Buồn vì lấy chồng nhưng không có tình yêu
Anh dối lòng mình để yêu tôi nhưng tận sâu trong mắt anh tôi biết anh vẫn yêu người đó.
ảnh minh họa
Đến giờ tôi mới thật sự nhận ra hạnh phúc không thể nào bắt đầu từ một phía mà là phải cùng nhau vun đắp. Bởi vì quá yêu anh nên tôi chấp nhận cưới anh, một người đàn ông chẳng hề yêu tôi.
Tôi và anh quen biết nhau từ nhỏ, tôi yêu từ khi tôi chỉ là một cô bé mới lớn bởi anh sống rất trách nhiệm, gia đình anh cũng khó khăn, ba anh đã bỏ mẹ con anh lúc anh còn nhỏ, một mình mẹ phải vất vả lắm mới nuôi hai anh em anh khôn lớn.
Anh yêu một người con gái và người đó cũng yêu anh nhưng vì anh nghèo nên cô ấy đã rời bỏ anh để có cuộc sống tốt hơn. Lúc chia tay với người ấy anh suy sụp rất nhiều, trái tim anh chịu nhiều tổn thương nên đã khép lại. Dù tôi suốt ngày ở bên, yêu thương, lo lắng cho anh nhưng tình cảm anh dành cho tôi chỉ là thương hại.
Video đang HOT
Anh biết tôi yêu anh rất nhiều dù anh đã cố nhưng tình cảm đâu thể nào bắt buộc được… Anh đối với tôi vẫn thế. Rồi anh dối lòng mình để yêu tôi nhưng tận sâu trong mắt anh tôi biết anh vẫn yêu người đó. Ngày anh hỏi cưới tôi, tôi không biết nên vui hay buồn. Tôi vui vì được làm vợ anh, được chăm sóc anh nhiều hơn và anh sẽ mãi là của tôi. Còn buồn vì ngày hôm đó anh cũng nói thật với tôi rằng anh vẫn không thể quên người cũ. Anh cưới tôi đơn giản bởi tôi yêu anh. Khi yêu anh tôi sẽ yêu mẹ của anh và cũng sẽ là người chị cho em trai anh bởi anh biết tôi cũng rất quý thằng bé.
Anh không muốn cưới một đứa con dâu không hợp với mẹ chồng vì anh biết tôi là người biết lắng nghe sống rất tình cảm nên anh tin tôi sẽ là người con dâu tốt. Rồi tôi nhận lời làm vợ anh. Cưới nhau xong anh sống khép kín hơn. Anh vô tình, lạnh nhạt và chẳng bao giờ tặng cho tôi thứ gì vào ngày lễ… Cuộc sống khá giả hơn, anh lại sống gia trưởng hơn. Anh đi làm về chẳng bao giờ phụ tôi làm gì? Mỗi lần tôi mệt anh cũng chưa hề hỏi thăm.
Có lần tôi cáu gắt, tủi thân rồi trách móc anh, thì chỉ nhận lại từ anh những lời nói phũ phàng khiến tim tôi rỉ máu. Anh bảo tôi đã biết anh không thương tôi rồi ngày đó lại đồng ý, nên giờ tôi trách làm gì. Anh đã có công việc ổn định, còn tôi chỉ ở nhà nội trợ nên anh càng xem vợ chẳng ra gì. Tôi không được quyền quyết định trong nhà mọi thứ tôi đều phải hỏi chồng, thậm chí anh còn hay so sánh tôi với người đó. Nhiều lúc tôi muốn buông tay lắm, tôi cảm thấy mệt mỏi chán nản, nhưng nghĩ rồi buông tay con gái của tôi sẽ ra sao? Hiện tại, tôi đang thực sự bế tắc và mong nhận được lời khuyên từ mọi người.
Theo VNE
Vợ cũ của anh thường xuyên đến nhà chơi
Câu chuyện nói ra thì đúng là khiến tôi đau lòng khôn tả. Vì lúc này, tôi chỉ có suy nghĩ và lo lắng, sống trong nhà chồng mà cảm giác không yên chút nào.
Dù là chồng tôi chưa thể hiện cái gì thái quá, nhưng sự ghen tuông, đố kị của phụ nữ thật sự là quá lớn trong tôi, tôi không thể nào kìm được lòng, không thể sống thoải mái được.
