Bụt nhà không thiêng
Giờ chiếc váy ấy khoác lên người cô bạn, chồng lại thấy đẹp như hoa hậu. Có lẽ với chồng, vợ mặc gì cũng vậy thôi.
Tới giờ cơm, vợ gọi năm lần bảy lượt, chồng mới chịu buông tờ báo xuống. Ngồi vào bàn, chồng uể oải lấy đũa khều khều, xới xới đĩa thức ăn, than: “Ăn uống gì mà chán thế, chẳng có món gì ngon”.
Vợ cố nén bực, hỏi chồng: “Vậy đây chẳng phải là món cà ri dê kiểu Ấn anh khen nức nở bữa ăn tiệc nhà chị Hồng sao? Em học công thức của chị ấy, đã nấu thử ở nhà mẹ rồi, ai cũng khen ngon, bữa nay mới nấu cho anh ăn”. Chồng cười giả lả “vậy sao?”. Chồng gắp miếng thịt, múc muỗng nước xúp, chép chép lắng nghe mùi vị, rồi… im lặng, cắm cúi ăn. Nhìn thái độ của chồng, vợ no ngang.
Vợ vất vả len lỏi giữa các sạp thịt oi nồng, cố lựa cho được miếng thịt ngon. Rồi còn phải mua rau củ, gia vị. Về nhà, vợ mướt mồ hôi cả buổi mới xong món ăn. Tưởng tượng bữa cơm trưa nay chồng sẽ ngạc nhiên lắm và chắc chắn là sẽ khen vợ hết lời. Vấp phải thái độ hờ hững của chồng, hào hứng của vợ tắt ngóm.
Ảnh minh họa.
Mấy tháng trước vợ học bạn bè thêu tranh. Ngày nào đi làm về vợ cũng tất bật lo cơm nước, dọn dẹp cho nhanh để tranh thủ thêu cho xong. Thấy vợ tối nào cũng cặm cụi tới khuya lắc khuya lơ, chồng tới bên lật ra xem rồi chu mỏ “em mà cũng bày đặt thêu với thùa”.
Vợ vừa thêu vừa ấm ức. Vợ nghĩ đến lúc thêu xong, mang tới tiệm phun kim tuyến, đóng cái khung hoành tráng mang về treo lên, chồng sẽ kinh ngạc trước sự khéo tay của vợ. Ai dè khi tác phẩm hoàn thành, chồng chỉ liếc qua rồi cười cười, không bình phẩm gì, khiến vợ cụt hứng. Bữa cùng chồng tới nhà bạn chơi, thấy bạn treo bức tranh thêu, chồng ngắm nghía rồi khen: “Ông mua bức tranh này ở đâu vậy? Nhìn sắc sảo, tinh tế, sang trọng quá chừng. Chắc đắt tiền lắm hả?”. Vợ chưng hửng nhìn chồng, trong khi anh bạn hồ hởi khoe: “Của bà xã tôi tự thêu”. Chồng liếc nhanh sang vợ rồi cười cầu hòa. Vợ tức cành hông.
Bữa hai vợ chồng đi dự đám cưới, tình cờ gặp cô bạn học cũ. Chồng tay bắt mặt mừng, miệng tía lia: “Hơn chục năm mà trông em vẫn trẻ đẹp như xưa, chồng em thiệt có phước”. Lúc cô bạn sang bàn khác, chồng cứ ngoái trông theo rồi khều vợ: “Em xem cô ấy ăn mặc tinh tế ghê chưa? Chiếc váy thật nền nã, vừa hợp tuổi vừa hợp mốt”. Vợ tái mặt, muốn… nhéo chồng một cái cho hả giận. Cũng kiểu váy ấy, tuần rồi vợ mới mặc đi dự tiệc cùng chồng. Chồng chỉ nhìn qua, chẳng thấy khen chê. Giờ chiếc váy ấy khoác lên người cô bạn, chồng lại thấy đẹp như hoa hậu. Có lẽ với chồng, vợ mặc gì cũng vậy thôi.
