Cả đời này tôi mắc nợ em
Em như bà tiên nhân hậu, còn tôi là kẻ bội bạc, vô trách nhiệm. Có với nhau 4 mặt con, tôi lại đi chung chạ với người đàn bà khác rồi cặp bồ với mấy cô gái bán bia ôm đáng t.uổi con cháu mình. Đến lúc không còn đủ sức để bước đi nữa, tôi mới nhận ra vợ mình thật đẹp, thật cao quý…
Tôi và em nên vợ nên chồng là nhờ mai mối. Không biết có phải tại duyên kiếp hay không mà em, một cô gái đẹp người đẹp nết, được nhiều chàng trai ngắm nghé, trong đó có ông chủ trẻ một nhà máy giàu sụ ở xóm, lại chịu về làm vợ một thầy giáo nghèo như tôi.
Yên ấm được chục năm, tôi bắt đầu mơ chuyện đường xa xứ lạ. Rời bỏ An Giang, tôi xin chuyển ra Long Khánh – Đồng Nai. Thời gian đầu, vài tháng tôi về thăm nhà một lần. Sau đó là nửa năm, một năm… T.iền lương không gửi về, em phải mua lúa xay gạo bán kiếm lời, lo cho 4 đứa con và cha mẹ chồng. Tháng nước, em chống xuồng ra đồng hái rau muống, bông điên điển bán kiếm thêm thu nhập.
Lâu lâu về nhà, thấy em ốm yếu, mấy đứa nhỏ mới học cấp 1, cấp 2 phải phụ mẹ khiêng lúa, đội gạo ra chợ bán quá nặng nề, tôi ái ngại vô cùng. Nhưng điều đó chỉ thoáng qua. Cái chân chất, thật thà của em đối với tôi nó đã trở nên quê mùa, cục mịch.
Trở ra Long Khánh, tôi quên em ngay, rồi lao vào vòng tay của bao cô gái xinh xắn trẻ trung. Sẵn thói trăng hoa tôi cặp bồ hết cô này đến cô khác rồi công khai sống chung với một cô gái. Đứa con từ cuộc tình vụng trộm của tôi ra đời, tôi đặt cho nó tên Hồng. Khi hay tin, em buồn, khóc rất nhiều nhưng không nói nặng nói nhẹ gì. Em vẫn chu toàn bổn phận làm dâu, làm mẹ, làm vợ…
Ở xứ người một thời gian, thấy khó sống tôi lại xin chuyển công tác về Long Xuyên. Số t.iền dành dụm được bao nhiêu năm, tôi tìm mua căn nhà cho mẹ con Hồng. Hồi ấy, thuộc diện được mua hàng tiêu chuẩn nên có bao nhiêu gạo, bột ngột, đường, sữa… tôi dành tất cả cho mẹ con Hồng. Em cũng không hề nói gì khiến tôi phải khó xử cả.
Video đang HOT
Cái chân chất, thật thà mà tôi chê là quê mùa, cục mịch giờ mới thấy đẹp, thấy quý làm sao (Ảnh minh họa)
Có lần về tới nhà đúng lúc trời đổ mưa, chờ hồi lâu không thấy em đem tấm bạt ra che xe, tôi phát ghét, giận dữ nổ máy chạy luôn rồi đi biệt mấy tháng trời. Cạn tàu ráo máng vậy đó mà hễ tôi có việc cần là có mặt em ngay. Mấy lần bị bệnh vào nằm viện, hay tin là em tức tốc tay xách nách mang tới nuôi bệnh. Những đồng t.iền mồ hôi nước mắt phải tằn tiện, tích cóp mới có được, em móc hết để lo cho tôi, không hề so đo, tính toán.
