Buông tay đôi khi không phải do hết yêu mà chỉ là chẳng còn đủ thiết tha
Chấp nhận buông tay không phải do tình yêu của họ đã hết hạn sử dụng, chỉ là tình yêu đó không còn đủ thiết tha để có thể cùng nhau cố gắng…
Họ yêu nhau 3 năm. Rồi cũng đến những ngày, cả hai bỗng cảm thấy xa lạ và thừa thãi trong cuộc đời nhau.
Nỗi đau của hai người không phải là cãi vã, cũng chẳng hẳn là giận hờn. Chỉ bởi mỗi ngày, họ đều mặc nhau im lặng với cô đơn.
Cảm giác cả ngày đi làm về mệt mỏi, điện thoại chẳng rung lên bất kì cuộc gọi nào từ người kia, mớ tin nhắn, vẫn nằm bất động ở đó im lìm. Cô ấy lim dim ngủ mà chẳng hề có được đủ đầy một câu chúc. Anh và cô ấy thức dậy cùng lúc nhưng đáng tiếc đã chẳng còn cùng nhau.
Có lần, cô ấy bảo:
“Anh có thấy mình đang dần mất nhau?”
Anh lơ ngơ lát lâu rồi trả lời:
Video đang HOT
“Anh còn thương mà, chỉ là chẳng đủ thiết tha như ngày xưa nữa …”
“Vậy mình buông nhau được chưa?”
Bọn anh cũng từng nghĩ đến chuyện rời bỏ nhau. Nhưng hình như, còn nợ nhau quá nhiều lời hứa.
Anh từng nói sẽ mua cho cô ấy một bộ váy hoa, đưa cô ấy ra biển vào ngày đẹp trời nhất. Anh từng bảo nhất định cưới cô ấy vào năm anh 25 tuổi, rồi mười năm sau, cả hai sẽ nắm tay nhau về một khu nhà nhỏ bên đồi xanh, có bầy con nhỏ. Và có cái bình yên mộc dị của những ngày không còi xe, không khói thuốc.
Hai người ràng buộc nhau bởi quá nhiều lần thề hẹn sẽ sống trọn một cuộc an lành về sau. Vậy mà hôm nay, chẳng còn ai đủ can đảm để dịu dàng với người kia thêm một tí tẹo nào.
Cô ấy bảo anh đừng xin lỗi. Chẳng ai là người sai dù ngày mai chuyện này sẽ đi đến hồi kết. Cả hai cũng mong cho dù đặt dấu chấm hết, cũng sẽ chúc nhau những ngày tháng yên bình …
Theo Guu
Trót làm người thứ ba, tôi nào ngờ bị đẩy tới bước đường cùng vì lá đơn nghiệt ngã ấy
Hóa ra, cô ta đã dùng lá đơn kia để trả thù tôi cay độc đến thế sao. Tôi biết mình sai nhưng không ngờ lại bị đẩy đến bước đường cùng như thế.
Tôi năm nay 28 tuổi, đã kết hôn được 4 năm và có một cậu con trai 2 tuổi. Cuộc sống vợ chồng tôi bắt đầu nảy sinh mâu thuẫn từ sau khi có con.
Sau khi sinh xong, chuyện ấy của vợ chồng tôi bắt đầu có vấn đề. Anh không còn mặn nồng trong chuyện giường chiếu khiến tôi không có được cảm giác thỏa mãn mỗi khi bên chồng. Chuyện vợ chồng không như ý muốn, lại thêm những mâu thuẫn phát sinh về việc nuôi dạy con cái khiến tôi cảm thấy không còn thiết tha gì chồng.
Một lần lang thang các trang mạng xã hội, tôi tình cờ quen anh. Qua trò chuyện, tôi biết anh cũng là một người đang cô đơn trong chính gia đình của mình.
