Buồn vì chồng không có tình cảm đối với con
Con gái em hơn 2 t.uổi. Em cảm thấy buồn vì từ khi sinh con đến nay, chồng dành thời gian cho con chắc được mấy ngày.
Em không hiểu anh ấy có nghĩ đến tình cảm thiêng liêng, đến trách nhiệm của một người bố không? Đã bao lần em nói: “Anh đi làm nhưng cũng phải dành thời gian bên con”. Mẹ chồng em cũng nhắc anh, nhưng lúc đó anh cáu lên: “Ai chẳng muốn nghỉ nhưng công việc nghỉ làm sao”.
Anh làm bên kỹ thuật xây dựng, làm cả chủ nhật. Việc nhà anh cũng chẳng giúp gì. Em cũng đi làm, em làm kế toán cho một công ty, sáng dậy nấu ăn cho cả nhà, cho con ăn uống xong rồi mới đi làm. Còn anh chỉ việc dậy ăn xong rồi đi, mặc kệ vợ con ra sao.
Anh không dành thời gian bên con nên con cũng không theo bố. Có buổi tối cả nhà đi ngủ, bé hồn nhiên bảo: “Bố đi làm đi!”. Em không biết phải làm gì để anh ấy hiểu và chia sẻ việc nhà cũng như dành thời gian bên con. Mong tư vấn giúp em.(My)
Trả lời
Video đang HOT
Tâm lý người ta không giống nhau. Người xưa nói “sống mỗi người mỗi tính, c.hết mỗi người mỗi bệnh” là thế; không phải người khác nghĩ như ta hoặc hiểu như ta mặc dù sự thật, sự việc, hiện tượng chỉ có một. Đây là vấn đề mà các trường phái tâm lý đã đưa ra các phương pháp giải quyết nhưng chính các trường phái vẫn không thể chấp nhận nhau. Tâm lý phụ thuộc vào tính cách, vào nguồn gốc di truyền, vào văn hóa, nghề nghiệp, lối sống…
Trước hết, chồng bạn làm bên kỹ thuật xây dựng nên thường có tâm lý nghề nghiệp cần cù, tỉ mỉ, đo vẽ… khá đơn điệu. Ảnh hưởng bệnh nghề nghiệp nên anh ấy có tâm lý cộc cằn, chỉ chú ý đến việc của mình, ít quan tâm đến chuyện người khác. Nếu chồng bạn là nhà văn hoặc ảnh hưởng văn học thì sẽ giảm hoặc khắc phục được phần nào. Trong khi bạn làm nghề kế toán nên cẩn thận, chú trọng từng li từng tí, vì thế cũng dễ bắt lỗi, đòi hỏi ở người khác…
Bạn không hiểu công việc của chồng để chia sẻ mà đòi hỏi “anh đi làm nhưng cũng phải dành thời gian bên con”, “mẹ chồng bạn cũng nhắc anh”, tất cả những việc này đều đúng theo nghĩa thông thường nhưng không đúng theo nghề nghiệp, hoàn cảnh. Lẽ ra mọi người phải quan tâm xem anh làm việc thế nào, khó khăn ra sao, có vất vả không… để từ đó đưa ra lời động viên, nhưng bạn và gia đình bạn không làm việc này mà còn đổ lỗi cho anh nên anh ta phản ứng “ai chẳng muốn nghỉ nhưng công việc nghỉ làm sao”.
Công việc kỹ thuật vất vả của công trường nên “sáng đi làm tối về nhà” cho thấy anh là người tiêu biểu của nghề kỹ thuật. Với tâm lý kỹ thuật lại thích tĩnh lặng nên “ăn xong rồi đi mặc kệ vợ cho con đi học, đi làm ra sao” cũng là việc bình thường đối với anh ta, vì anh ta cho thế là đúng. “Anh không dành thời gian bên con nên con cũng không theo bố, có buổi tối cả nhà đi ngủ, bé hồn nhiên hỏi “bố đi làm đi” cũng là việc bình thường vì bé 2 t.uổi nói nhưng đâu có hiểu, nó nói theo sự bắt chước từ người lớn. Có lẽ bạn là người thường nói câu này nên con của bạn đã bắt chước đấy. Bạn cần thông cảm với người có nghề nghiệp kỹ thuật như chồng bạn để anh thấy có người hiểu mình. Nếu bạn không tế nhị để anh ấy thấyđời sốnggia đình là nơi bù đắp lại tất cả khó khăn của cuộc sống và công việc thì một ngày nào đó anh ấy cảm thấy cuộc sống cô đơn và vô nghĩa, lúc đó có thể rơi vào những cuộc vui chơi như nhậu nhẹt, chơi bời… thì khó mà cứu vãn. Bạn cần hiểu nghề xây dựng là nghề vất vả cả về cơ bắp và trí tuệ và cũng là nghề rất tỉ mỉ nên rất dễ có tâm lý nghề nghiệp cô độc với xung quanh. Chỉ có vợ con và gia đình là nơi nương tựa thực sự của những người như chồng bạn. Nếu bạn không là nguồn động viên, con bạn không thương yêu cha thì có thể đẩy chồng bạn xa lánh gia đình.
Bạn hãy vui vẻ với cá tính, nghề nghiệp của chồng, nghĩa là chồng lo k.iếm t.iền để lo cho gia đình và không nghiện ngập, bê tha là tốt rồi. Nói cho cháu hiểu cha bận việc để cháu thấy và lớn lên cháu sẽ gần gũi cha, đừng đẩy thêm cảm xúc xa cha của cháu, có khi mua cái gì đó cho con bạn cũng nói cha mua đấy để giúp cháu gần cha.
Chúc bạn hạnh phúc.
