. Lúc này, mẹ tôi mới gật gù bảo: “Thằng này thế mà khá”. Tôi cũng thấy rằng, quyết định b.ỏ v.ợ giám đốc cưới cô bán xôi hóa ra là quyết định đúng đắn nhất cuộc đời tôi.
Theo blogtamsu
Mở phong bì tiề.n thách cưới, cả họ nhà tôi nổi trận lôi đình vì không muốn 'gả rẻ' con gái
Bố mẹ anh bên kia cũng không vừa, mẹ anh mắng thẳng bố tôi: "Nhà tôi cưới dâu chứ không mua dâu. Anh chị làm thế là bán con gái chứ nào phải gả con gái. Thôi thì nhà tôi cũng chẳng dám rước thứ lá ngọc cành vàng đó về".
Bố tôi từng nói chuyện cưới xin cả đời một lần, nếu xuề xòa quá thì sợ bị khinh, tưởng rằng tôi không đáng giá, bố mẹ gả đi như cho. (Ảnh minh họa)
26 tuổ.i, đang ở độ tuổ.i đẹp nhất thì tôi quyết định lên xe hoa về nhà chồng. Hai đứa tôi yêu nhau 2 năm, được hai bên gia đình ủng hộ. Tuy gia đình anh không khá giả, nhưng bố mẹ tôi ưng anh vì anh hiền lành, lễ phép, công việc đàng hoàng. Khi chúng tôi nói muốn cưới, bố mẹ tôi rất vui vẻ đồng ý.
Ngày bố mẹ anh sang nhà tôi đặt vấn đề cưới xin, ban đầu hai bên nói chuyện rất hồ hởi như đã thân quen từ lâu. Sau khi bàn bạc về ngày tháng, số xe đưa đón khách... hai bên bắt đầu nói chuyện thách cưới. Bố tôi bảo xin ông bà bên đó 10 mâm quả và một phong bao lễ đen 15 triệu. Vừa nghe đến thế, mặt bố mẹ anh đã tắt ngay nụ cười. Hai người tròn mắt nhìn nhau rồi lại nhìn sang con trai như thể kinh ngạc lắm vậy.
Tôi thì cảm thấy rất bình thường, cũng không hiểu tại sao bên nhà trai lại phản ứng như thế. Bố tôi từng nói chuyện cưới xin cả đời một lần, nếu xuề xòa quá thì sợ bị khinh, tưởng rằng tôi không đáng giá, bố mẹ gả đi như cho. Trong khi ở nhà, bố mẹ tôi thương yêu, lo lắng cho tôi chẳng thiếu thứ gì. Thôi thì cứ thách cưới hơn chút để nhà trai biết cưới được tôi khó khăn thế nào, để họ trân trọng tôi và cũng thấy tôi là con nhà gia giáo, danh giá, cành vàng lá ngọc chứ không phải hạng dễ cưới.
Tôi cũng tham khảo vài người bạn rồi, họ nói so với mặt bằng chung thì gia đình tôi đề xuất như thế cũng chẳng có gì quá đáng. Có người còn thách cưới cả trăm triệu kìa, nhưng vì quý dâu, vì yêu vợ, nhà trai vẫn đồng ý.
Vậy nhưng hôm đó, bố mẹ anh lấy lý do về xem lại ngày để ra về mà mặt mày không hề tươi tỉnh như lúc đến, thậm chí còn tỏ vẻ lạnh lùng với lời chào tạm biệt của tôi. Tôi chẳng hiểu sao họ lại tiếc tiề.n trong việc này vậy? Sau này tôi về làm con dâu bên đó, tôi chăm sóc, phục vụ họ cả đời, số tiề.n 15 triệu đó thấm thoát vào đâu so với công ơn nuôi dưỡng của bố mẹ tôi?
