Buồn lòng khi thấy chị dâu đối xử không tốt với mẹ
Chị đi làm không thèm chào má, chỉ chào khách. Má em buồn mà cũng chẳng muốn nói, vì có nói cũng không được gì. Anh trai em thì bênh vợ quá nhiều.
Ảnh minh họa
Gia đình em chỉ có ba má và hai anh em. Gia đình em thuộc diện đủ ăn, chứ không dư giả, giàu có gì. Ba em mất đột ngột vì bị tai biến năm em 22 tuổi, anh trai 27 tuổi. Lúc đó cả hai vẫn chưa có sự nghiệp ổn định. Má em là giáo viên mầm non, thời điểm này lương vẫn chỉ ba cọc ba đồng. Sau khi ba mất, em đi làm ở một công ty du lịch, lương tháng đủ chi tiêu, trang trải. Anh trai mặc dù lớn tuổi nhưng vẫn còn theo học một trường trung cấp. Mỗi lần ghé thăm, em ít nhiều cũng đưa tiền cho anh, chỉ để lại trong túi đủ tiền xe ra chỗ làm. Phải nói một điều, anh em tụi em rất yêu thương nhau, có gì cũng sẻ chia tâm sự. Em dù là em gái nhỏ nhưng chưa bao giờ đòi hỏi ở anh mình bất cứ điều gì.
Thời đó nhà em có mấy miếng đất (hàng xóm không ai có), ba má em đều bán cho anh làm ăn nhưng bị thua lỗ hết, em không lấy một đồng nào trong những lần bán đất đó. Nhưng em vẫn không phân bì. Thực sự là như vậy.
Sau này anh trai em cưới vợ, đó là một người ai gặp cũng quý vì nhỏ nhẹ dịu dàng. Cũng có lúc hai anh chị cãi nhau trước lúc cưới, anh em muốn chia tay thì gia đình em cũng khuyên bảo, dù gì cũng là con gái người ta, đừng có bỏ.
Video đang HOT
Lúc em làm ở xa, chị có điện em báo lỡ có bầu rồi, phải làm sao? (khi ấy vẫn chưa cưới). Em không suy nghĩ gì khác, chỉ thấy trong lòng rất vui liền bảo, có bầu thì phải cưới liền chứ sao?
Đám cưới diễn ra tốt đẹp. Tiền mừng cưới của bạn bè anh chị hay của má, má đều cho hết không lấy một đồng. Sau này đi đám trả khách của má, ná đều tự đi chứ không bắt anh chị phải đưa. Xin mọi người hiểu, em nói rõ như thế này để mọi người thấy má em rất tốt với anh chị.
Anh chị sinh đứa đầu tiên, em lấy lương của mình cho chị đi bênh viện, còn dẫn chị đi sắm đồ cho em bé trước khi sinh nữa. Anh trai em số không được làm giàu hay sao đó, cứ làm cái gì thì thua lỗ cái đó, má em phải lấy sổ lương cầm cố vay ngân hàng. Mỗi tháng ngân hàng trừ hết 2,5 triệu, chỉ còn lại 1,3 triệu mà chi tiêu. Má em là con một, lúc ba còn sống thì má còn có người phụ còn giờ chỉ có mình má nuôi cả nhà, lẫn ông bà già, nhưng má không kêu than một lời, vẫn vui vẻ, nếu có buồn vì nghe ai đó trách lương nhiều mà lúc nào cũng túng thiếu thì má cũng chỉ khóc thầm trong bụng.
Sau đó em cưới chồng, may mắn nhà chồng em có điều kiện nên em khá thoải mái trong sinh hoạt hằng ngày. Vợ chồng em nhờ vốn bên nhà chồng và chăm chỉ làm ăn nên cũng có đồng ra đồng vào. Lúc này anh của em vẫn còn khó khăn nhưng lại lỡ có bầu đứa thứ hai, chị điện thoại hỏi em phải làm sao? Em cũng bảo, thì phải sinh chứ chẳng lẽ bỏ nó. Đến lúc chị sắp sinh em lại dẫn chị đi sắm những thứ còn thiếu, rồi hết điện thoại cho anh tới chị, dặn dò động viên: “Khi nào chị chuyển dạ thì nói em mang tiền cho chị đi sinh, sắp sinh rồi chị đừng suy nghĩ gì, đừng lo không có tiền rồi căng thẳng không tốt!”.
Sau này anh chị không ở trọ nữa mà chuyển về sống với má em, em mừng lắm vì nghĩ có vợ chồng, con cháu anh chị má em sẽ vui hơn và nếu có chuyện gì cũng có người biết, chứ một mình lỡ có sao thì cũng khổ lắm.
