Buồn lòng vì chồng đưa mẹ đi trăng mật cùng
Tôi không đồng ý thì anh bảo tôi ích kỉ, nhất định anh phải đưa mẹ đi cùng. Đi trăng mật mà có mẹ chồng thì còn gì thoải mái được.
Ảnh minh họa
29 tuổi, tôi ao ước lấy một tấm chồng vì chỉ sợ không lấy nhanh thiên hạ cho là ế. Nhưng bây giờ cứ lấy bừa một người thì không được, vì như thế sau này sống không ra gì thì còn khổ hơn. May có bà chị họ đi xa về mai mối cho một người, qua tìm hiểu thì người này chỉ hơi nhiều tuổi tí thôi nhưng mà chững chạc, tinh thần tốt, thoải mái, có công việc ổn định nên sẽ hợp với cái tuổi 29. Thôi thì đồng ý đi xem mặt xem sao…
Có vẻ, người đàn ông này lịch lãm và nhã nhặn. Chắc cái tuổi và sự trải đời đã giúp anh ta có kinh nghiệm trong cuộc sống hơn. Anh ta ăn nói nhẹ nhàng, dễ nghe, truyền cảm. Tôi vốn là người con gái không dễ gì cảm tình với ai nhưng khi gặp người này, tôi thấy có vẻ ấn tượng, chỉ là anh ta hơi già. Chị tôi cũng nói nhiều bảo, già thì càng chiều vợ, lại có công việc tốt nên cứ xem xét rồi tính. Vì hiện tại, anh ta và mẹ chuyển về đây sống, gia đình chỉ có hai người neo đơn nên việc làm dâu cũng không khó khăn cho tôi. Nếu tôi chọn anh ta, có thể sau này còn sướng, điều kiện kinh tế có, nhà cửa có, chẳng phải lo gì cả. Nghe chị nói cũng bùi tai, tôi bắt đầu tính chuyện tìm hiểu.
Những cuộc hẹn hò bắt đầu. Vì là anh ta nhiều tuổi nên không còn lãng mạn như trước. Tôi luôn mơ một tình yêu thơ mộng nhưng bây giờ tôi phải chịu khi mình hẹn hò với người già. Anh nhiều tuổi nên chỉ biết đến những cuộc hẹn hò bình thường, đi ăn rồi nói chuyện tương lai. Anh ta cũng hứa hẹn tương lai này nọ, cũng nói là sẽ cho tôi cuộc sống vui vẻ, hạnh phúc nếu như tôi lấy anh.
Video đang HOT
Về làm dâu nhà chồng, tôi tỏ ra là cô con dâu hiền lành, biết việc. Tôi làm đủ thứ từ A đến Z, cái gì cũng tự lo cho mình và gia đình. (ảnh minh họa)
Thế rồi đám cưới diễn ra. Thôi thì dù chưa phải tình cảm quá sâu đậm, sống chết vì nhau nhưng tôi cũng đã yêu anh. 29 tuổi, lấy một người chồng như vậy là quá ổn rồi, con lo kinh tế, lo sinh con đẻ cái, có gì mà phải phàn nàn…
Về làm dâu nhà chồng, tôi tỏ ra là cô con dâu hiền lành, biết việc. Tôi làm đủ thứ từ A đến Z, cái gì cũng tự lo cho mình và gia đình. Mẹ anh già rồi nên chỉ ở nhà, không đi làm. Hai vợ chồng đi làm, ngày nào cũng phải về sớm để lo cơm nước cho mẹ.
Nghĩ chuyện đi trăng mật với mẹ chồng, tôi lại buồn cười. Thật là lạ, ngày cưới xong, tôi có ý định đi du lịch vì hai vợ chồng phải hưởng tuần trăng mật, nhưng mà chồng tôi bảo, phải cho mẹ chồng đi cùng thì mới được, vì mẹ già rồi, ở nhà mình không yên tâm với lại mẹ cũng thích đi cùng. Nói thêm là, mẹ chồng tôi có già thì già nhưng bà cũng không đến nỗi ở nhà một mình mà không lo được cho ai. Nói chung, cũng còn có hàng xóm láng giềng, mẹ vẫn có sức khỏe, cơm nước bình thường, mẹ đi chơi suốt ở hàng xóm, có lý do gì mà mẹ lại không tự lo cho bản thân mình được?
Tôi không đồng ý thì anh bảo tôi ích kỉ, nhất định anh phải đưa mẹ đi cùng. Đi trăng mật mà có mẹ chồng thì còn gì thoải mái được. Tôi cảm thấy phiền lòng với chuyện này quá, nói nhiều thì mẹ anh lại nói tôi mới về làm dâu mà không biết điều. Bây giờ tôi là người không có tiếng nói, phải do anh quyết định.
Chuyến trăng mật ấy có 3 người. Cả nhà đi cùng nhau, tôi vẫn phải chăm sóc mẹ chồng, đưa mẹ đi chơi, hỏi mẹ thích ăn gì, uống gì, chiều theo sở thích của mẹ. Vợ chồng không có thời gian riêng tư. Dù mẹ không ngủ chung nhưng mà, cứ ngồi chơi với mẹ tới 12h mới về phòng thì chúng tôi cũng không tâm sự được gì. Đi chơi mệt nên chỉ giờ ấy là lăn ra ngủ. Tôi buồn lòng vì đi chơi lẽ ra phải được chồng chiều nhưng đằng này, chồng coi như người giúp việc cho mẹ anh.