Ngày hôm sau, anh gọi điện cho tôi và bảo: "Bố mẹ anh về bàn bạc lại rồi, ở chỗ anh người ta chỉ đặt lễ đen 2 - 3 triệu tượng trưng cho có, chứ không ai đặt cả 15 triệu để đi cưới dâu. Vì như thế giống như đi mua con dâu vậy. Bố mẹ anh quý mến em nên đặt phong bao 5 triệu, em hỏi bố mẹ em xem có được thì để triển khai".
Tôi giãy nảy không chịu. Tôi bảo anh: "5 triệu có ít quá không?". Chồng sắp cưới liền gắt giọng: "Anh thấy 5 triệu cũng là đắt hơn nhà khác rồi đấy! Anh họ anh cưới vợ cũng chỉ có 2 triệu lễ đen thôi. Em làm gì mà lại cao giá hơn như thế?".
Tôi uất ức cúp luôn điện thoại mà không chào một câu rồi nói luôn với bố mẹ rằng nhà trai chỉ đồng ý đặt lễ đen 5 triệu. Bố tôi dứt khoát không đồng ý. Bố bảo con gái nuôi bao năm, mới thách cưới 15 triệu, nhà trai đã tiếc của keo kiệt như thế này rồi, về sau con gái mình có thế nào, chắc nhà trai hất ra ngoài đường chứ chẳng thèm chăm nuôi.
Bác gái tôi đang ngồi bên cạnh mẹ tôi nghe được chuyện cũng nói rằng không chấp nhận được, giờ con gái có giá, không 20, 30 triệu thì làm sao mà cưới được vợ. Nhà này chỉ lấy 15 triệu mà còn ch.ê ba.i. Nhà trai làm như thế là mất mặt nhà gái.
Tôi chỉ biết vừa nghe cuộc cãi tay đôi của bác và bố tôi với mẹ anh, vừa khóc. (Ảnh minh họa)
Bác tôi về nói chuyện với bác trai, bác trai tức giận chạy đến nhà tuyên bố thẳng với bố mẹ tôi rằng: "Không cưới xin gì nữa hết. Sau con Tuyết còn có con Hằng, con Nga, con Thanh... rồi mấy đứa con gái khác, giờ mà lễ đen đặt thế thì sau này chúng nó cũng mất giá theo. Họ nhà này không thừa con gái để gả tống gả tháo như thế".
Bố tôi đã xuôi cơn giận, nghe được lời bác tôi nói, cơn tức lại trào lên, bố tôi liền bật loa ngoài gọi điện cho bố mẹ anh và nói 5 triệu thì không cưới xin gì nữa. Nhà trai keo kiệt như thế thì không xứng với con gái họ nhà này.
Bố mẹ anh bên kia cũng không vừa, mẹ anh mắng thẳng bố tôi: "Nhà tôi cưới dâu chứ không mua dâu. Anh chị làm thế là bán con gái chứ nào phải gả con gái. Thôi thì nhà tôi cũng chẳng dám rước thứ lá ngọc cành vàng đó về".
Tôi chỉ biết vừa nghe cuộc cãi tay đôi của bác và bố tôi với mẹ anh, vừa khóc. Tôi nào biết sự tình lại to như thế này. Giờ thì hai họ cạch mặt nhau chỉ vì 30 triệu tiề.n thách cưới đó. Tôi và anh đều bị cấm không được gặp nhau, không được bàn tới chuyện cưới xin gì nữa hết.
Tôi buồn quá, 15 triệu có cao không hả mọi người? Giờ phải làm như thế nào để hai bên gia đình nhường nhịn nhau một chút đây, cứ thế này đám cưới chắc chắn là tan tành rồi?!
Theo Afamily
Xong xuôi bạn trai kéo khóa quần lên bảo: "Xin lỗi anh chỉ là thằng bán xôi... em đồng ý ... Bình bình tĩnh trở dậy, anh mặc lại quần áo. Kéo xong khóa quần lên anh nhìn Thu rồi bảo: "Xin lỗi anh chỉ là thằng bán xôi, nhà anh đang ở trọ... em đồng ý cưới thì anh đưa về ra mắt bố mẹ". Thu ý thức được bản thân mình là cô gái có chút nhan sắc, cô cũng muốn trở...