Tôi và anh kết hôn khi anh vừa li dị vợ. Đó là người phụ nữ hơn anh 3 tuổi. Hai người lấy nhau do mai mối của người họ hàng nhưng không hề có tình yêu. Chỉ là ngày đó, cả hai cần có nhau, có điều kiện tốt lại thấy hợp tuổi nên là mới xác định hôn nhân. Nhưng suốt 5 năm làm vợ chồng, cả hai không bao giờ tỏ ra tình cảm với nhau. Nhất là khi họ chưa có con, không có sợi dây ràng buộc nào nên cuộc sống càng trở nên buồn tẻ.
Anh và vợ xảy ra nhiều xích mích trong quá trình sống, nhất là khi chị ấy nghi ngờ anh này kia. Vì đàn bà ở với chồng lâu mà không có con thường hay ngờ vực. Vì vậy, vợ chồng càng trở nên căng thẳng, khó chịu với nhau. Sau nhiều lần như vậy, chị ấy quyết định ly dị và đòi phân chia tài sản. Thì anh đồng ý chuyện đó vì anh biết, hôn nhân của anh không xuất phát từ tình yêu nên không có gì phải níu kéo cả.
Và họ chia tay nhau, sau đó anh đến với tôi, yêu thương tôi thật lòng và hi vọng tôi sẽ sinh cho anh mấy đứa con. Tôi cũng yêu anh và vui vẻ nhận làm vợ anh, bỏ qua mặc cảm, bỏ qua rào cản anh là người đã có vợ. Giờ thì tôi đã sinh cho anh một đứa con trai, giống như anh mong ước. Cuộc sống tưởng thế là viên mãn hạnh phúc, vui vẻ, vì lúc nào chồng cũng chiều tôi, nhưng mà anh lại làm tôi buồn.
Anh và vợ xảy ra nhiều xích mích trong quá trình sống, nhất là khi chị ấy nghi ngờ anh này kia. Vì đàn bà ở với chồng lâu mà không có con thường hay ngờ vực. (ảnh minh họa)
Vì gần đây có một chuyện khiến tôi thực sự mệt mỏi đó là, vợ cũ của anh hay đến nhà chơi, hay qua lại thăm hỏi mẹ của anh. Dù là trước đó họ đã dứt tình. Nhưng không hiểu sao, sau khi anh và vợ chia tay, tình cảm của họ có vẻ tốt đẹp hơn. Dù là anh không còn yêu cô ấy nữa, người anh yêu là tôi nhưng thái độ niềm nở, sự tiếp đón nhiệt tình của anh khi cô ấy tới nhà làm tôi chạnh lòng. Cô ấy vẫn đến thăm mẹ, vẫn nói chuyện vui vẻ với tôi, thăm tôi khi tôi sinh con. Còn mẹ và cô ấy nói chuyện với nhau rất tình cảm. Thực ra, cái cảm giác cô ấy cướp lại chồng của tôi thì hoàn toàn không có, với lại, cô ấy cũng không sinh được con. Tôi cũng biết cô ấy chỉ muốn tới thăm mẹ, có tình cảm với mẹ chồng, coi như đó là tình nghĩa bao năm chung sống nhưng tôi vẫn thấy ấm ức.
Tôi ghen với vợ cũ của chồng (ảnh minh họa)
Phụ nữ là thế, dù là biết không có gì nhưng chẳng ai thích chuyện vợ cũ của chồng tới nhà thường xuyên thế. Có thể là chị ta có ý tốt thật, nhưng mà, người mới ở nhà đó vẫn không hài lòng, không thể nào yên tâm. Giữa phụ nữ với nhau, giữa hai người vợ với nhau, có ai thoải mái được chuyện này.
Thế nên, từ ngày cô ấy tới nhà chơi, lúc nào tôi cũng sống đau khổ, không yên. Tôi mệt mỏi, lo sợ chồng sẽ xiêu lòng, hoặc là anh sẽ vì tiếc tình cũ, hoặc là vì anh sẽ không muốn làm tổn thương tình cũ mà anh nhạt nhòa với tôi. Thử hỏi, nếu như các chị là những người như tôi thì các chị có chịu đựng được chuyện này không, chứ đừng nói là tôi! Là phụ nữ, ai chẳng thế, chẳng muốn người mình yêu chỉ là của mình?
Theo VNE
Hận chồng, tôi đi phá thai Trước khi đến với nhau, tôi biết, anh đã từng có mối tình sâu đậm với người con gái đó. Nhưng quá khứ chỉ là quá khứ, nên bỏ qua thì mới sống được với nhau. Tôi và anh đã bỏ qua mọi chuyện để đến với nhau dù tôi biết, lòng anh còn thương nhớ người cũ. Nhưng tôi chấp nhận vì...