Ban đầu chúng tôi chỉ đơn giản là trò chuyện hỏi han để giải khuây, dần dần thấy hợp nên chúng tôi trở nên thân thiết hơn. Từ những buổi trò chuyện đến hàng tiếng đồng hồ, tôi dần có cảm giác nhớ nhung mỗi khi không thấy anh xuất hiện.
Những buổi gặp gỡ trở nên thường xuyên hơn, chúng tôi ngã vào vòng tay nhau khi nào không hay. (Ảnh minh họa)
Chúng tôi quyết định gặp nhau. Trông anh rất đàn ông, chững chạc và thành đạt. Sự điềm đạm trong lời nói của anh khiến tôi cảm thấy muốn dựa vào người đàn ông này. Thế rồi, những buổi gặp gỡ thường xuyên hơn, chúng tôi ngã vào vòng tay nhau khi nào không hay.
Tôi và anh thường hẹn nhau tại một khách sạn quen vào buổi trưa hoặc những ngày cuối tuần chồng tôi đi trực. Sự hòa hợp trong chuyện ấy càng khiến tôi và anh ngày càng trở nên khăng khít hơn. Không biết đã bao lâu rồi tôi mới có cảm giác rung động rồi đê mê đến thế.
Cái kim trong bọc cũng đến lúc lộ ra. Một lần khi chúng tôi đang quấn quýt cùng nhau trong khách sạn thì bỗng nhiên vợ của anh xuất hiện ở cửa cùng 3 người phụ nữ khác. Họ lao tới cấu xé chửi rủa tôi. Cay đắng tủi nhục, tôi không dám chống cự mà phải để cho họ muốn làm gì thì làm. Điều tôi sốc hơn là thái độ của anh, anh không hề bảo vệ tôi mà chỉ đứng đó nói lời xin lỗi.
Một người phụ nữ trong chỗ đó đưa ra một tờ giấy và bắt tôi viết đơn cam kết sẽ không dan díu với anh nữa. Thấy tôi không chịu viết, họ thậm chí rút guốc đánh vào mặt tôi. Không còn cách nào khác, tôi đành phải viết theo ý họ, thông tin đầy đủ của mình và lời hứa không qua lại với anh nữa.
Cầm được lá đơn, họ cùng anh rời đi bỏ lại tôi khóc một mình trong căn phòng khách sạn. Hôm đó tôi gọi điện nói với chồng cơ quan có việc gấp phải ở lại làm khuya nên không thể về được. Tôi không muốn ai nhìn thấy mình trong hoàn cảnh này.
Điều tôi sốc hơn là thái độ của anh, anh không hề bảo vệ tôi mà chỉ đứng đó nói lời xin lỗi. (Ảnh minh họa)
Sáng hôm sau, tôi trở về nhà sớm để lấy quần áo thì chết lặng khi trước khu tập thể là đầy rẫy những lá đơn cam kết do tôi viết được photo dán đầy tường. Tất cả hàng xóm đều quay sang nhìn tôi với ánh mắt đầy ngờ vực và khinh bỉ. Tôi bỏ chạy khỏi nơi đó mà nước mắt không ngừng rơi.
Lúc này chồng và gia đình tôi chắc đã đều biết chuyện. Hóa ra, cô ta đã dùng lá đơn kia để trả thù tôi cay độc đến thế sao. Tôi biết mình sai nhưng không ngờ sẽ bị đẩy đến bước đường cùng thế này. Tôi phải làm gì khi giờ đây, cả chồng và bồ, đều không thể trở về?
Theo Eva
Tôi đang phải đón nhận kết cục buồn khi bất chấp tất cả để lấy chồng vì tình yêu - phần 2 Tôi có thể gạt bỏ tự ái để về lại ngôi nhà thoải mái của mình bởi dù sao tôi cũng là con cưng của bố mẹ, nhưng Dũng thì khác. Anh ôm mãi trong lòng mặc cảm vì khoảng cách quá chênh lệch giữa hai gia đình Tôi từng đến nhà Dũng vài lần khi yêu nhau và biết nhà anh rất...