Nhưng cuộc sống chung đụng không đơn giản như em nghĩ. Chị dâu em vì ở nhà chăm con nên từ cưới tới giờ không đi làm. Em và má chưa bao giờ có thái độ xem thường chị ấy. Chị cứ dành phần chăm hai đứa mà không cho má em đụng vào nhưng lại đi nói với chồng và người ngoài là má không phụ giúp. Trong khi đứa đầu đi học, tự tay má em cho ăn, tắm rửa và chăm sóc ở lớp (má em dạy mầm non). Có vẻ như má làm gì cũng không hài lòng chị nên chị suốt ngày mặt mày khó chịu với má em. Má buồn nhiều lắm nhưng ai hỏi về con dâu má cũng đều khen tốt. Có lẽ má em không có nhiều tiền để cho anh chị nên tất cả những gì má làm cho anh chị trước đó, anh chị đều không lưu tâm.
Chị đi làm không thèm chào má, chỉ chào khách. Em và má đón hai đứa từ nhà lớp học để chở về ngoại em chơi, khi chị về chị la hai đứa từ nay ai chở đi đâu cũng không được đi. Má em buồn mà cũng chẳng muốn nói, vì có nói cũng không được gì. Anh thì bênh vợ quá nhiều. Em luôn nghĩ nếu má có làm gì sai thì chị cứ nói, hoặc chị có thể vì những gì má đã làm cho anh chị mà bỏ qua. Má dù có thế nào cũng là má của mình cơ mà? Nhìn chồng em hiếu thảo với ba mẹ mà em thấy thương má mình vô cùng. Từ ngày về làm dâu đến giờ, má chưa bao giờ ép chị làm việc nhà hay giặt quần áo cho má. Sáng thích ngủ đến mấy giờ cũng được, má không gọi. Nếu chị có dậy sớm má cũng nói ngủ tiếp đi.
Từ trước tới giờ anh chị chưa phải góp một đồng nào cho ngày Tết hay đám giỗ ba, chỉ má và em lo. Em luôn tự hỏi tại sao chị không vì những chuyện đó mà đối xử tốt với má? Tại sao lại cứ khó chịu với má? Không lẽ kiếp trước má em đã nợ nần gì anh chị?
Em góp ý với chị thì chị không thèm nghe. Góp ý với anh thì anh bảo em đâm chột. Em chỉ thương má, cả đời vì con cái nhưng cuối cùng lại bị đối xử như vậy. Em không biết phải giúp má như thế nào? Mọi người cho em lời khuyên được không?
Theo VNE
Gặp được nhau trong đời đã khó, chia tay sao còn khó hơn?
Cần thêm nắng để em nhìn vừa bóng tối...
Đôi khi mình sợ chính mình, sợ cái cảm giác yêu 1 người quá đậm sâu. Sợ mình cứ mãi ôm ấp hình bóng anh, mùi hương của anh. Sợ khi anh quay lưng, cái cảm giác mất mát tràn lấp, sợ cái cứng cỏi giả tạo nửa vời để vờ làm yên lòng người khác.
Đôi khi bật dậy giữa đêm mà mong mỏi thiết tha 1 bàn tay ấm áp để gối đầu, dù biết rõ đó là ảo tưởng. Chỉ là thỉnh thoảng tự thấy thương mình, và tự hỏi: Không biết trong suốt quãng thời gian đó, anh có bao giờ thấy thương mình không, là Thương chứ không phải Yêu...
Đôi khi chợt lo âu, khi mọi thứ kết thúc rồi mà tình yêu vẫn còn hạn sử dụng. Mình sẽ sống tiếp những ngày tháng sau cùng ra sao khi cái cảm giác yêu say đắm 1 người bao năm qua vẫn vẹn nguyên như thế?
Và đôi khi chợt thấy an lòng, vì ngay cả khi đã rời xa nhau rồi, chúng mình vẫn hướng về nhau như tri kỉ. Giấu đi một chút nhớ thương, đối tốt với nhau thêm chút nữa, vì sợ chẳng mấy chốc ngoảnh lại đã khắc khoải vì già.
Sau 5 năm, em vẫn giữ cái cảm xúc đó, trời nắng hay trưa lạnh, vẫn chỉ nhìn thấy hình ảnh của anh, một người đàn ông trầm tĩnh và vững chãi, lặng yên hút thuốc và ôm em trong đêm. Có những khoảnh khắc một mình sẽ làm em nhớ anh ghê gớm, nhớ tới sự mạnh mẽ và yếu đuối, những giây phút nhìn xuyên qua khói thuốc và nước mắt, thấy hạnh phúc bỏ đi.
Gặp được nhau trong đời đã khó, chia tay sao còn khó hơn?
Theo VNE
Phải chia tay trai Hà Nội nhà giàu vì ngực lép Gái quê nhưng may mắn lọt vào mắt xanh của "thiếu gia" Hà Nội, chuyện tình của Hà Anh vẫn không yên ấm vì sự phản đối của gia đình người yêu. Nhà chồng tương lai cho rằng, Hà Anh "người gầy, mông bé, ngực lép thì lấy gì mà đẻ được con". Hà Anh yêu Hoàng từ năm cuối học đại học....