Cả cuộc đời trông ngóng một người
Em viết cho anh khi trái tim chưa lành vết cứa… (Ảnh minh họa)
Em viết cho anh trong đêm buồn thăm thẳm, giữa khung cảnh hoang liêu tĩnh mịch của núi rừng. Vẫn tiếng chim từ quy khắc khoải gọi tìm đôi đời đời không dứt, vẫn ánh trăng ngàn muôn thuở độc hành lặng lẽ đơn côi. Em viết cho anh khi trái tim chưa lành vết cứa, khi tâm hồn còn đầm đẫm một bể ái tình buồn!
Anh ơi! Suốt hơn 30 năm qua có ngày nào mà em không trông chờ mong nhớ, có đêm nào mà em không thầm gọi tên anh! Kể từ thuở ấy anh ra đi, mảnh trăng thề khuyết vơi một nửa, còn lời thề người đi thì cứ chơi vơi hun hút tận phương trời nào…
Ngày anh khoác ba lô lên vai làm anh bộ đội, rồi vào tận chiến trường biên giới Tây Nam chiến đấu, em đã gửi theo hành trang người lính mối tình đầu nồng nàn thánh thiện, để anh mang theo sưởi ấm lúc quân hành. Dẫu xa khuất tận chân trời góc biển, em vẫn dõi theo anh và thầm ước ngày sum họp sẽ không xa. Nhưng rồi em bỗng bặt tin anh, ít lâu sau gia đình anh rời làng đi biền biệt, để lại cho em nỗi hoang mang lo lắng, rằng em hãy tin tưởng đợi chờ, đừng vội lấy chồng kẻo ngày về anh bơ vơ đơn lẻ.
Anh sẽ mang một nửa vầng trăng khuyết đem lấp đầy mảnh trăng cong gầy guộc khi xưa, cho cuộc tình mình không vơi không hụt, như ánh trăng rằm viên mãn đủ đầy. Em đã tin, đã đợi…và cũng đã đi tìm anh suốt hơn nửa đời người, để giờ đây mái tóc xanh không còn xanh nữa, nụ cười tươi tắn khi xưa giờ héo hắt trên môi. Em dại khờ mê muội quá phải không anh?
Có ai lại chung thân với một lời thề đêm trăng khuyết, và đợi chờ người đi như nàng Tô Thị đứng vọng phu? Anh đã không về để cuộc đời này em thiếu đi một nửa, để mảnh trăng thề đời đời vẫn khuyết, để tiếng chim từ quy gọi bạn vẫn khắc khoải vọng mãi từng đêm…!
Không hiểu sao em vẫn tin là anh còn sống trên thế gian này, và dõi theo em từng bước trên đường đời gập ghềnh khúc khuỷu. Sao anh không về để nghe em hờn trách? Câu ca dao “gừng cay muối mặn” anh hát rồi bỏ lửng bỏ lơ…Về đi anh cho hờn dỗi vỡ òa, cho yêu thương ngập tràn vô bờ bến. Anh về đi để em trải nỗi cô đơn ra cho anh đong đếm, và để gỡ nỗi nhớ mong em đã bọc quấn lấy tâm hồn…Về đi anh! Cho dẫu thân hình không còn nguyên vẹn thì mối chân tình đằm thắm của em sẽ bù đắp đủ đầy. Cuộc đời này anh đã nợ em một tình yêu sâu nặng, anh khất hẹn đến bao giờ mới đem trả cho em???
Cuộc đời em có quá nhiều bất hạnh… (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Nhưng có một điều hiển nhiên mà em không muốn thừa nhận đó là anh sẽ không bao giờ trở về quê xưa nữa, có thể anh đã rất hạnh phúc với một người xa lạ ở một phương trời xứ lạ. Chỉ tại em vì quá yêu anh nên cứ mãi giãi bày những lời tha thiết, cứ sống với cái thuở ban đầu lưu luyến mãi không thôi. Cuộc đời em có quá nhiều bất hạnh, tình duyên không trọn vẹn và sự nghiệp thì long đong.
Em côi cút bước đi đường đời đơn lẻ, như một dòng sông lặng lẽ khúc độc hành. Em muốn trút đi gánh nặng tương tư, cũng không muốn mua thêm nỗi đắng cay chua xót, nhưng mỗi chiều đến em lại bâng khuâng nhung nhớ, mỗi đêm về em lại thổn thức ưu tư…
Em đã không may mắn được làm người “nâng khăn sửa túi” cho anh, không được chăm sóc cho anh từng miếng ăn giấc ngủ, thiệt thòi cho em quá phải không anh? Ông trời đã xui khiến em yêu anh nhưng lại không cho chúng mình có được cái duyên “hồng diệp xích thằng” (lá thắm chỉ hồng), không cho em được hưởng cái phúc phận làm vợ, làm mẹ. Khái niệm “tổ ấm gia đình” đối với em thật là xa vời vọng tưởng. Cái cảnh “cơm một niêu lều một gian” vẫn đeo bám em cho đến tận bây giờ.
