Buồn vì chồng không có tình cảm với con
Con gái em hơn 2 tuổi. Em cảm thấy buồn vì từ khi sinh con đến nay, chồng dành thời gian cho con chắc được mấy ngày.
Em không hiểu anh ấy có nghĩ đến tình cảm thiêng liêng, đến trách nhiệm của một người bố không? Đã bao lần em nói: “Anh đi làm nhưng cũng phải dành thời gian bên con”. Mẹ chồng em cũng nhắc anh, nhưng lúc đó anh cáu lên: “Ai chẳng muốn nghỉ nhưng công việc nghỉ làm sao”.
Anh làm bên kỹ thuật xây dựng, làm cả chủ nhật. Việc nhà anh cũng chẳng giúp gì. Em cũng đi làm, em làm kế toán cho một công ty, sáng dậy nấu ăn cho cả nhà, cho con ăn uống xong rồi mới đi làm. Còn anh chỉ việc dậy ăn xong rồi đi, mặc kệ vợ con ra sao.
Anh không dành thời gian bên con nên con cũng không theo bố. Có buổi tối cả nhà đi ngủ, bé hồn nhiên bảo: “Bố đi làm đi!”. Em không biết phải làm gì để anh ấy hiểu và chia sẻ việc nhà cũng như dành thời gian bên con. Mong tư vấn giúp em. (My)
Ảnh: Visualphoto
Trả lời
Video đang HOT
Tâm lý người ta không giống nhau. Người xưa nói “sống mỗi người mỗi tính, chết mỗi người mỗi bệnh” là thế; không phải người khác nghĩ như ta hoặc hiểu như ta mặc dù sự thật, sự việc, hiện tượng chỉ có một. Đây là vấn đề mà các trường phái tâm lý đã đưa ra các phương pháp giải quyết nhưng chính các trường phái vẫn không thể chấp nhận nhau. Tâm lý phụ thuộc vào tính cách, vào nguồn gốc di truyền, vào văn hóa, nghề nghiệp, lối sống…
Trước hết, chồng bạn làm bên kỹ thuật xây dựng nên thường có tâm lý nghề nghiệp cần cù, tỉ mỉ, đo vẽ… khá đơn điệu. Ảnh hưởng bệnh nghề nghiệp nên anh ấy có tâm lý cộc cằn, chỉ chú ý đến việc của mình, ít quan tâm đến chuyện người khác. Nếu chồng bạn là nhà văn hoặc ảnh hưởng văn học thì sẽ giảm hoặc khắc phục được phần nào. Trong khi bạn làm nghề kế toán nên cẩn thận, chú trọng từng li từng tí, vì thế cũng dễ bắt lỗi, đòi hỏi ở người khác…
Bạn không hiểu công việc của chồng để chia sẻ mà đòi hỏi “anh đi làm nhưng cũng phải dành thời gian bên con”, “mẹ chồng bạn cũng nhắc anh”, tất cả những việc này đều đúng theo nghĩa thông thường nhưng không đúng theo nghề nghiệp, hoàn cảnh. Lẽ ra mọi người phải quan tâm xem anh làm việc thế nào, khó khăn ra sao, có vất vả không… để từ đó đưa ra lời động viên, nhưng bạn và gia đình bạn không làm việc này mà còn đổ lỗi cho anh nên anh ta phản ứng “ai chẳng muốn nghỉ nhưng công việc nghỉ làm sao”.
Công việc kỹ thuật vất vả của công trường nên “sáng đi làm tối về nhà” cho thấy anh là người tiêu biểu của nghề kỹ thuật. Với tâm lý kỹ thuật lại thích tĩnh lặng nên “ăn xong rồi đi mặc kệ vợ cho con đi học, đi làm ra sao” cũng là việc bình thường đối với anh ta, vì anh ta cho thế là đúng. “Anh không dành thời gian bên con nên con cũng không theo bố, có buổi tối cả nhà đi ngủ, bé hồn nhiên hỏi “bố đi làm đi” cũng là việc bình thường vì bé 2 tuổi nói nhưng đâu có hiểu, nó nói theo sự bắt chước từ người lớn. Có lẽ bạn là người thường nói câu này nên con của bạn đã bắt chước đấy. Bạn cần thông cảm với người có nghề nghiệp kỹ thuật như chồng bạn để anh thấy có người hiểu mình. Nếu bạn không tế nhị để anh ấy thấy đời sống gia đình là nơi bù đắp lại tất cả khó khăn của cuộc sống và công việc thì một ngày nào đó anh ấy cảm thấy cuộc sống cô đơn và vô nghĩa, lúc đó có thể rơi vào những cuộc vui chơi như nhậu nhẹt, chơi bời… thì khó mà cứu vãn. Bạn cần hiểu nghề xây dựng là nghề vất vả cả về cơ bắp và trí tuệ và cũng là nghề rất tỉ mỉ nên rất dễ có tâm lý nghề nghiệp cô độc với xung quanh. Chỉ có vợ con và gia đình là nơi nương tựa thực sự của những người như chồng bạn. Nếu bạn không là nguồn động viên, con bạn không thương yêu cha thì có thể đẩy chồng bạn xa lánh gia đình.