Cho đến một ngày, mẹ Hồng bạo bệnh qua đời. Đâu còn ai chăm sóc, tôi đành về nhà ở luôn. Một thời gian sau, tôi bán căn nhà mua cho mẹ con Hồng, chia đều cho các con; phần còn lại tôi bỏ túi riêng. Tôi như một ông vua, vợ con không ai dám đụng tới. Được thể, lại sẵn t.iền trong tay, tôi ăn chơi bia bọt, bài bạc như thời trai trẻ. Tôi cặp bồ với mấy cô gái bán bia ôm t.uổi bằng con bằng cháu mà không kể gì đến tai tiếng.
Nhưng ông trời có mắt. Tôi phải trả giá cho sự ăn chơi, vô trách nhiệm, sự nhẫn tâm của mình với vợ bằng căn bệnh không thuốc chữa. Thời gian về ở với em trong phần đời còn lại ít hơn thời gian tôi sống ở bệnh viện. Đến lúc không thể trăng hoa được nữa, không còn đủ sức để bước vào những nơi dành cho trai gái, tôi mới nghĩ đến em.
Em lại đến bệnh viện chăm sóc cho tôi, không than thở, trách móc một lời như thời tôi còn sống chung với mẹ con Hồng. Tôi nhận ra sau mái tóc đã bạc, dáng vẻ gầy gò là hình ảnh một người vợ hiền. Cái chân chất, thật thà mà tôi chê là quê mùa, cục mịch giờ mới thấy đẹp, thấy quý làm sao.
Sao tôi có thể u mê như một kẻ điên như thế! Mãi đến tận lúc này, lúc mà không còn sống được bao lâu trên cõi đời này nữa, tôi mới nhận ra ai là người hết lòng, hết dạ với mình. Em như bà tiên nhân hậu, còn tôi là kẻ bội bạc, vô trách nhiệm.
Cả đời này tôi mắc nợ em. Tôi ước ao biết dường nào được đi đứng khỏe mạnh như trước để chuộc lại lỗi lầm, bù đắp những mất mát mà mình đã gây ra cho em và các con. Tôi ngàn lần xin lỗi em.
Theo 24h
Xin lỗi em
Chúc em sẽ tìm được người tốt hơn tôi, xứng đáng với em hơn tôi.
Tôi là sinh viên năm cuối của một trường kỹ thuật. Em - người con gái mà tôi yêu và cũng là người tôi thấy có lỗi duy nhất đến thời điểm bây giờ - là sinh viên năm cuối của một trường kinh tế gần trường tôi học. Chúng tôi quen nhau từ năm đầu tiên khi em được bố đưa đi nhập học và thật may mắn là em và tôi lại cùng xóm trọ. Từ ngày đó, bao nhiêu kỷ niệm đẹp, bao nhiêu lúc vui đùa cùng các bạn xóm trọ... tôi cũng chẳng nhớ mình yêu em từ lúc nào nữa, chỉ biết mình đã yêu em.
Sang năm thứ 2 (lúc đó tôi đã học năm thứ 3) cả tôi và em cùng chuyển nhà trọ, cũng không biết ý trời hay sao mà một lần nữa hai đứa lại chung xóm trọ. Thế là tình hàng xóm đã thân thiện, gần gũi nay lại càng thân thiết hơn bao giờ hết. Tình cảm của chúng tôi cứ thế vun đắp theo ngày tháng. Cuối cùng tôi quyết định nói lời yêu em và em đã đồng ý, tôi rất vui nhưng đó cũng là lúc bắt đầu cho chuỗi ngày tôi và em sống trong một vòng luẩn quẩn.