Giọt nước tràn ly, bao ấm ức dồn nén bấy lâu được dịp tuôn tràn. Vợ trách chồng vô tâm, món nào thiên hạ nấu cũng thấy ngon, thiên hạ mặc gì cũng thấy đẹp. Với vợ nhà thì chẳng khen nổi một câu. Chồng cười hề hề tỉnh rụi: “Bụt nhà không thiêng. Nhìn vợ mòn mắt rồi nên cái gì cũng cũ, cũng chán phèo. Món ăn vợ nấu đương nhiên thấy… bình thường. Đàn ông ai cũng vậy mà”. Vợ thở dài ngao ngán. Chẳng lẽ cái số đàn bà là phải vậy, chỉ để thiên hạ ngắm, thiên hạ khen?
Theo VNE
Video đang HOT
Có chồng nhưng tôi vẫn rất yêu người cũ
Tôi không biết làm thế nào đối diện với chồng mình, nhất là từ khi trái tim tôi bị xao động vì gặp lại mối tình đầu.
Tôi yêu thầm anh đã 3 năm. Anh hơn tôi 12 tuổi, là người rất vui vẻ và hoà đồng, nhiều người xung quanh đều rất yêu mến anh. Tôi bé nhỏ và tầm thường, chuyên chống lại, không bao giờ theo phe anh cả. Chúng tôi thường xuyên chiến tranh lạnh với nhau, vậy mà tôi thấy vui vô cùng. Chỉ nhờ thế tôi mới có nhiều cơ hội tiếp xúc với anh, nhưng cũng chỉ biết ngắm nhìn và tương tư anh thôi.
Đến khi phải xa anh, tôi buồn và mạnh dạn nhét vào tay anh bức thư vụng về của mình, bởi anh là người đầu tiên làm tôi rung động. Tôi biết đã có rất nhiều người xinh đẹp và giỏi giang hơn tôi đều bị anh từ chối, nên chắc tôi cũng không ngoại lệ. Tôi xa anh rồi, dù buồn nhưng cũng không hối hận vì đã nói hết được lòng mình.
Vậy mà ngày đầu tiên xa anh, tôi đã nhận được tin nhắn của anh, những dòng chữ hỏi thăm, tôi vui lắm. Rồi ngày nào anh cũng nhắn tin hỏi thăm tôi, hỏi cuộc sống của tôi, sức khoẻ của tôi. Dần dần tôi quen với cuộc sống luôn có anh hỏi han, nhắc nhở. Đến khi anh không nhắn tin cho tôi nữa, nỗi buồn chưa kịp tới thì anh gọi điện thoại cho tôi và nói:
- Anh nhớ em quá, cô bé ngốc à! Em hãy đồng ý yêu anh nhé? Anh vừa già, vừa xấu và nghèo nữa, anh chỉ giàu tình cảm thôi.
Rồi tình yêu của chúng tôi càng mặn nồng hơn khi tôi quay về bên anh, và biết rằng anh cũng đã để ý và thương tôi từ lâu lắm rồi. Chúng tôi yêu nhau, bạn bè ai ai cũng chúc mừng, mong chúng tôi hạnh phúc. Thời gian êm đẹp ấy không kéo dài được bao lâu khi anh ôm chặt tôi vào lòng và nói:
- Em ơi, mình chia tay nhau nhé?
Ảnh minh họa: Inmagine.
Tôi khóc òa như bản tính trẻ con của mình. Anh nói ba mẹ bắt anh lập gia đình, cấm không cho anh quen tôi nữa. Anh đã lớn rồi, lại là con một, tôi thì còn nhỏ thế này, còn biết bao nhiêu điều thay đổi. Anh nói thật sự anh đau khổ lắm, nhưng anh không muốn ba mẹ của anh già rồi còn phải lo lắng. Tôi yêu anh mà sao lại vâng lời một cách ngoan ngoãn như vậy? Tôi khóc mà không biết nói gì, anh cũng khóc, giọt nước mắt đầu tiên tôi thấy từ khi tôi biết anh. Anh ôm chặt tôi và nói rằng:
- Em sẽ hạnh phúc, sẽ gặp được người yêu thương và trân trọng em hơn anh. Anh thật tồi tệ khi không dám đấu tranh vì tình yêu, bởi giữa tình và hiếu, xin em hãy tha thứ cho anh được chọn hiếu.
