Buồn lòng vì bộ ngực lép của vợ
Thú thật, đôi khi mình nhìn tất cả phụ nữ xung quanh, từ bà cụ cho đến bà bác, ngay cả các bà mẹ với nhiều người con, tất cả đều có cặp ngực, vậy mà chỉ riêng vợ của mình lại không có, mà thử hỏi vậy làm sao không buồn cho một người thanh niên mới lớn như mình? Chẳng lẽ vì lý do đó mà bỏ vợ, ly dị vợ thì còn gì con người, chẳng lẽ mình sống chỉ vì xác thịt không thôi? Mà nếu chung sống với một người đàn ông thì lại quá kỳ cục.
ảnh minh họa
Sự thể nói ra chỉ sợ các bác, các anh chị cười, mà không nói thì lại khổ tâm lắm, bởi vậy mới phải rào đón trước sau thế này. Mình cưới vợ được 5 năm, vợ của mình không đẹp lắm hay nói đúng hơn là chỉ nhìn được thôi. Vợ của mình trước lúc cưới (có nghĩa là sau ngày cưới thì mình mới biết) có một cặp ngực nhỏ lắm, cỡ khoảng chừng bằng trái cam Việt Nam là cùng, có nghĩa là rất nhỏ, rồi thì chỉ 9 tháng sau thời gian mang thai, vợ của mình sinh hạ một cháu gái, sau 2 tháng cho con bú, vợ mình từ đó mất hẳn cặp ngực.
Nói thật từ giờ phút đó trở đi, vợ của mình giống hệt một người đàn ông ốm với cặp ngực phẳng lỳ. Mình tự cho như mình cưới phải một người đàn ông thật sự, có lẽ đàn ông còn có bộ ngực to hơn của vợ mình. Ai đời bây giờ nói xấu vợ thì thật chẳng có mặt mũi nào mà nhìn đời đây, bởi vậy mình mới giấu tên tuổi và cũng xin toàn thể quý bác, các anh chị thông cảm đừng trách giận mình. Mình là người rất chung thủy, thú thật là rất có hiếu với cha mẹ và hòa thuận cùng anh chị em, thương người và vật, phải thú thật vậy để mọi người hiểu là mình rất thương yêu và chung thủy với vợ của mình thế nào.
Ngày xưa bên Tàu đời Chiến Quốc có ông Liễu Hạ Huệ ôm gái đẹp vào lòng mà không dấy động tâm can, mình cũng từng được con gái đẹp ôm vào lòng và sẵn sàng dâng hiến, nhưng mình vẫn không có làm gì. Bởi vậy nếu mình tự hào mình là đệ tử của ông Liễu Hạ Huệ có lẽ cũng không có gì là nói ngoa cho lắm. Mình cũng biết con người về trăm tuổi bạc đầu thì ai cũng đều teo rút giống nhau thôi, nhưng mà mình và vợ cưới vợ lúc 29 tuổi, bây giờ 34 tuổi, chẳng lẽ mình phải suốt đời sống vậy hay sao?
Nhân vừa rồi đọc bài “Đôi gò bồng đảo trong “mắt” đàn ông”, tự nhiên mình lại càng buồn hơn. Mình sống ở đây đã gần 16 năm rồi, mình chưa bao giờ bước chân vào các tiệm nhảy trần truồng hay vào mấy cái ổ nhền nhện mặc dù rất nhiều người mời mình đi. Đôi khi mình cũng buồn thúi ruột gan luôn, nẫu lòng vô kể khi thấy vợ mình như vậy, lại khổ thêm một nỗi là nếu đề cập đến chuyện thẩm mỹ viện, vợ mình lại nói mình này nọ, chỉ ham chuộng cái gì đó bên ngoài. Mình thật khổ tâm vì đôi khi vợ của mình như nổi cáu về vấn đề mình đề cập.
