Buồn khi vợ quá coi trọng tiền bạc
Tôi cố gắng giải thích, nói chuyện nhiều lần cho vợ hiểu nhưng cô ấy bảo đàn bà ai đưa tiền ra mà không tiếc.
Ảnh minh họa
Tôi năm nay 31 tuổi, có vợ và một con gái. Gia đình tôi ở vùng miền Đông Nam bộ, cuộc sống không giàu có nhưng cũng đủ chi tiêu. Trước khi lấy vợ, tôi và em gái sống ở TP HCM. Tôi tốt nghiệp một trường cao đẳng, ra trường có công việc tương đối tốt. Lo cho đứa em gái học 4 năm đại học nên tôi không đi học liên thông. Em tôi ra trường có việc ổn định, tôi mới nghĩ đến gia đình nhỏ của riêng mình.
Năm 2012, tôi về quê lập gia đình và chung sống với ba mẹ đã trên 70 tuổi. Từ ngày tôi có gia đình nhỏ, ba mẹ và anh chị em tôi đều vui. Lúc còn ở TP HCM, tôi quen một cô bạn gái rất đáng yêu, học cao hơn tôi, gia đình khá giả hơn tôi. Gia đình cô ấy rất quý tôi, không chê hoàn cảnh nhà tôi. Tuy nhiên vì mâu thuẫn về nơi sinh sống: Tôi không thể sống ở thành phố vì còn ba mẹ ở quê, cô ấy không thể về quê nên tôi lặng lẽ rời xa sau 5 năm yêu nhau.
Tôi về quê, mang theo nỗi buồn đó. Về nhà, tôi nhận việc qua mạng và hằng ngày phụ ba mẹ làm việc ruộng đồng. Một ngày đứa em họ nghe chuyện của tôi nên giới thiệu bạn để tôi đi chơi cho vơi nỗi buồn. Cô gái đó là công nhân may, làm chung công ty với em họ. Tôi làm quen và nói chuyện với cô ấy, thấy cũng bình thường. Chúng tôi không hỏi về quá khứ của nhau. Sau 5 tháng tôi hỏi cưới cô ấy. Nhà cô ấy cách nhà tôi 20 km, cũng là vùng quê nên dễ hòa hợp. Cuối cùng, cô ấy trở thành vợ tôi bây giờ.
Video đang HOT
Vợ tôi rất tốt, lo lắng cho ba mẹ tôi cũng chu đáo. Tuy nhiên từ lúc mới cưới cho đến nay, có một điều luôn làm tôi đau đầu, đó là vấn đề tiền bạc. Hàng tháng, tôi trích ra một triệu từ tiền lương và tiền làm thêm để đưa ba tôi ăn sáng uống cà phê. Cô ấy nói sao nhiều thế vì ba vợ tôi xài ít hơn, mẹ vợ thường mua đồ ăn về, ba vợ chỉ ra ngoài uống cà phê. Tôi bảo ba quen rồi, trước đây tôi vẫn đưa ba như vậy, bây giờ đưa ít đi mọi người lại nghĩ tôi vừa lấy vợ đã thay đổi. Chuyện đó tôi xuống nước năn nỉ nên cũng êm nhưng vợ tôi trong lòng vẫn hậm hực. Ba tôi hỏi sao hai đứa buồn, tôi chỉ nói qua loa chứ đâu dám nói chuyện tiền bạc.
Chuyện đồ ăn trong nhà thì vợ tôi lo tốt lắm. Tuy nhiên, nếu tôi cho anh trai mượn vài trăm nghìn hay chị tôi vay vài triệu là cô ấy tỏ không vui. Tôi chỉ nói anh chị mượn đỡ vài ngày là trả liền cho qua chuyện, vui nhà vui cửa. Gia đình tôi là út ba đời nên mỗi năm gần 7 đám tiệc lớn nhỏ, rồi đám tiệc của cô bác xung quanh nữa. Anh chị tôi sợ vợ chồng tôi lo lắng nhiều nên đám tiệc nào cũng phụ tiền cho chúng tôi, nhiều nhất chúng tôi cũng chỉ phải bỏ ra 2 triệu thôi.
Ở gia đình, tôi là người kiếm tiền. Tôi không kiếm nhiều bằng người ta nhưng lương của tôi dư cho mọi chi tiêu, tôi còn có một khoản tiết kiệm cho vợ chồng. Lương vợ tôi chỉ lo đồ ăn và lo cho con gái. Tôi không biết vợ cho tiền ba mẹ vợ không. Nếu vợ cho, tôi không có ý kiến gì vì đó là hiếu thảo.
