Buồn lòng nhà bên chồng đay nghiến khi tôi định đi bước nữa
Cuối cùng thì anh ra đi cũng được 5 năm rồi, suốt 5 năm đó, tôi ở nhà chồng, phụng dưỡng bố mẹ chồng, chăm sóc gia đình chồng.
ảnh minh họa
Với gia đình chồng, tôi tự hào vì mình không làm điều gì sai trái, cũng không làm gì có lỗi với chồng từ khi anh ra đi. Con trai tôi, tôi cũng dạy cháu ngoan ngoãn, nghe lời ông bà nội, không dám cãi một lời.
Con bây giờ cũng đã lớn, nhưng cuộc sống của tôi ở nhà chồng không dễ chút nào. Dường như bố mẹ chồng chỉ coi tôi như người dưng để phụng dưỡng bố mẹ, làm tròn trách nhiệm với con trai mẹ. Còn ông bà chỉ coi con tôi là người thân của mình…
Ngày chồng mất, tôi đau khổ lắm. Tôi nghĩ khổ bản thân vì mất chồng, sống cô quạnh, con thơ mất bố. Khổ hơn nữa vì giờ đây tôi biết mình sẽ bắt đầu một chuỗi ngày địa ngục, sống ở nhà chồng mà như sống trong ngục tù vậy. Người duy nhất tôi dựa vào thì đã bỏ tôi ra đi. Anh vốn biết gia đình mình đối xử không tốt với tôi, nhất là mẹ anh nên anh rất lo cho tôi. Vậy mà số phận trớ trêu đã cướp mất anh khỏi tôi…
Có lẽ số tôi khổ nên khi chồng mất, mẹ chồng đổ mọi tội lỗi lên đầu tôi. Bà nói tôi trông thế mà tướng sát phu, hại con trai bà mất mạng. Bà bảo, chỉ tại tôi lấy anh nên anh mới ra nông nỗi này, tôi bây giờ lại sống sung sướng. Nghe mẹ nói những lời đó, như lưỡi dao cứa vào ruột gan tôi. Tại sao mẹ lại thốt ra những lời cay đắng như vậy, dù sao thì người mất cũng mất rồi, cần gì phải gây thêm vết thương lòng cho người đang sống?
Nhìn con, tôi không kìm nổi lòng, thương con, không biết từ nay hai mẹ con sẽ sống thế nào ở nhà chồng với người mẹ chồng khó tính này. Bà không đối xử tệ với con trai tôi là cháu của bà nhưng lại đối xử tệ với mẹ cháu là tôi. Bà luôn nói nhiếc móc này kia, mọi tội về cái chết của chồng, bà đổ hết lên đầu tôi, nói với cả hàng xóm láng giềng làm nhiều người cũng tin rằng tôi có tướng sát phu…
Video đang HOT
Mẹ tôi còn mang chuyện trước đây tôi cãi mẹ hai ba câu để làm dẫn chứng, nói rằng tôi này nọ. Thật ra, tôi đâu có ý đó, chỉ là trong lúc tranh luận thì mình đưa ra ý kiến này kia, nhưng lập tức bị mẹ nói là cãi mẹ. Nhà chồng đông người, từ các dì, các bác, ai cũng thích can thiệp vào chuyện của tôi, hễ vợ chồng tôi có chuyện gì cần làm là các dì lại xúm vào nói này nọ. Tôi đâu phải trẻ con, chuyện của tôi gia đình tôi quyết được nhưng không nghe lời mẹ thì coi như xong.
