Buông thả với cả hai mẹ con
Kể từ ngày ấy, tôi không dám đến nhà chị chơi nữa. Tôi cũng không dám gặp H – con gái chị. Tôi rất khổ sở với ý nghĩ mình có lỗi với cả hai mẹ con chị ấy.
ảnh minh họa
Tôi, chàng trai 27 tuổi, chưa vợ, cũng chưa người yêu. Thật sự tôi rất ân hận và thấy mình như đang đi vào ngõ cụt vì tội lỗi mà mình gây ra.
Tôi là công nhân đóng bao bì của một công ty gần cầu Nam Thăng long. Mới đây, tôi được phân xưởng cất nhắc lên làm ở vị trí kiểm hàng. Tôi và chị làm việc cùng với nhau. Chị hơn tôi 16 tuổi, chồng chị đã mất cách đây hơn 10 năm. Chị sống với con gái từ ngày ấy đến giờ. Những lúc nghe chị trình bày hoàn cảnh rồi tin tưởng tâm sự với mình, tôi thấy rất cảm thông với chị. Nhưng thực lòng tôi chỉ xem chị như một người chị gái của mình mà thôi. Có thể nói là ngoài tình cảm đồng nghiệp ra thì tôi không hề có ý tứ tán tỉnh gì chị cả.
Đó là về phía tôi, còn chị, hình như chị có chút gì đó đặc biệt với tôi. Đã không ít lần chị à ơi, buông lơi những lời tán tỉnh vờ vịt với tôi. Là một cậu thanh niên chưa vợ, cũng chưa người yêu, tôi ngây ngô và thấy ngài ngại. Vì dẫu sao chị cũng đã lớn tuổi rồi, lại đã từng có chồng và con gái. Nhưng tôi càng lẩn tránh thì chị càng vồn vã hơn. Đã không ít lần chị có ý mời tôi về nhà chị chơi. Những cử chỉ của chị dành cho tôi quá thân mật, nhiều khi trên mức bình thường nên tôi rất ngại. Tôi không phải là gã trai lăng nhăng gặp đâu quan hệ đó. Thế nên khi thấy chị như vậy, tôi cũng chẳng hề có chút rung động hay thích thú gì cả.
Rồi tôi cũng đã vài ba lần đến nhà chị chơi. Tôi đã gặp và yêu H, con gái chị. Tình cảm của chúng tôi đã được chị đồng ý. Từ ngày ấy, tôi chuyển cách xưng hô từ chị sang gọi cô, xưng cháu. Lúc nào tôi cũng giữ khoảng cách với chị. Vì tôi nghĩ giờ chị đã là mẹ của người yêu tôi rồi. Và rất có thể mai này còn là mẹ vợ của tôi nữa. Nhưng có một chuyện đã xảy ra…
Hôm ấy, mấy anh chị em trong phân xưởng có tổ chức liên hoan tiệc tùng ăn mừng. Tôi uống rượu say. Tôi không làm chủ được mình và đã làm chuyện ấy với chị. Tỉnh dậy tôi rất hối hận. Tôi không thể tha thứ cho mình. Nhất là mỗi ngày H vẫn không ngừng nhắn tin trách hờn tôi sao dạo này lạnh nhạt với cô ấy.
Kể từ ngày ấy, tôi không dám đến nhà chị chơi nữa. Tôi cũng không dám gặp H. Không biết tôi có phải là cậu con trai yếu đuối hay không nhưng thú thực tôi cứ nghĩ đến chuyện xảy ra đêm hôm ấy là tôi lại dằn vặt mình. Tôi rất khổ sở với ý nghĩ mình có lỗi với cả hai mẹ con cô ấy. Nhưng mọi chuyện cũng không đơn giản chỉ có vậy. Nhất là H đã trao cho tôi đời con gái của cô ấy và đã mang bầu. Giờ đây, cả mẹ của cô ấy cũng đang mang giọt máu của tôi được hai tháng rồi. Tôi trở thành gã đàn ông tầm thường làm khổ cả hai mẹ con họ. Cứ nghĩ đến điều đó là tôi lại hành hạ bản thân mình.
