Buồn rầu vì mẹ chồng ghê gớm, hở ra là đòi dắt tay con dâu trả về nhà ngoại
Tôi không biết phải sống sao cho vừa lòng mẹ chồng ngày càng quá đáng.
Tôi năm nay 27 tuổi, đã kết hôn được 3 năm và hiện đang có một cô con gái. Sau khi kết hôn, tôi về sống tại nhà chồng. Nhà chỉ có mẹ chồng vì bố chồng tôi đã mất từ lâu, những tưởng có người về chăm sóc, đỡ đần việc nhà khiến mẹ chồng thêm vui, nào ngờ ngay từ lần ra mắt đầu tiên tôi đã đón nhận ánh mắt khó chịu từ bà.
Không quá tự hào về bản thân nhưng tôi thực sự là người có nhan sắc, sống biết trên biết dưới, gia đình tôi bố mẹ là cán bộ, cho tôi ăn học tử tế và có công việc ổn định. Vậy mà mẹ chồng tôi chê ỏng chê eo, nào là tôi tiểu thư chỉ được cái mã, cưới về chỉ tổ hầu thêm…
Ngày tôi lên xe hoa, mẹ tôi khóc cạn nước mắt vì thương con gái, rời nhà bố mẹ đẻ phải đi làm dâu, mẹ chồng khó tính mà điều kiện không có gì nổi trội. Thương tôi bao nhiêu, bố mẹ tôi lo thu xếp cho tôi của hồi môn hậu hĩnh để tôi đỡ khổ. Nào ngờ, có bao nhiêu tiền, vàng của hồi môn là mẹ chồng tôi thu hết với danh nghĩa giữ hộ, lấy để chi phí đám cưới.
Ảnh minh họa
Chưa dừng lại ở đó, mẹ chồng tôi hàng ngày chua ngoa dạy đời tôi là con dâu phải chăm chỉ, s ống biết điều, hầu hạ nhà chồng chu đáo… Tôi cứ nai lưng ra làm việc nhà, nhưng bù lại là ánh mắt dò xét, thiếu thiện cảm từ mẹ chồng tôi. Tôi làm gì cũng không vừa lòng bà, cứ bắt tôi phải làm ngay, làm luôn nếu không bà nổi nóng, mắng mỏ và dọa đuổi tôi ra khỏi nhà.
Video đang HOT
Có lần, mẹ chồng sai tôi quét nhà, lúc đó tôi nói rằng đang dở tay, một lát nữa thì quét. Vậy mà bà đùng đùng đi lấy chổi, quét mạnh xuống sàn nhà rồi hất lên, vừa quét bà vừa mắng tôi là lười nhác, chống lại mẹ chồng. Chưa hết, mẹ chồng tôi lấy điện thoại ra gọi thẳng cho bố mẹ đẻ tôi nói là không biết dạy bảo con gái, về nhà chồng lười chảy thây, cãi mẹ chồng nhem nhẻm…
Chèn ép tôi chưa đã, mẹ chồng hở tí là đòi đuổi tôi ra khỏi nhà. Còn gọi điện bảo bố mẹ tôi đến đón con gái, nhà chồng trả về dạy dỗ thêm. Tôi cũng buồn lắm, vì bố mẹ tôi biết tôi là người thế nào, biết con gái chịu nhiều oan ức nên mỗi lần về nhà, mẹ tôi đều khóc vì thương con gái. Bất lực nhìn con bị chèn ép mà không biết phải làm sao.
Chồng tôi cũng thương vợ, nhưng không dám cãi lại lời mẹ, vì có lần chồng tôi bênh vợ lại bị mẹ khóc lóc, la lối: “Sao số tôi nó lại khổ thế này? Sinh con trai ra nuôi nấng học hành tử tế, chưa mong ngày báo đáp thì nó lại nghe lời vợ, quay lưng với mẹ đẻ. Tôi chả thiết sống làm gì, tôi đi cho khuất mắt các người, muốn làm gì trong nhà này thì làm”.
Nghe thấy mẹ lu loa như vậy, chồng tôi chỉ biết rối rít xin lỗi, mong bà bớt giận chứ nếu xảy ra chuyện gì biết ăn nói sao với anh em họ hàng. Biết là mẹ quá đáng, chồng tôi chỉ biết động viên vợ nín nhịn, vì chồng vì con mà không chấp nhặt mẹ già khó tính. Nhiều lúc chỉ muốn ôm con bỏ về nhà ngoại, song thương chồng lâm vào hoàn cảnh khó xử nên tôi đành ở lại.
Sống với mẹ chồng chua ngoa, quá quắt như vậy tôi phải làm gì để bà thương yêu tôi, để cuộc sống gia đình được yên ổn? Tôi có nên đáp trả lại bà, hay dứt khoát đòi chồng ra ngoài ở riêng?