Bạn hãy vui vẻ với cá tính, nghề nghiệp của chồng, nghĩa là chồng lo kiếm tiền để lo cho gia đình và không nghiện ngập, bê tha là tốt rồi. Nói cho cháu hiểu cha bận việc để cháu thấy và lớn lên cháu sẽ gần gũi cha, đừng đẩy thêm cảm xúc xa cha của cháu, có khi mua cái gì đó cho con bạn cũng nói cha mua đấy để giúp cháu gần cha.
Chúc bạn hạnh phúc.
GS.TS. Vũ Gia Hiền
Hội Khoa học Tâm lý & Giáo dục TP HCM
Theo VNE
Tôi muốn được chồng khen dù đó là lời nói dối!
Chồng tôi là người tốt. Ba năm yêu nhau, gần 10 năm chung sống là khoảng thời gian cũng đủ để tôi khẳng định điều đó. Anh không đàn đúm chơi bời, không rượu bia, không hút thuốc, không ham thích các cuộc nhậu nhẹt. Hết giờ làm, nếu không còn việc gì anh sẽ về nhà giúp tôi đi chợ, nấu cơm, chăm con... Tóm lại, anh sẵn sàng, vui vẻ phụ giúp vợ mọi việc, không nề hà bất cứ việc gì.
Nói thế không có nghĩa là anh giúp tôi chỉ vì anh... lép vế, bởi trong gia đình, anh vẫn là người đảm đương khâu tài chính. Trong công việc, anh cũng cố gắng khẳng định mình và có được một vị trí nhất định. Hàng xóm, bạn bè ở ngoài nhìn vào ai cũng khen tôi có phước, số hưởng lại có được ông chồng lý tưởng thuộc dạng "thời nay hiếm".
Ban đầu, nghe mấy bà mấy cô hàng xóm khen, đem anh ra so sánh, làm gương cho mấy ông chồng, tôi cũng thấy vui, có phần hãnh diện. Nhưng dần dần tôi thấy bình thường, buồn, thậm chí còn ngầm cáu khi nghe những lời đó. "Mọi người chỉ thấy bề ngoài thế thôi. Tôi cũng khổ lắm chứ đâu sung sướng gì", tôi thường nghĩ vậy. Đúng là "ở trong chăn mới biết chăn có rận".
Tôi chỉ muốn nghe một lời khen ngọt ngào từ anh thôi mà khó quá. Ảnh minh họa
Không phải kể tội chồng tôi. Nhưng gần 13 năm bên nhau, anh chưa từng tặng tôi một bông hoa hay món quà nào nhân ngày sinh nhật hoặc ngày 8-3 (chỉ có một lần duy nhất anh mua hoa về nhà là ngày tôi sinh em bé). Anh cũng chưa khi nào thì thầm vào tai tôi câu tôi rất muốn nghe như "Anh yêu em" hoặc "Anh nhớ em", "Em đẹp quá"...Bao nhiêu cái sinh nhật của tôi, tôi đều chỉ nhận được tin nhắn "Chúc mừng sinh nhật vợ, hi hi hi". Năm nào cũng thế khiến tôi nghi ngờ anh... coppy tin nhắn của năm trước. Buồn, giận không sao mà tả hết.
Như nhiều chị em khác, tôi không yêu chồng chỉ vì hoa hoặc quà, nhưng tôi nghĩ những hành động ấy cũng thể hiện sự yêu thương, quan tâm của anh đối với tôi. Vậy mà không! Lúc nào anh cũng khô như ngói.
Không ít lần tôi giữ thế chủ động, nhắc khéo, thậm chí...gợi ý giùm anh. Nhưng anh chỉ cười hì hì, rồi thôi. Có đôi lần anh "phản hồi" nhưng càng làm tôi cáu. Đại loại anh là dân kỹ thuật, không quen nói lời có cánh, anh yêu tôi chân thành như thế nào thì tôi cũng biết. Rồi trong mắt anh tôi lúc nào chẳng đẹp, cần gì phải khen. Thay vì mua hoa, quà trong ngày lễ, sinh nhật tôi, anh chuyển một khoản nho nhỏ vào tài khoản để tôi... thích gì thì mua. Điều đó làm tôi rất tủi thân!
Thực ra tôi thấy đòi hỏi của tôi không có gì nhiều, và cũng không quá đáng. Tôi rất thèm nghe một câu khen, nịnh của chồng, dù là nói dối thôi cũng được. Vậy mà khó quá.
Có ai khổ như tôi không?
Theo PLO
Chồng tặng quà, vợ bảo 'anh dở à?' Tối nay, chị đang vào bếp, mồ hôi nhễ nhại thì chồng hí hửng vào gọi chị. Anh giấu đằng sau bó hoa: "Tặng em này, hoa đẹp không?". Chị ngạc nhiên há mốc mồm miệng nhưng cũng vội thốt lên: "Anh bị điên à?". Anh lại đáp lại: "Sao lại bị điên, em thường hay trách anh không lãng mạn, không tâm...