Video đang HOT
Tôi yêu H và cô ấy cũng vậy. Người tôi muốn cưới làm vợ là H. Còn với mẹ cô ấy, tôi không hề có chút tình cảm gì cả. Nhưng lúc này tôi rất khó xử. Nếu biết chuyện tôi và mẹ cô ấy đã từng có quan hệ chăn gối và có thai, liệu cô ấy có tha thứ cho tôi? Cả chị nữa, chị nhắn tin và gọi điện cho tôi liên tục nhưng tôi toàn phải tắt máy hoặc chặn cuộc gọi.
Có lẽ đến lúc này H vẫn chưa biết là mẹ cô ấy đã có bầu, thế nên cô ấy mới vô tư nói là “Chúng ta cưới nhau đi anh. Rồi em sẽ sinh cho anh đứa con này. Nó chắc sẽ là con trai và rất giống anh cho mà coi. Anh mà không cưới, em sợ mẹ em sẽ giết em mất”.
Tôi không biết sẽ phải giải quyết chuyện này như thế nào nữa. Dù gì thì họ cũng là hai mẹ con. Cả chị ấy và H đều là những người chịu không ít thiệt thòi. Nhưng giờ tôi chỉ có thể chọn một mà cũng có thể là không ai cả. Tôi giận bản thân sao bỗng nhiên lại buông thả như vậy. Giờ tôi phải làm sao đây?
Theo Afamily
Không thể đến với nhau vì vẫn còn trinh
Đối với anh, điều khiến anh thất vọng vì tôi chưa phải là một ả đàn bà như anh đã nghĩ. Và đó chính là lý do khiến chúng tôi không thể tiến xa hơn trong mối quan hệ này.
Tôi mới chỉ là một cô gái 20 tuổi tròn, một độ tuổi tràn trề sức xuân. Nhưng những gì tôi đã phải trải qua khiến tôi già dặn hơn so với những cô gái khác.
Tôi yêu màn đêm, vì chỉ có khoảng thời gian này, tôi mới có thể trở lại là chính mình. Vì thế nơi tôi thường lui đến là những quán bar với ánh đèn mờ ảo, với những bản nhạc dance khiến tôi không thể đứng im. Và cũng chính tại nơi này, tôi đã gặp anh - một duyên phận mà tôi đã có dự cảm chẳng hề tốt đẹp.
Tối hôm đó tôi đi cùng với một người bạn đến dự tiệc. Gặp anh, tôi chẳng có chút gì ấn tượng. Anh cũng chỉ như bao người khác mà thôi. Nhưng tôi là một cô gái đẹp lạ có đôi mắt với nỗi buồn xa xăm. Anh có lẽ đã để ý từ khi tôi xuất hiện và anh bắt chuyện với tôi.
Tôi mới chỉ là một cô gái 20 tuổi tròn, một độ tuổi tràn trề sức xuân. Nhưng những gì tôi đã phải trải qua khiến tôi già dặn hơn so với những cô gái khác (Ảnh minh họa)
Anh bảnh bảo, quyến rũ một cách kì lạ. Anh đã có tất cả những gì mà một người đàn ông cần có, một người trong mơ tôi cũng không thể vẽ ra. Anh nói tôi là "Một người đàn bà đau khổ". Khi tôi hỏi tại sao thì anh không nói, chỉ mỉm cười một cách đầy bí ẩn.
Anh xin số, tôi đã từ chối khéo. Nhưng rồi vì nể người bạn đi cùng, tôi đã miễn cưỡng cho anh. Tôi đã ngà ngà say và anh xung phong lái xe đưa tôi về nhà. Ngồi trong xe, anh đã ôm và hôn tôi. Như một phản xạ tự nhiên của tuổi trẻ, tôi ngã vào anh.
Trong giây phút đó, tôi biết mình đã phải lòng anh. Tôi có thể sống buông thả với cuộc sống, nhưng không có nghĩa tôi buông lơi bản thân mình. Anh và tôi không có một đêm vượt rào vì tôi vẫn còn là trinh nữ ...