Vợ chồng tôi có vốn nên mua bò và gà về nuôi. Mọi việc chăn nuôi đều do ba mẹ tôi làm hết, chiều đi làm về sớm tôi mới cắt cỏ cho bò ăn. Vợ tôi 7h sáng đã đi làm, chiều tối mới về nên chỉ về ăn, giặt giũ và dỗ con ngủ thôi. Cả ngày, sáng tới chiều, mẹ tôi trông con tôi từ khi nó 6 tháng tới bây giờ gần 2 tuổi. Tôi thương ba mẹ mình nhiều lắm. Ba mẹ cũng cực khổ. Vì già quá nên ba mẹ không đi làm gì được, ở nhà trông con cháu thôi, đâu có kiếm được tiền.
Sợ mình chết đi sẽ không ai lo, ba tôi đã tự bỏ tiền ra xây mồ mả cho ông bà bên nội tôi, tôi không phụ gì hết. Trong khi đó, vì cậu tôi không có tiền nên mồ mả bên ngoại chưa xong khiến mẹ tôi buồn rầu. Tôi biết vậy nên bảo mẹ kêu gọi mọi người gom lại làm cho ông bà ngoại, thiếu tôi sẽ bù. Người đồng ý, người nói không có tiền nhưng tôi vẫn quyết định làm. Trong vòng 6 tháng, tôi cố gắng làm việc, kiếm thêm nhiều hơn rồi trích lại đưa mẹ, không để vợ biết vì chắc chắn vợ tôi sẽ không vui khi phải chi tiền. Tôi muốn vợ có suy nghĩ và trách nhiệm hơn vì đây là mẹ tôi và mồ mả của ông bà ngoại tôi. Mẹ đã cả đời lo cho tôi.
Khi tôi thông báo cho vợ một số tiền nhỏ hơn thực tế đưa mẹ để xây mộ, để vợ tôi thấy có trách nhiệm, vợ không nói gì nhưng ánh mắt cử chỉ không vui. Tôi thấy rất buồn, vợ tôi quan trọng tiền quá, chưa kể đâu phải tôi dùng tiền cho ai xa lạ. Tôi cố gắng giải thích, nói chuyện nhiều lần cho cô ấy hiểu nhưng vợ nói đàn bà ai đưa tiền ra mà không tiếc. Tôi thấy buồn quá. Có phải tôi bị trả oán vì đã phụ mối tình đầu? Mọi người có thể cho tôi một lời khuyên không? Cứ mãi vấn đề tiền bạc này, tôi có suy nghĩ là không hợp nhau thì chia tay.
Theo VNE
Không thể quên em - người tình ảo
Anh phải làm gì để có thể bước tiếp khi không có em đây?
Một mối tình của hai người ở hai phương trời, chỉ biết và nhận lời yêu nhau qua những dòng tin nhắn hay chỉ là những cuộc điện thoại. Dù trải qua bao nhiêu sóng gió khó khăn của cuộc sống thì cả hai vẫn muốn cùng được gắn bó với nhau. Vậy mà sau bao khó khăn gần vượt qua thì anh lại mất em.
Anh và em quen nhau nhờ cậu của em cho số điện thoại. Anh đã làm quen với em chỉ mong có thể là một người bạn cùng chia sẻ niềm vui hay nỗi buồn, giúp nhau vượt qua những khó khăn. Thế rồi những cuộc nói chuyện đã xích chúng ta lại gần nhau hơn. Tới một ngày anh thật sự thấy nhớ em một cách khó hiểu và những lần gọi cho em không được anh lại thấy lo lắng biết nhường nào. Có lẽ anh đã yêu, và anh tỏ tình với em. Không ngờ em nhận lời ngay, vì em cũng có suy nghĩ và cảm giác từ trái tim đang thổn thức giống như anh vậy. Hóa ra mấy ngày qua em cúp máy là vì em sợ em yêu anh và sợ những cuộc nói chuyện không biết dừng lại ấy sẽ khiến em yêu anh nhiều hơn thế, nhưng em đã không thể cưỡng lại với nỗi nhớ nơi con tim đang cồn cào chạy loạn nhịp ấy và rồi ta lại liên lạc với nhau. Mình bắt đầu yêu nhau như thế.