Thú thật, đôi khi mình nhìn tất cả phụ nữ xung quanh, từ bà cụ cho đến bà bác, ngay cả các bà mẹ với nhiều người con, tất cả đều có cặp ngực, vậy mà chỉ riêng vợ của mình lại không có, mà thử hỏi vậy làm sao không buồn cho một người thanh niên mới lớn như mình? Chẳng lẽ vì lý do đó mà bỏ vợ, ly dị vợ thì còn gì con người, chẳng lẽ mình sống chỉ vì xác thịt không thôi? Mà nếu chung sống với một người đàn ông thì lại quá kỳ cục.
Video đang HOT
Đến nay, mình thật sự cũng không biết người phụ nữ thật sự có cặp ngực thế nào, điều này thật tức cười quá nhỉ và trái ngược với một người đã có vợ như mình… Hanhphucgiadinh.vn ơi! Sống với vợ như vậy, mình chịu đựng đã hơn 4 năm, đành rằng thương yêu và chung thủy với vợ con, nhưng đôi khi mình mệt mỏi bực bội trong lòng vô cớ mà vợ không hiểu nỗi. Mặc dù mình hiểu rõ cái chán nản bực tức đó là từ những suy nghĩ của mình về chuyện vợ không có cặp ngực.
Tất cả bạn bè chung quanh đều xầm xì to nhỏ về chuyện vợ mình có ngực lép phẳng lỳ như đàn ông, nhân viên của mình cũng xầm xì to nhỏ hay nhiều khi nói công khai với nhau, mình nghe tất cả mà mình chẳng biết nói làm sao. Mình tính điềm tĩnh và nhẫn nhục chịu đựng tất cả, chẳng hé lại lời kể nào cho vợ nghe vì mình nghĩ làm vậy lại không được tốt cho vợ. Mình luôn nói lời âu yếm với vợ thế này: “Em không phải là người đẹp nhất, nhưng trong lòng anh em là người đẹp nhất. Anh thương yêu em và chung thủy vĩnh viễn chỉ biết có em”.
Mình thương yêu và kính trọng rất là nhiều, nhưng mà cái đam mê say đắm thì không. Vợ chồng phải có đam mê say đắm chứ, nhưng mà thử hỏi người đàn ông bình thường nào có thể nói tới chuyện đắm say bên một người như đàn ông chứ? Chẳng có cuốn hút quyến rũ, chẳng có gì cả nữa rồi. Bây giờ mình mong hanhphucgiadinh.vn treo bài này lên mạng để mọi người có thể góp ý. Và cũng rất mong các bác các anh chị em trong hanhphucgiadinh.vn gởi lời chia sẻ đến với mình luôn, để mình còn tìm lại thăng bằng cuộc sống.
Có lẽ mọi người nghe mình nói kính trọng vợ lại nghĩ là mình mắc nợ gia đình vợ hoặc là cưới vợ quá giàu nên phải quỵ lụy, xin đính chính rõ là mình đi làm lo lắng cho vợ con toàn diện, vợ mình chỉ đi học thảnh thơi thôi, mọi chuyện từ A đến Z, mình bao quát quán xuyến hết. Và mình nói thẳng là mình rất đẹp trai, rất đẹp trai chứ không phải như Trương Chi khó kiếm vợ, để rồi lúc có vợ lại phải lo cưng bế nuông chiều chỉ vì sợ vợ bỏ. Còn nói tới học thức, mình biết cầm kỳ thi (họa thì chỉ biết đại cương thôi). Tóm lại mình không phải là cái thứ chả ra gì, do vậy kính xin quý bác, quý anh chị chớ nghĩ mình xấu trai, thô lỗ cục súc, vô học….
Theo VNE
Sự thật mà tôi nói ra sẽ làm đắng lòng nhiều người...
Nói xấu một người phụ nữ là điều không nên, càng không nên hơn khi người đó là vợ mình. Nhưng một khi người ấy đang làm hại nhiều người thì sự im lặng chính là đồng lõa với cái xấu.