Khi tôi đi học ở xa, anh vẫn thường xuyên gọi điện thoại cho tôi, vẫn y như anh vẫn là người yêu của tôi vậy, luôn bắt đầu bằng tiếng cười và kết thúc bằng tiếng khóc. Các cuộc gọi và tin nhắn thưa dần. Gần một năm anh không liên lạc với tôi rồi, tối nào tôi cũng nhớ anh và ngủ trong nước mắt, nhưng tôi không dám liên lạc với anh, tôi sợ làm phiền anh.
Và rồi tôi nghe được tin anh đã làm đám hỏi, chuẩn bị đám cưới, tim tôi thắt lại đau đớn và chết lặng đi. Bỗng anh gọi điện thoại cho tôi, vẫn là những câu hỏi thăm yêu thương ấy, tôi hỏi anh sao lâu quá không liên lạc, giờ gọi điện cho tôi có gì không, anh im lặng hồi lâu rồi nói:
- Anh sắp cưới, em à!
Tôi hét lên:
- Anh gọi điện cho em làm gì? Anh làm em đau khổ như vậy chưa đủ sao anh?
Anh xin lỗi tôi, nói sẽ sống hạnh phúc và tôi cũng phải vậy, bởi từ giờ về sau, anh sẽ không bao giờ gọi điện cho tôi nữa. Đau thương kéo dài trong tôi suốt 4 năm, tôi không yêu ai, không để ý tới ai hết. Cho tới khi tôi gặp được một người đàn ông hiền lành, tốt bụng. Anh biết tôi thường khóc khi nhớ về người yêu cũ, anh chẳng nói gì ngoài việc im lặng vỗ về tôi.
Tôi không biết có yêu anh không, cứ để anh chăm sóc, đưa đi đón về, xa anh tôi cũng không thấy nhớ. Bạn bè trách tôi ngốc quá, người tốt phải biết giữ lấy và quên người kia đi. Anh cứ bên tôi suốt 3 năm , tôi bắt đầu thấy thương anh và có chút tội nghiệp anh. Anh quá yêu tôi, quá tốt với tôi, có lẽ trên đời này sẽ không ai yêu, chiều tôi bằng anh, và tôi đồng ý lời cầu hôn của anh sau đó chúng tôi đám cưới.
Cuộc sống vợ chồng tôi hạnh phúc và êm đềm lắm. Cho tới khi tôi gặp lại anh, mối tình đầu của tôi, trong một chuyến công tác xa. Tim tôi sao đập loan nhịp, mà tôi cứ ngỡ rằng tôi đã quên được anh, và đã hết yêu anh từ lâu rồi. Tôi đi uống nước với anh, chúng tôi chỉ nhìn nhau mà chẳng ai nói lời nào. Rồi anh chở tôi về, tim tôi không ngừng thắt lại, anh cầm lấy tay tôi vòng qua eo anh, sao tôi không phản kháng. Tôi ôm chặt sau lưng anh, anh giữ tay tôi, suốt quãng đường anh siết chặt tay tôi, tôi ôm anh mà chẳng ai nói câu nào.
Sao người tôi lạnh toát và chóng mặt quá, tôi bị trúng gió rồi. Anh dìu tôi vào phòng, để tôi ngồi dựa vào thành giường, anh xoa dầu và bóp đầu cho tôi. Xong anh ngập ngừng nói:
- Em ơi, chắc phải cạo gió mới đỡ chứ em tái xanh rồi!