Những tưởng điều này sẽ khiến anh vui nhưng tôi đã lầm. Vài lần sau đó đi cùng anh, tôi cũng đều say. Đối với anh, điều khiến anh thất vọng vì tôi chưa phải là một ả đàn bà như anh đã nghĩ.
Tôi và anh đã tranh cãi vì điều này nhiều lần và sau những lần đó, anh đều bỏ tôi một mình ngoài trời đêm tối. Tôi dằn vặt và đau khổ vì điều này vô cùng. Tôi chưa từng nghĩ sẽ xảy ra chuyện đó với một người nào khác không phải chồng mình.
Nhưng khi gặp anh, tôi đã có những suy nghĩ điên rồ nhất trong đời. Giá như tôi đã từng là đàn bà? Hay là tôi vì anh mà dâng hiến?
Về phía anh, tôi vẫn không thể nắm bắt được những gì anh đang suy nghĩ. Ở người đàn ông đó, tôi không có cảm giác an toàn. Liệu khi tôi thành người đàn bà của anh rồi, anh sẽ yêu thương hay bỏ rơi tôi? Chính vì những suy nghĩ dằn vặt đó, tôi đã quyết định rời xa anh dù rất đau khổ.
Nhưng lí trí không thể thắng được con tim. Dù đã rất cố gắng để quên anh nhưng tôi đều là kẻ thất bại. Anh gọi, anh cần, tôi vẫn đến. Và khi tôi cần, tôi gọi chẳng thấy có sự xuất hiện của anh, mặc dù tôi đã vứt hết lòng tự trọng để cầu xin anh.
Một thời gian sau đó, tôi và anh không gặp lại nhau. Và đó cũng là những chuỗi ngày đau khổ nhất của tôi khi phải nén lòng để không nhắn tin hay gọi điện cho anh. Tôi lao đầu vào công việc, mong sao có thể quên được anh. 24 giờ một ngày, tôi vẫn nhớ anh 7 ngày trong tuần. Chỉ là nhớ thương thôi và trái tim cũng lành lặn lại đôi phần.
Bẵng đi một thời gian, anh tìm đến tôi. Trong phút yếu lòng, tôi đã không thể từ chối. Anh vẫn vậy, vẫn luôn là người đàn ông hiểu tôi hơn ai hết. Trong lòng cả hai vẫn luôn có một vị trí đặc biệt dành cho nhau.
Nhưng khi gặp anh, tôi đã có những suy nghĩ điên rồ nhất trong đời. Giá như tôi đã từng là đàn bà? Hay là tôi vì anh mà dâng hiến? (Ảnh minh họa)
Và đêm đó tôi lại say, chúng tôi lại tranh cãi và anh lại một lần nữa bỏ rơi tôi. Kì lạ là tôi không hề có một ý nghĩ oán trách anh tại sao lại làm thế với tôi. Bức tường khiến chúng tôi không thể đến với nhau chỉ vì tôi không phải là đàn bà ư? Điều này có quá nhẫn tâm với tôi không?
Anh vẫn luôn hi vọng và chờ đợi tôi thay đổi. Và tôi đã thay đổi. Tôi bây giờ không còn những suy nghĩ quá khắt khe về chuyện này nữa. Tôi đã có những suy nghĩ thoáng hơn và cởi mở hơn về vấn đề này. Nhưng khi tôi thành người đàn bà của anh rồi, liệu cuộc đời tôi sẽ đi đến đâu? Có hồi kết không? Hay vẫn là chiếc thuyền lênh đênh trôi dạt mãi tận phương nào?
Xin hãy cho tôi lời khuyên tôi phải làm thế nào với người đàn ông này đây? Tôi có nên trở thành người đàn bà của anh để chúng tôi có thể tiến xa hơn trong mối quan hệ này?
Theo VNE
Tôi làm chồng của 2 người phụ nữ ở 2 thành phố Đôi lúc nằm một mình tôi có tự vấn lương tâm về sự lừa dối này. Tôi làm chồng của 2 người phụ nữ ở 2 thành phố. Nhưng rồi cũng nhanh quên, nhìn quanh thấy bạn bè đều vậy nên tự cố trấn an lỗi không phải mình, là do phụ nữ cố tình đeo bám. Là một trong số ít người...