Theo PNO
Bị bạn gái cự tuyệt, em sống như người vô hồn
Bây giờ em phải làm sao để có được lại cô ấy, khi ngày nào gặp nhau cô ấy cũng xem em như người xa lạ.
Em từ dưới tỉnh lên và đang theo học năm thứ hai ở một trường đại học trong Sài Gòn. Trong những ngày ôn thi đại học em đã tình cờ quen được một người con gái bằng t.uổi mình. Sau khi biết tin hai đứa đều đậu và học cùng lớp, em rất vui. Chính từ những giây phút bước vào môi trường sinh viên, em đã bắt đầu theo đuổi cô ấy.
Chỉ sau vài tháng em và cô ấy trở thành bạn rất thân. Ngày nào lên lớp em cũng đều muốn ngồi gần nhau, thậm chí em vào lớp sớm để dành chỗ ngồi cho hai đứa. Mỗi buổi tối cô ấy thường gọi cho em lúc ban đêm nói chuyện với nhau rất vui và em cũng quen cảm giác được nói chuyện với cô ấy lúc gặp nhau trên trường, ban đêm thì qua điện thoại. Rồi từ đó em bắt đầu tìm hiểu người con gái đó.
Qua Facebook và bạn bè thân cùng quê thì mới biết cô ấy đã có bạn trai. Em vờ hỏi cô ấy chuyện này thì cô ấy nói đã có người yêu rồi nhưng không muốn công khai. Em nghe xong thì rất buồn và biết cô ấy và bạn trai ở cùng quê đã quen nhau hơn 5 năm rồi.
Vào một buổi tối, em và cô ấy hẹn nhau đi chơi. Cô ấy nói có tâm sự buồn và đã đi với em đến sáng, do uống say quá nên cả hai đã không kiềm chế được bản thân và đi quá giới hạn. Em thấy rất có lỗi với cô ấy. Chính từ sau chuyện đó, em và cô ấy đã sống chung với nhau như một đôi vợ chồng hạnh phúc tuy nhiên cô ấy đã khóc rất nhiều vì cảm thấy có lỗi với người bạn trai kia. Còn em thì thấy mình như một tội đồ nên cũng không ngăn cản khi thấy người mình yêu vẫn còn liên lạc và đi chơi với bạn trai cũ.
Do cô ấy không muốn công khai chuyện tình cảm nên chúng em lúc nào cũng giữ khoảng cách khi tới lớp, thậm chí những lần đi chơi xa bọn em cũng không tham gia. Cuối tuần em và cô ấy mới gặp nhau ở phòng trọ. Em thường hay tự tay mình đi chợ về nấu cơm cho cô ấy ăn. Hầu như em cũng muốn tự mình làm hết để cô ấy cảm thấy được yêu khi ở bên em. Nhưng tính của bạn gái lại không hợp với em nên mỗi khi đi đâu hay làm gì cô ấy không muốn cho em biết. Em lại rất hay ghen nên mọi chuyện bắt đầu đổ vỡ từ đây.
Ảnh minh họa: Imagine.
Có lần em đã phát hiện ra cô ấy đi chơi riêng với một người con trai khác ở trong lớp (anh này đã có vợ), hai người nói chuyện rất vui vẻ, hai người còn chụm đầu lại xem hình cùng nhau. Sau khi biết chuyện em đã cãi nhau một trận với cô ấy. Thế là cô ấy đa nói lời chia tay với em.
Cảm thấy buồn và đau khổ em đã liên tục gọi điện thoại xin lỗi, em còn về quê của cô ấy để được gặp và xin cô ấy tha thứ nhưng không được. Sau khi bạn gái trở về nơi thuê trọ, em đã mang đồ ăn sang tính làm lành, nhưng vừa bước tới cửa em đã nhìn thấy cảnh cô ấy đang ngồi ôm anh bạn học cùng lớp. Em đ.au đ.ớn bỏ đi, về nhà mà nước mắt em cứ rơi và cảm thấy đau khổ tuyệt cùng. Em giận quá nên đã nhắn tin đòi t.iền và chấm dứt tất cả với cô ta.
Nhưng khi nghe cô ấy giải thích thì em lại tin tưởng, cô ấy nói là do anh đó chạy qua để mượn tài liệu học và lúc ôm chỉ là chẳng may bị ngã nên anh ấy đỡ. Giải thích xong qua điện thoại là từ đó đến nay gần hai tuần cô ấy đã cự tuyệt em và muốn dứt khoát với em cho dù em đã cố gắng níu kéo.
Bây giờ em phải làm sao để có được lại cô ấy khi lên trường gặp nhau thì cô ấy xem em như người xa lạ em thấy cảnh này đau lòng lắm. Em làm sao đây khi còn học tới hơn hai năm nữa. Em xin lỗi cô ấy rất nhiều rồi mà vẫn vô vọng. Bây giờ em sống như người vô hồn, lên lớp đều cảm thấy buồn bã chẳng muốn học khi thấy cảnh hai người đó lại đi kế nhau cười nói vui vẻ. Em chỉ biết ngồi ở đâu đó lặng lẽ một mình. Mong mọi người cho em một ý kiến, bởi em còn rất thương cô ấy. Cảm ơn anh chị nhiều
Theo VNE
Góc khuất của vợ Mới ngoài ba mươi, vợ tôi mất đột ngột sau một t.ai n.ạn, để lại hai đứa con trai nhỏ. Tôi bang hoang đối diện với cảnh gà trống nuôi con ra sao, suy sụp trước biến cố này. Thế nhưng, trong cảnh tang gia bối rối, tôi vẫn ngờ ngợ nhận ra, có điều gì đó hình như bất thường... Ngày tang...