Anh đánh hai bên cổ của tôi đỏ bầm lên, rồi anh nói tôi cho anh cạo gió ở lưng. Anh đỡ tôi nằm xuống, anh cạo gió, rồi xoa dầu cho tôi, đắp chăn rồi ngồi nhìn tôi mà cứ im lặng. Bỗng anh cúi xuống và hôn lên trán tôi:
- Sao em gầy hơn trước nhiều quá. Thấy em bị như vậy, anh lúng túng quá không biết phải làm sao.
Rồi anh chuẩn bị quay về phòng mình, tôi kịp nắm chặt tay anh rồi nhắm mặt lại. Anh cứ ngồi đó nhìn tôi, thời gian trôi qua rất lâu, anh đứng lên và đỡ tôi dậy, anh nói
- Em ơi, em cho anh ôm em một cái được không?
Tôi chỉ im lặng, anh kéo tôi vào lòng và siết chặt tôi đến ngợp thở, ôm tôi rất lâu. Tôi bỗng khóc, nỗi nhớ thương chất chứa bao lâu nay vờ oà. Anh hôn tôi, chúng tôi lên giường, tôi bỗng cảm thấy có lỗi với chồng quá và ngăn anh lại. Anh tôn trọng và chỉ ôm chặt tôi.
Khi chia tay anh, lòng tôi buồn đau như dao cắt. Hôm sau anh gọi điện thoại cho tôi và nói:
- Anh không ngờ sau bao nhiêu năm xa cách, sau bao nỗi đau anh gây ra, em vẫn yêu anh nhiều như vậy. Anh đã sai khi ngày xưa rời xa em, bởi anh nghĩ lúc đó em còn quá nhỏ, sợ đó chỉ là những rung động đầu đời. Anh sai rồi em ơi! Anh là kẻ phụ tình, xấu xa, đáng trách. Anh rất nhớ em, chưa bao giờ quên em. Nhưng anh thấy em rất yêu chồng em, em đã giữ lại những gì thuộc về chồng em, anh sai rồi.
Tôi khóc và nói:
- Em yêu và nhớ anh nhiều lắm! Mình có thể đến với nhau lần nữa không anh?
Anh nói tôi hãy trân trọng gia đình mình, bởi tôi có người chồng yêu tôi hết mực, anh không xứng đáng. Nhưng tôi nhớ anh lắm, tôi liên lạc thường xuyên nhưng anh lại không trả lời nhiều, tin nhắn cuối cùng anh nhắn cho tôi
- Em hãy sống thật hạnh phúc nhé! Anh thật đồi bại, đã phụ tình em, không xứng đáng với tình yêu của em. Em đừng bỏ chồng, bởi anh sẽ không bỏ vợ. Dù không yêu anh cũng sẽ không bỏ, bởi vì anh không muốn con cái anh đau khổ.
Tôi trách tại sao anh còn làm vậy với tôi, anh nói lúc đó anh không kiểm soát được, con tim anh cũng đập loạn nhịp. Tôi luôn oán trách, hận anh đã bỏ rơi tôi. Anh không phải kẻ lợi dụng bởi chúng tôi chưa vượt quá giới hạn. Anh rất tôn trọng tôi và tôi vẫn rất yêu anh. Nhưng phải làm sao để đối mặt với chồng tôi đây? Tôi thật sự không biết mình có yêu anh không nữa. Tôi đã quyết tâm không liên lạc với người yêu cũ, nhưng mãi vẫn không làm được. Tôi phải làm sao đây?
Theo Ngoisao
Brad Pitt và 'phép màu' dành cho Jolie Sự động viên và ủng hộ của Brad Pitt với vợ đóng vai trò quan trọng trong quá trình trị liệu của Angelina Jolie. Khi Angelina Jolie gây sốc cho người hâm mộ trên toàn thế giới, tuyên bố đã cắt bỏ núi đôi, người đẹp liên tục khẳng định, cô có được sự ủng hộ lớn lao từ người bạn đời Brad...