(huongdung@…)
Vừa sinh con đã bị nhà chồng hắt hủi, tôi đành ngậm ngùi về nhà ngoại nương tựa, nào ngờ bố chỉ thẳng mặt nói câu lạnh như băng
Tôi ốm đến ngày thứ 2 thì chồng bảo tôi mà không dậy làm việc thì hãy ra khỏi nhà, không ai rảnh rỗi mà hầu hạ.
Mẹ chồng thì tức giận nói muốn nghỉ ngơi thì về nhà ngoại mà ở, sau đó bà ném đồ đạc đuổi tôi đi.
Sau khi vợ chồng tôi cưới nhau, kinh tế eo hẹp nên phải sống chung với bố mẹ chồng. Bố chồng hiền lành tử tế nhưng ốm yếu, không làm ra tiền nên không có tiếng nói trong gia đình. Chồng tôi thì nghe và sợ mẹ một phép.
Ngay sau khi cưới, tôi đã mang bầu 5 tháng nên không thể kiếm được việc làm. Chồng tôi làm được đồng nào đều đưa cho mẹ giữ hết. Bà bảo vợ chồng tôi ăn uống tốn kém, tiền điện nước cũng nhiều, tiền chồng tôi đưa mỗi tháng bà phải bù ra thêm cho.
Khi tôi bầu đến tháng thứ 8 thì em chồng đưa con về chơi. Bụng bầu nặng nề là thế mà tôi vẫn phải thức khuya dậy sớm hầu hạ nhà chồng. Em chồng không chịu làm việc nhà, suốt ngày ở trong phòng ôm đứa con 2 tuổi và phó thác mọi việc cho chị dâu.
Sau khi tôi sinh con được một tuần thì mẹ chồng bắt làm việc nhà như rửa bát, nấu nướng và dọn dẹp lau chùi. Ngày thì làm việc, đêm thì thức ôm con, tôi mệt mỏi và ốm nằm một chỗ. Thế nhưng em chồng bảo tôi lười biếng giả bệnh, mẹ chồng bảo không làm thì cắt cơm.
Ảnh minh họa
Tôi ốm đến ngày thứ 2 thì chồng bảo tôi mà không dậy làm việc thì hãy ra khỏi nhà, không ai rảnh rỗi mà hầu hạ.
Mẹ chồng thì tức giận nói muốn nghỉ ngơi thì về nhà ngoại mà ở, sau đó bà ném đồ đạc đuổi tôi đi.
Ngay sau đó tôi bế con về nhà ngoại để dằn mặt những con người đã hắt hủi tôi. Thế nhưng khi về đến nhà, biết tôi bị nhà chồng đối xử tệ bạc, hắt hủi, bố không thương xót mà còn bắt quay lại đó.
Mẹ tôi khóc cầu xin bố hãy thương lấy con cháu. Cuối cùng ông cho tôi ở lại 2 ngày, sang đến ngày thứ 3 thì bố thuê xe ô tô và bắt mẹ con tôi phải quay lại nhà nội sống.
Dù tôi đã khóc hết nước mắt, nói là không bao giờ quay lại nhà chồng nữa nhưng bố không thay đổi quyết định. Ông bảo tôi lấy chồng phải theo nhà chồng. Nếu tôi được bố mẹ chồng cho phép về chơi nhà ngoại đàng hoàng thì ông sẽ cho ở cả năm. Còn bị bố mẹ chồng đuổi đi thì ông không chứa chấp, phải về nhà ngay và xin lỗi họ.
Bị chính bố đẻ đuổi khỏi nhà, nhà chồng không ai muốn nhìn thấy mặt tôi. Không còn sự lựa chọn khác, tôi quyết định để con lại cho bố mẹ đẻ nuôi và trốn khỏi nhà ngay trong đêm.
Tôi sẽ đi làm việc, kiếm tiền và gửi về nuôi con. Khi con tôi lớn một chút nữa, tôi sẽ không bao giờ dám làm phiền bố mẹ đẻ nữa.
Chỉ một câu phàn nàn của mẹ, em trai chồng tức giận ném bát cơm xuống nền nhà và đuổi vợ về nhà ngoại làm tôi nóng "cháy mặt" Cách hành xử của mọi người với em dâu làm tôi không thể im lặng được nữa. Suốt 6 năm làm dâu, tôi chưa bị mẹ chồng chê trách hay mắng mỏ điều gì. Những lời nói của tôi rất có trọng lượng, luôn được mọi người ủng hộ. Thế nhưng từ ngày Vui về làm dâu, gia đình chồng tôi không yên...