Có người cho rằng em đã quá cực đoan khi chỉ vì chung thủy với một tình yêu mà bỏ phí cả một thời son trẻ, rằng em đã không tuân theo quy luật muôn đời, không có trách nhiệm với giống nòi và khi về già sẽ sống trong đau khổ và chết trong sự cô đơn…Em hiểu và thấm thía tất cả những điều đó nhưng em đã không thể làm khác được, bởi vì trời đã sinh ra em để chịu nhiều đau khổ, trời đã sinh ra em để yêu anh tha thiết!
Nhưng nỗi tha thiết ấy không được đền đáp lại bằng một tấm tình nồng cháy mà bị phủ dày bởi giá lạnh sương sa. Có một lời bài hát rằng “cho em khát khao khát khao anh khi mùa xuân về….” Vâng! Đã bao mùa xuân qua rồi đến mà nỗi khát khao ấy không bao giờ thành hiện thực. Nó chỉ mãi mãi là một niềm mơ ước của một người suốt cả cuộc đời trông ngóng một người đi!!!
Em, của thời xa vắng!
Theo Tintuconline
Tủi nhục khi vào bệnh viện phụ sản...
Tôi yêu anh và đã dâng hiến cho anh tất cả... (Ảnh minh họa)
Một mình vào bệnh viện phụ sản để dứt bỏ đứa con của mình. Đau đớn, tủi nhục... Tôi hận anh không quan tâm tới mình nhưng lại không thể rời xa anh vì tình yêu tôi dành cho anh quá lớn.
Lúc này là 10h đêm. Tôi đang khóc, khóc cho một cuộc tình đầy chua xót và cay đắng. Tôi 22 tuổi, là một người bình thường như bao người khác, cũng ao ước cho mình có được một tình yêu dịu ngọt và cùng đi đến một cái đích được mọi người gọi là gia đình. Tôi đang sốc khi đọc những tin nhắn của anh ấy " Thôi mình đành xa nhau cho 2 gia đình được vui vẻ, mình có duyên mà không có phận".
Chúng tôi quen nhau rất tình cờ khi anh ấy gửi bài tâm sự của mình qua báo về cuộc đời của anh ấy và những vấp ngã trong cuộc đời. Lúc đó tôi đọc và tôi khuyên anh ấy hãy đứng lên làm lại và anh sẽ gặp những chuyện vui nhất. Chúng tôi gặp nhau và không hiểu tại sao chúng tôi có cảm tình với nhau và cả hai đã yêu từ lúc nào không hay.
Trải qua bao tháng ngày vui vẻ và một ngày anh nói với tôi " Hà Nội tuy kiếm ra tiền nhưng không có tương lai em à, anh muốn về quê lập nghiệp... em chờ anh nhé". Và tôi chờ anh...
Từ ngày anh về biết bao nhiêu chuyện xảy ra với tôi, cảm giác cô đơn và buồn hơn bao giờ hết, tôi nhắn tin nhớ anh thường xuyên và anh cũng vậy. Rồi những tin nhắn thưa dần khi công việc của anh bận rộn lên. Tôi đã về nhà anh ra mắt gia đình và cũng được bố mẹ anh ấy ưng ý. Gia đình tôi cũng vậy. Thế rồi ngày mà tôi muốn cũng đã đến, bố anh gọi cho tôi nói " ngày mai hai bác sẽ sang nhà cháu". Tôi vui và hạnh phúc biết chừng nào.
Tối đó anh ấy sang nhà tôi ăn tối và chúng tôi đã nói chuyện với nhau, anh ấy nói gia đình đang họp chờ anh về rồi mới có quyết định chính xác có sang nhà em hay không. Tình yêu có phải trò đùa đâu chứ, rồi 10h đêm anh nhắn tin cho tôi, gia đình anh sẽ không sang nhà tôi nữa vì năm nay tuổi tôi là kim lâu không cưới được...
Tôi không biết ăn nói sao với gia đình của mình khi đã báo với mọi người rằng gia đình anh sẽ sang. Bố mẹ anh cũng không gọi điện cho gia đình tôi thông báo là sẽ không sang nữa... Vậy là một đêm tôi thức trắng suy nghĩ và tôi khóc. Kể từ ngày đó đến bây giờ cuộc tình của tôi chan chứa nước mắt cũng như thiếu vắng đi tiếng cười, mọi người trong gia đình mất lòng tin.
Chúng tôi gặp nhau và yêu nhau tự lúc nào không hay biết (Ảnh minh họa)
Bố mẹ anh không còn đồng ý cho chúng tôi được cưới nhau. Mẹ anh ấy đã nói với tôi dù có chết đi cũng không cho chúng cháu cưới cũng vì cái tuổi. Mẹ anh đã mắng tôi khiến tôi chạy đi ra đường ngồi khóc như một con điên không có suy nghĩ. Còn anh ngồi nghe mẹ mắng tôi mà không hề đuổi theo tôi kéo tôi lại... Tôi cảm giác như mất tất cả, nhưng không vì thế mà tôi bỏ cuộc. Tôi vẫn muốn cùng anh thuyết phục bố mẹ để được cưới.