Mẹ anh cũng không cho tôi thời gian gần chồng, gần như muốn tôi phục vụ bà, muốn tôi đưa bà đi mọi chỗ bà chưa đến và mẹ coi như đây không phải chuyến trăng mật của gia đình tôi. Nghĩ mà chán, tôi vì việc này mà suýt cãi nhau với chồng. Tình cảm tôi dành cho chồng thật sự không còn như trước. Tôi đã tưởng tượng ra một tương lai không tốt đẹp gì, và tôi sẽ phải phục vụ nhà chồng suốt quãng đời còn lại với người chồng bảo thủ và gia trưởng thế này…
Theo Eva
Lần cuối anh nhớ tới em
Hãy luôn luôn mỉm cười, hãy luôn luôn hạnh phúc em nhé. Một lần cuối anh nhớ tới em!
Em à, dù thời gian mình ở bên nhau quá ngắn ngủi nhưng anh vẫn cảm ơn rất nhiều vì sự xuất hiện của em, với anh điều đó đã là hạnh phúc. Anh biết rằng chắc chắn chúng ta sẽ không đi cùng một con đường, biết rằng em luôn là người quay lưng, nhưng anh vẫn cảm thấy vui khi mình là người đứng lại sau lưng em.
Đã rất nhiều đêm anh không ngủ để khi nghĩ về chuyện chúng mình, anh chỉ sợ tình cảm của chúng mình chỉ như những giọt sương trên nhành cây kẽ lá khi bình minh lên nó sẽ tan biến vào hư không. Và cái điều sợ nhất đã xảy ra, "Anh hãy quên em đi, em đã có người yêu mới, em không xứng với anh. Hãy tìm người yêu anh hơn em"... đọc dòng tin nhắn đó mà mắt anh như mờ đi, trái tim anh tan nát, anh chỉ mong rằng anh đọc nhầm nhưng sự thật bao giờ cũng luôn phũ phàng và không như những gì anh muốn. Tại sao em lại cho anh cơ hội để anh hy vọng thật nhiều nhưng lại làm anh đau khổ tột cùng trong tuyệt vọng? Anh đã mơ mộng rất nhiều về một tình yêu thật đẹp, một cuộc sống hạnh phúc được xây đắp bằng tình yêu của chúng mình nhưng từng lời em nói như những nhát dao cứa vào trái tim anh, là giấc mơ của anh chỉ còn là ảo mộng. Tại sao em nói thích anh, yêu anh rồi lại nói hết yêu và quên anh để anh chưa kịp cảm nhận được hạnh phúc đã phải đau đớn, buồn tủi ê chề, trái tim anh đang đau lắm em có biết không em? Vậy mà có những lúc anh đã trách em sao quá vô tâm với anh nhưng anh đâu biết rằng với em và anh cũng chỉ là một con người tầm thường hay chỉ là một thằng hề phải không em. Nhưng nước mắt thằng hề đang rơi vì em đó, em có biết không?
Hình ảnh em đã hằn trong tim anh như một vết thương dài (Ảnh minh họa)
Khi hạnh phúc hay đau khổ, khi vui buồn hay sợ hãi thì trái tim mỗi người đều nghĩ về người mình yêu thương nhất nhưng có lẽ chưa bao giờ em nghĩ tới anh, tới cảm giác của anh như thế nào. Đã nhiều lần anh cố tìm mọi cách để quên em vì anh biết rằng chỉ có quên em anh mới không đau khổ nữa nhưng cứ mỗi đêm giật mình thức giấc anh lại nhớ đến em đến thắt lòng để rồi những giọt nước mắt cứ lăn dài trên má anh biết rằng mình không thể quên được em. Hình ảnh em đã hằn trong tim anh như một vết thương dài, cho dù thời gian là liều thuốc tốt nhất để chữa lành mọi vết thương lòng cũng không thể nào xóa nhòa được.
Anh sẽ không làm phiền em nữa đâu em à, bởi vì anh biết đó là điều tốt nhất anh nên làm khi em đã là vợ người ta. Bản thân anh cũng không có gì phải nuối tiếc, phải ân hận khi anh đã cố gắng, tất cả chỉ là duyên anh nhưng không phải nợ em.
Anh biết rằng em sẽ không mời anh trong ngày vui của em, nên anh viết những lời này đây để chúc phúc cho em. Hãy luôn luôn mỉm cười, hãy luôn luôn hạnh phúc em nhé. Một lần cuối anh nhớ tới em!
Theo VNE
Ăn cơm Việt thì đừng chê trai Việt Yêu được anh ngoại quốc, cô này về chê đàn ông Việt thôi rồi! Nào là đàn ông Việt gia trưởng, nào là họ chỉ biết khư khư cái túi tiền, nào là đàn ông Việt bảo thủ, trì trệ,... Nhiều chị em hạnh phúc vì lấy được chồng Tây? Tôi có một cô bạn, có người yêu Việt Nam 4 năm nhưng...