Một năm nữa trôi qua, chúng tôi lại chuyển chỗ trọ nhưng lần này là tôi chủ động chuyển xa chỗ em vì trong tôi có kế hoạch sẽ chia tay em. Cuối cùng ngày đó cũng đã đến, tôi chuyển trọ, tất nhiên em cũng chuyển nhưng lần này là không cùng nhau nữa. Xa nhau được một thời gian ngắn thì tôi nói lời chia tay em. Em rất buồn và hỏi tôi muôn vàn lý do... nhưng lý do tôi chia tay em là tôi sợ sau này tình yêu hai đứa sẽ không đi tới đâu, tôi không muốn cứ như vậy nữa. Bạn bè tôi ai cũng bảo cứ yêu hết 5 năm đại học đi, ra trường mỗi đứa một hướng sẽ quên nhau thôi, nhưng tôi lại không muốn làm điều đó với em. Chắc em cũng không hiểu tại sao nên em luôn cho rằng tôi đã không cố gắng.
Nếu có thể hãy xóa tôi ra khỏi trái tim em nhé (Ảnh minh họa)
Bây giờ chúng tôi vẫn liên lạc, vẫn gặp mặt nhau thường xuyên, vẫn nói chuyện, chia sẻ cùng nhau vì tôi và em vẫn nghĩ về nhau. Hai năm trôi qua nhưng tôi nhận ra em vẫn rất yêu tôi, tôi muốn giữa tôi và em rõ ràng mọi chuyện nhưng cả hai lại không làm được điều đó. Chúng tôi lại ở trong vòng luẩn quẩn, tôi sắp ra trường và sẽ về một nơi xa Hà Nội để làm việc. Bây giờ khi mà chỉ còn 2 tháng nữa sẽ rời xa em, xa Hà Nội, không biết bao giờ gặp lại, tôi thấy trong mình thật khó chịu, cái cảm giác mà không biết nói như thế nào nữa. Tôi thấy có lỗi với em, tôi muốn quên em vì em là người con gái quá tốt. Chúc em sẽ tìm được người tốt hơn tôi, xứng đáng với em hơn tôi. Có lẽ tôi sẽ chẳng bao giờ yêu ai nhiều như tôi đã yêu em.
Tôi viết lên đây mong rằng em sẽ đọc được bài viết này và nhận ra tôi là ai. Tôi muốn cảm ơn vì tất cả tình cảm em đã dành tặng tôi và tôi cũng muốn nói một câu mà xưa nay chưa bao giờ tôi dám nói một cách nghiêm túc với em: XIN LỖI EM. Trong thời gian yêu nhau, tôi chưa làm điều gì đi quá giới hạn, cũng như để em sau này không phải hối hận, đó là điều mà tôi tự hào nhất.
Tôi mong em hãy cứ ngẩng cao đầu đi tiếp như cái ngày cách đây 4 năm em đi nhập học nhé cô bé của tôi. Vết thương trong trái tim em sẽ không bao giờ lành như trước được vì tôi đã lấy mất một góc rồi. Tôi mong em hãy hận tôi nhưng tôi biết em sẽ không bao giờ làm như vậy, em vẫn thường nói em không muốn hận ai, và cũng không muốn hận anh. Lúc đó nước mắt em chảy mà lòng tôi cũng đau nhói, em có biết không?
Mỗi người sẽ lại bước tiếp con đường của mình, tôi sẽ ghi hình bóng em suốt cuộc đời này, nhưng có lẽ kèm theo sự tiếc nuối cho tôi và cho em. Chúc em ra trường sẽ tìm được công việc như ý và tìm được một người yêu, một người chồng thật tốt. Nếu có thể hãy xóa tôi ra khỏi trái tim em nhé, còn tôi sẽ cho em vào một góc trái tim và khóa nó lại.
Tôi mong các bạn đọc được bài này sẽ hiểu cho tôi, và cho tôi biết tôi có phải là chàng trai xấu xa lắm không?
Theo Bưu Điện Việt Nam
Mối tình dang dở Tạm biệt mối tình đầu của anh, một mối tình dang dở nhưng rất đẹp. Nhím à, vậy là chúng mình giờ đã không còn là gì của nhau, chỉ cần nghĩ lại những gì mà chúng mình đã có với nhau với đầy ắp những kỉ niệm trong suốt gần 4 năm qua là anh đã có thể khóc được rồi em...