Anh bạn thân của tôi ở TP HCM nhắn tin: "Con cáo nhà cậu lại giở trò nữa rồi kìa. Vô đây mà coi". Anh ta quăng cho tôi link của một bài báo. Tôi đọc xong, kết luận: Đây hình như là Cáo!
Tôi thật sự dốt công nghệ thông tin vì tôi không được đào tạo chuyên môn về ngành học đó nhưng tôi không mù tịt về mạng xã hội như ai đó nói. Những người sống ở nước ngoài hẳn sẽ biết rằng, một người có công ăn việc làm tử tế, không thể suốt ngày lê la trên Facebook để làm những chuyện vô bổ như bỡn cợn người này, chỉ trích người kia, khích bác người nọ. Hơn nữa, một người có tâm địa xấu xa thì không bao giờ có được những việc làm lương thiện dù suốt ngày họ rao giảng đạo đức.
Vợ tôi là một kẻ như vậy. Sai lầm của tôi bắt đầu từ khi tôi nhận lời một người quen để đưa Cáo (tạm gọi như vậy) ra nước ngoài bằng con đường kết hôn giả. Để hồ sơ chắc chắn không bị đánh rớt, một đám cưới đã được tổ chức linh đình trong lần thứ hai tôi về nước. Sau đó là tuần trăng mật.
Điều tôi không thể nào ngờ được là ngay đêm đầu tiên, khi tôi mang chăn màn xuống đất ngủ thì chính Cáo đã lôi tôi lên giường. Cô ta đã ngấu nghiến tôi như thể chúng tôi là một cặp vợ chồng thật sự. Kết quả là tôi đã thay đổi suy nghĩ, mặc nhiên xem đấy là vợ của mình. Điều đó đồng nghĩa với việc khi đưa được Cáo ra nước ngoài, tôi không hề nhận thêm một đồng nào của cô ta từ khoản thù lao mà đáng ra tôi phải nhận được theo hợp đồng kết hôn.
Tôi nghĩ âu cũng là duyên phận. Ở bên đó tôi suốt ngày đầu tắt mặt tối với công việc để lo cho gia đình còn ở Việt Nam, lại rất sợ bị vợ bỏ như nhiều người bạn khác nên không bao giờ dám để ý một cô gái nào. Thế mà giờ đây tự nhiên tôi có được một người vợ xinh đẹp, hẳn là ông trời cũng thương tình nên mới ban ơn cho tôi như vậy.
2 năm đầu, Cáo rất ngoan hiền. Suốt ngày đi học tiếng, học lái xe; về nhà thì nấu nướng, dọn dẹp nhà cửa. Tôi thật sự hạnh phúc với món quà quý mà số phận mang đến cho mình. Có lần tôi bảo: "Khi nào em có công việc ổn định, anh sẽ lo thủ tục để lãnh mẹ em sang ở với chúng mình". Đó là tôi nói hoàn toàn thật lòng.
Nhưng kể từ khi Cáo đi làm thì mọi việc bắt đầu đảo lộn. Hết giờ làm, Cáo không về nhà mà tụ tập bạn bè đi tiệc tùng, đi bar, có khi nửa đêm mới về nhà, người nồng nặc mùi rượu. Tôi nhịn riết hết chịu nổi nên bảo cô ta: "Nếu em cứ như vậy thì hãy tự lo liệu cuộc sống của mình". Như chỉ chờ vậy, Cáo dọn ra thuê nhà ở riêng.
Tôi biết mình nóng giận lỡ lời nên tìm đến nhà trọ xin lỗi, năn nỉ cô ta quay về. Thế nhưng tôi nhận được lời thách thức: "Tại anh đuổi tôi chớ đâu phải tôi muốn đi? Mà tôi đã đi rồi thì không bao giờ quay lại".