Khổ nỗi, chồng tôi nhiều lần cũng phải bức bối vì mẹ mình nên anh cãi lại. Lúc đó, bà ăn vạ lăn đùng ra và nói, tôi dạy hư chồng, khiển chồng cãi lại mẹ, đúng là không thể nói hết được thành lời…
Tôi rất yêu chồng và cũng không hề nghĩ đến ý định đi bước nữa. Tôi định ở lại gia đình này, sống với lễ giáo này và chăm sóc bố mẹ chồng. Nhưng càng ngày, cả nhà anh đều coi tôi như người giúp việc, suốt ngày bắt tôi nấu nướng, chăm chút cả nhà, không cho tôi đi làm, ở nhà chăm con, trông con nhưng không hề đưa cho tôi một xu. Tôi lo toàn bộ tiền ăn uống ở nhà bằng việc bán chác mấy đồng hoa quả ở vườn và thu lượm rau cỏ. Nghĩ mà chán nản vô cùng. Số phận tôi tự nhiên lại trở thành người giúp việc cho gia đình anh… Mẹ tôi còn bảo, bữa cơm đáng mấy, thích thì nhặt rau cỏ ở vườn nấu canh ăn chứ có thịt thà gì cho cam. Nhưng bữa nào không có thịt thì mẹ kì kèo, nói là tôi tiết kiệm, không cho ông bà ăn…
Tôi cố gắng sống ở nhà anh với bộ dạng như vậy cho qua ngày. Đúng 5 năm, tôi không thể nào chịu nổi sự ghê gớm của mẹ chồng nữa, tôi quyết định dứt áo ra đi. (ảnh minh họa)
Nói chung, có quá nhiều chuyện nhưng ngày đó chưa tới 3 năm sau khi chồng mất nên tôi phải nhịn. Tôi muốn làm tròn đạo nghĩa với anh. Không phải tôi mong muốn gì chuyện lấy chồng, chỉ là tôi sợ, nếu cứ sống trong nhà anh thế này, tôi không còn sức mà gượng dậy để chăm con nữa… Tôi cố gắng sau khi để tang anh được 3 năm thì quyết định rời khỏi nhà mẹ chồng… Nhưng mẹ không cho tôi đi, mẹ anh bảo tôi là đồ vong ơn bội nghĩa, chồng mới mất mà đã tính chuyện đi ra ngoài ở, tính chuyện lấy thằng khác… Không những mẹ anh mà cả họ nhà anh nói tôi. Chẳng hiểu người ta nghe mẹ anh nói thế nào mà ai cũng vu cho tôi cái tội bội bạc ấy… Tôi buồn lắm, nhìn con mà đứt từng khúc ruột…
Tôi cố gắng sống ở nhà anh với bộ dạng như vậy cho qua ngày. Đúng 5 năm, tôi không thể nào chịu nổi sự ghê gớm của mẹ chồng nữa, tôi quyết định dứt áo ra đi. Dù mẹ anh có nói gì, mẹ có đay nghiến, có chửi bới tôi là đồ này, đồ kia, tôi chấp nhận hết. Tôi mang theo con, mang theo giọt máu của tôi và anh, tôi nguyện nuôi con khôn lớn… Nói là đi bước nữa nhưng lòng tôi đã định đoạt gì dù nhiều người có ý định với tôi qua mai mối…
Tôi chỉ muốn có cuộc sống ổn định, thoát khỏi cảnh áp bức như thời phong kiến. Tôi muốn được tự do bên con, được sống thoải mái bên con, được cưng chiều con, yêu con, vậy là đủ rồi. Còn phần mẹ anh, bây giờ tôi đành phải xin lỗi anh vì tôi không thể chăm sóc bố mẹ anh được, thôi đành nhường lại cho người khác. Tôi mang tiếng bạc tình cũng được, tôi phải ra đi thôi. 5 năm qua, từ ngày không có anh bên cạnh, tôi đã nếm đủ rồi, thấm đủ rồi và tôi không thể chịu thêm một ngày nào nữa. Hi vọng, anh sẽ hiểu cho hai mẹ con tội nghiệp này…
Theo VNE
Đến giờ em vẫn chưa biết "lên đỉnh" nó ra làm sao...
Chúng em cưới nhau được gần 1 năm. Ông xã 25 tuổi, trước cũng làm giáo viên như em nhưng giờ làm nông. Chúng em rất yêu nhau và lúc nào cũng thấy nhớ, mong được ở bên nhau.
Đặc biệt ông xã em hầu như hôm nào cũng có nhu cầu gần gũi vợ. Thông thường anh ấy hay "phát tín hiệu" ngay từ khi vợ chồng chưa đi ngủ. Nhìn cách anh ấy nháy mắt, cố ý đụng chạm khi ra vào hoặc nói bóng gió xa gần là em hiểu anh ấy muốn gì...
Tuy nhiên, có một điều rất khó nói mà em không biết tỏ bày cùng ai. Đó là ông xã em hầu như không biết dạo đầu. Anh ấy cứ lên giường là tác chiến luôn. Thời gian từ khi vào cuộc đến khi kết thúc cũng nhanh, có khi em chưa kịp cảm nhận niềm vui thì anh ấy đã xong việc và lăn ra cười hì hì như một đứa bé vừa được bú no. Thật sự là đến giờ em vẫn chưa biết "lên đỉnh" nó ra làm sao...
Nhiều lần em muốn nói với ông xã về chuyện dạo đầu và "phối hợp tác chiến" nhưng em thấy ngại quá. Mình làm nghề giáo mà nói mấy chuyện đó em thấy sao sao ấy... Có cách gì để ông xã em "làm đúng quy trình" mà em không cần phải nói thẳng ra với anh ấy hay không?
diemphuong...@gmail.com
Bạn trẻ thân mến,
Cái chuyện ông xã "hôm nào cũng có nhu cầu gần gũi vợ" là rất đáng mừng. Điều đó chứng tỏ anh ấy rất yêu vợ và... rất khỏe. Ở độ tuổi và thời gian thành hôn như các bạn thì chuyện vợ chồng gần gũi đều đều mỗi ngày là bình thường, thậm chí nên phát huy vì điều đó sẽ làm cho vợ chồng thêm gắn bó, yêu thương. Hơn nữa, các bạn còn rảnh rang, chưa vướng bận con mọn thì cũng nên... tranh thủ, chứ để mai mốt có em bé rồi thì mọi việc sẽ không còn được như vậy.