Rồi tôi có thai, nhưng rồi tôi phải dứt ruột bỏ đi đứa con của mình. Tôi không bao giờ quên ngày hôm đó, một mình vào bệnh viện phụ sản ngu ngơ mà chả biết một cái gì, đau đớn và tủi nhục như thế. Còn anh ấy để tôi một mình không quan tâm. Cảm giác lúc đó có lẽ cả đời tôi không bao giờ quên được. Tôi giận anh nhưng càng giận anh bao nhiêu thì tôi càng nhớ con mình, thương anh bấy nhiêu. Anh bất lực trước gia đình, anh không dám đứng lên bênh vực tôi trước bố mẹ anh.
Bố mẹ tôi đã từng khóc vì đứa con gái ngốc nghếch như tôi, cả gia đình nhìn tôi bằng một con mắt khác khi tôi làm cái tội tày đình đó. Đến lúc này thì bố mẹ tôi cũng phản đối tình yêu tôi dành cho anh ấy, bao nhiêu lần anh sang nhà tôi mà anh không hề nói gì cả.
Anh đã hứa với bố mẹ tôi sẽ nói chuyện với bố mẹ sang nhà tôi nhưng rồi đâu lại vào đó. Tôi nhớ anh, nhớ anh ấy rất nhiều, một cảm giác thiếu hụt và thiếu đi tình cảm. Anh yêu tôi tại sao không vì tôi mà nói chuyện để được bố mẹ đồng ý, để bù đắp lại tình cảm cho tôi cũng như cho con của chúng tôi chứ?
Giờ tôi mất tất cả, mất hết những gì còn sót lại trong trái tim tôi. Cách đây mấy hôm tôi đi khám, bác sỹ nói tôi bị viêm lộ tuyến và phải điều trị bằng phương pháp đốt điện. Nếu tôi không chữa bệnh tôi sẽ không bao giờ có con lại nữa. Tôi đã nói với anh nhưng anh chỉ nói " em chữa đi nhé"... Tủi thân thật nhiều, tôi chỉ biết khóc mà không dám trách ai, có trách thì trách chính mình đã không thể khiến anh ấy yêu thương và cùng nhau vượt qua được mọi thử thách.
Giá như tôi chưa bao giờ yêu! (Ảnh minh họa)
Rồi anh nói chia tay với tôi sau khi bố mẹ tôi gọi điện cho bố mẹ anh ấy hỏi về đám cưới có diễn ra hay không? Bố mẹ tôi đã nhún nhường để dành cho tôi một chút hạnh phúc dù là nhỏ nhất nhưng có được đâu. Bố mẹ anh nói chúng tôi không hợp tuổi (Trâu - Rắn ), không hợp cung số... Không hợp một cái gì cả.
Nếu chúng tôi lấy nhau sẽ chẳng được gì mà chỉ cãi nhau rồi không có hạnh phúc. Tôi không tin vào bói toán nhưng những gì mẹ anh ấy nói như dao cứa vào trong tim tôi. Tôi buồn, tôi khóc, giờ chỉ cần nói cho tôi làm gì để được hạnh phúc, lấy được người mình yêu, tôi sẽ làm, tôi không muốn mất anh ấy.
Khi yêu nhau, hai đứa cùng mong ước sẽ có một gia đình nhỏ hạnh phúc, vậy mà chỉ vì mấy câu nói đó mà anh ấy nhắn tin cho tôi rằng, anh ấy bỏ cuộc. Bố mẹ tôi gọi điện cho anh và anh cũng đã đồng ý với bố mẹ tôi, anh ấy sẽ rời xa tôi. Vì không muốn mất anh, tôi đã phải gọi điện cầu xin bố mẹ anh ấy cho chúng tôi đến với nhau...
Tôi đã thành đứa con bất hiếu khi không nghe lới bố mẹ, vẫn muốn lấy người mình yêu... để mẹ ốm, mẹ phải nằm viện, để bố mẹ vì tôi phải nhún nhường gọi điện cho nhà người ta... Tại sao người tôi yêu không cố gắng vì chúng tôi. Tôi không còn đủ can đảm để gọi điện cho anh ấy nữa.
Tôi khóc thật nhiều chỉ mong sớm vượt qua chuyện này. Những lúc ngồi một mình, buồn tủi tôi đã từng nghĩ quẩn...
Giá như tôi chưa bao giờ yêu!
Theo Vietnamnet
Lòng anh mãi không quên! Anh đã quá yêu em và không muốn mất em... (Ảnh minh họa) Không biết phải bắt đầu từ đâu nữa em à! Em đã quyết định ra đi nhưng tại sao anh vẫn không thể chấp nhận được sự thật đó. Có lẽ vì anh đã quá yêu em, anh không muốn mất em... Anh đã ước mơ về một gia đình...