Rất nhiều chuyện đã xảy ra với tôi trong giai đoạn đó khiến tôi không tập trung vào công việc, cuối cùng bị sa thải. Cuộc sống càng khó khăn hơn. Túng cùng, tôi bảo Cáo trả cho tôi số tiền mà ngày trước cô ta thuê tôi rước qua bên đó. Cáo vênh mặt: "Tôi đã trả cho anh còn nhiều hơn số tiền đó. Anh không biết là ngủ với tôi mỗi đêm phải mất bao nhiêu à? Bây giờ nếu tính kỹ, có khi anh còn nợ lại tôi".
Đến lúc đó, tôi không còn nghi ngờ gì nữa. Cái đuôi con cáo đã lộ ra. Tôi bảo cô ta làm thủ tục ly hôn. Thế nhưng cô ta không chịu: "Anh thích thì cứ làm chứ tôi không làm". Thật ra thì cô ta sợ tốn tiền nộp hồ sơ dù số tiền đó chẳng đáng là bao.
Qua bạn bè, tôi biết Cáo đang cặp với một gã người Hoa có cửa hiệu lớn ở Chinatown. Hắn cung phụng cho Cáo như một bà hoàng. Đến lúc đó, tôi không quan tâm đến cô ta nữa. Bất ngờ sau đó tôi nhận được tin Cáo bị tai nạn ô tô dập não, có người đồn đãi thật ra là Cáo bị bà vợ của gã người Hoa đánh ghen. Tôi có đến thăm mấy lần nhưng lúc đó Cáo đã mất trí nhớ, không nhận ra tôi.
Bẳng đi một thời gian chừng 2 năm, tôi tình cờ thấy Cáo "tái xuất giang hồ" ở một bang miền Bắc lạnh lẽo. Trên mạng xã hội, Cáo vẫn xinh đẹp như xưa nhưng nhìn kỹ, tôi thấy vẻ mặt cô ta có điều gì đó bất bình thường. Chút tò mò khiến tôi trở thành một trong số friends của Cáo. Và tôi thấy cô ta bắt đầu tung chiêu cưa cẩm những gã đàn ông, cả những anh độc thân lẫn những anh đã có vợ. Trong số này, người sập bẫy mới nhất là một tay kỹ sư ở Sài Gòn.
Tôi không nghĩ người trong bài báo mà bạn tôi nói đúng trăm phần trăm là Cáo bởi có những điều chưa đúng, có những điều còn hơn thế mà chỉ tôi mới biết. Nhưng đối với Cáo tất cả những việc làm đó đều đúng. Có lần cô ta đã nói với tôi: "Phàm đã sinh ra làm con người trên thế gian này thì người ta có quyền làm tất cả những gì mà người ta thích". Có thể so với những chuẩn mực đạo đức thì đó là sai, nhưng với Cáo thì suy nghĩ đó, hành động đó hoàn toàn đúng.
Thế nhưng tôi vẫn muốn nói với Cáo là "đời có vay, có trả". Hãy dừng lại để làm một người lương thiện cho phần đời còn lại. Tôi cũng muốn nói với những người đàn ông đang còn mụ mị xung quanh Cáo biết rằng nếu họ không có đủ năng lực tài chính thì đừng có dây dưa với người phụ nữ ấy bởi chuyện bị đá chỉ là điều sớm hay muộn.
Sự thật mà tôi nói ra sẽ làm đắng lòng nhiều người. Ai trách thì tôi đành chịu nhưng thấy sai mà không nói thì lại càng sai hơn...
Theo VNE
Chẳng lẽ khi yêu người ta lại ngu si, đần độn như vậy sao? Tôi không phủ nhận là mình có máu đào hoa bởi suy cho cùng, đàn ông mà không có chuyện đó thì người ta sẽ bảo mình ái nam, ái nữ. Nhưng lần này, cái máu ấy nó đang làm cho tôi lên bờ xuống ruộng. Đúng hơn là tôi bị sét đánh. Lưỡi tầm sét này không giống bất cứ cái nào...