Như bạn nói, ông xã biết "phát tín hiệu" từ xa để hai vợ chồng có thời gian và tâm lý chuẩn bị cho cuộc yêu thì xem ra anh ấy cũng là người biết chuyện chứ không phải hoàn toàn... cù lần trong chuyện vợ chồng. Có lẽ do anh ấy trẻ, khỏe, sung sức quá nên "lên giường là tác chiến luôn", không cần giai đoạn chuẩn bị.
Đàn ông khác phụ nữ chỗ này. Bạn cần tìm cách cho ông xã hiểu mình nhập cuộc chậm hơn nên về đích cũng sẽ muộn hơn. Thông thường, trong mọi cuộc yêu đều phải trãi qua 3 giai đoạn: dạo đầu, chiến đấu, về đích. Cả 3 giai đoạn đều quan trọng như nhau nên nhất thiết không nên đốt cháy giai đoạn nào!
"Lên đỉnh" là từ dùng để chỉ trạng thái... đỉnh điểm của một cuộc yêu. Đối với đàn ông thì đó là khi xuất tinh; còn với phụ nữ thì đó là cảm giác thỏa mãn hoàn toàn. Bạn hãy hình dung giống như leo núi, khi chinh phục được đỉnh núi thì cảm giác lúc đó thật sung sướng, hạnh phúc, ngất ngây rất khó tả mà chỉ người trong cuộc mới cảm nhận hết được. Đặc biệt, sau trạng thái "lên đỉnh" thì sự háo hức, khát khao, ham muốn quan hệ tình dục sẽ nguội dần rồi rồi mất hẳn, phải mất một thời gian sau đó mọi thứ mới lại phục hồi.
Bạn là giáo viên, anh ấy cũng từng là giáo viên nên nói thế nào cho nhau hiểu phụ thuộc vào... khả năng sư phạm của bạn. Nếu ngôn ngữ hình thể không diễn tả hết được nỗi lòng thì bạn nên sử dụng ngôn ngữ lời nói để diễn đạt điều mình mong muốn. Không có gì phải xấu hổ, ngại ngùng trong chuyện này cả. Nếu bạn không mạnh dạn chia sẻ tâm trạng với người bạn đời thì nỗi ấm ức lâu ngày dài tháng sẽ giết dần mòn sự thi vị, ý nghĩa của tình dục trong hôn nhân.
Mách nhỏ bạn điều này, có thể làm chậm cuộc "đổ bộ" của ông xã bằng cách hãy để anh ấy tự cởi xiêm áo cho bạn (cố tình gây khó khăn cho anh ấy chút đỉnh khi làm chuyện này), đề nghị anh ấy ôm thật chặt và hôn thật nhiều rồi mới "cấp phép" cho vào vùng cấm địa; đã vào vùng cấm rồi thì cũng phải đi trinh sát thật kỹ trước khi khai cuộc...
Bạn cũng nên nửa đùa nửa thật với anh ấy rằng "anh hãy từ từ, chờ em theo với" hoặc "đừng chạy nhanh quá, em theo không kịp"... Chắc chắn với phương cách này, cậu học trò nào cũng sẽ hiểu ý cô giáo và lĩnh hôi trọn vẹn.
Nhắc lại, chẳng có gì phải xấu hổ khi thổ lộ tâm tư với người bạn đời của mình. Thậm chí, các anh còn rất thích được nghe vợ phát biểu cảm tưởng về "chiến tích" của mình. Muốn anh ấy "làm đúng quy trình" thì phải nói để anh ấy hiểu chứ không nên giữ kín trong lòng để rồi ấm ức, khó chịu. Nên nhớ, bạn chỉ là giáo viên khi lên lớp chứ còn khi... lên giường thì hãy quên điều đó đi để "tập trung chuyên môn" vào "chuyện của hai người", có như vậy thì tình cảm vợ chồng mới bền chặt, gắn bó.
Theo VNE
Em là người vợ đầu tiên Nhớ hồi hai đứa dắt nhau ra tòa, anh còn thách thức em: "Thử rồi coi sau này em có tìm được ai hơn anh không? Có của quý trong nhà mà không biết giữ...". Em cũng không kém cạnh: "Nếu lấy trúng thằng chồng như anh thì thà ở vậy cho sướng. Đàn ông gì đâu mà lười biếng...". Anh đáp trả:...