Khi ấy anh mới học năm 2 đại học, em mới năm nhất Cao đẳng, tính thời gian ra trường cả 2 sẽ cùng ra và sẽ tính xa hơn nữa. Những năm tháng hai đứa yêu nhau chỉ qua điện thoại nên lúc nào anh cũng ôm cái điện thoại ấy suốt thôi. Mình yêu nhau cũng thật hạnh phúc, cùng nhau chia sẻ những khó khăn hằng ngay và là động lục giúp nhau vượt qua những khó khăn ấy. Chính vì yêu em mà anh đã thay đổi được rất nhiều. Từ một người lười học thành một người siêng học, chịu khó và động lực lớn nhất chính là vì em.
Anh sinh ra trong một gia đình nghèo khó, nghỉ hè anh cũng chẳng thể về gặp em. Những ngày lễ, ngày tết anh chỉ biết cầm điện thoại nhắn tin với em cho em đỡ buồn. Anh đã hứa với em sau khi ra trường sẽ đón em, chúng mình sẽ làm đám cưới như bố mẹ mong muốn. Anh đã hứa sau này sẽ bù đắp lại cho em tất cả thay vì những tháng ngày yêu nhau xa cách thiếu thốn này. Những ngày em đi học mà phải vừa học vừa đi làm thêm, em đã quá vất vả để đỡ đần cho mẹ. Anh rất thương em và tự hứa với lòng mình sau này sẽ không để em chịu khổ như thế vì anh.
Đã hơn 1 năm rồi nhưng anh vẫn không thể quên em - người tình ảo (Ảnh minh họa)
Những tháng ngày yêu nhau tuy ảo nhưng lại rất chân thành, anh đã nghĩ rằng mình sẽ không thể sống thiếu vắng em được nữa. Thời gian cũng đã trôi đi nhanh chóng, cũng chỉ còn một năm nữa thôi, cả hai sẽ cùng tốt nghiệp. Anh đang mơ về ngày hai đứa gặp nhau ấy không biết sẽ như thế nào. Nhưng có lẽ số anh không được hưởng cái gọi là hạnh phúc ấy. Chỉ còn một năm nhưng với em đã quá mệt mỏi, em xin anh được chia tay. Khi đó anh chỉ biết câm nín và mong em suy nghĩ lại về quãng thời gian qua, giờ chỉ còn lại 7 tháng nữa thôi anh sẽ về đón em. Nhưng em đã không cho anh được cơ hội nào nữa, em đã nhận lời người khác. Khi đó anh đau lắm, nhưng khi yêu là vậy, còn nghĩ xa hơn thì anh đau cũng đáng vì anh chẳng có gì để em đặt niềm tin ngoài những cuộc nói chuyện qua điện thoại cả. Anh chỉ biết tự trách mình và thầm mong em sẽ được hạnh phúc bên người mà em cưới. Nhưng lý do chia tay khiến anh đau hơn đó là vi em lấy người con trai một trong gia đình giàu có, em những mong sẽ bớt đi đời cơ cực ngày nào.
Chẳng lẽ tình yêu chân thật kia không đủ để em cảm nhận thấy hạnh phúc hay sao, chẳng lẽ những gì em đã hưa với anh chỉ là nói dối sao? Chẳng lẽ không có cái gọi là tình yêu đích thực và vượt qua những vật chất tầm thường kia sao? Anh đã rất đau em à. Nhưng anh còn đau hơn khi em tìm đến anh sau 6 tháng em cưới. Lâu lắm rồi anh mới nghe lại giọng nói của em nhưng giọng em vẫn vậy, anh đã không muốn nghe nhưng em đã xin anh và rồi anh cũng nghe cuộc điện thoại ấy. Là gì đây em, anh không được nghe em cười nói vui vẻ hay là hỏi thăm anh sống như thế nào, ngược lại là em đang khóc. Em đã khóc không nói nên lời. Đó là những nỗi đau và những sai lầm khi em chọn người ấy.
Em xinh đẹp, em giỏi giang, em ngoan hiền và chịu khó. Nhưng họ không cần, họ khinh bỉ em như những gì họ khinh nhất chỉ vì biết em đi làm thêm kiếm tiền đi học. Chồng đi bồ bịch, em ở nhà chẳng ai nói chuyện. "Anh nghĩ rằng em sẽ hạnh phúc sao? Thật sự bây giờ em sống chẳng bằng con chó trong nhà người ta. Em phải tự làm lấy mọi thứ để nuôi mình..." . Nghe xong những câu nói ấy anh đã ứa nước mắt theo những tiếng khóc nức ở và nghẹn lời của em. Anh cứ ngỡ rằng trái tim này sẽ được ngủ yên sau gần nửa năm cố gắng. Vậy mà mọi thứ như đang ùa về dồn dập, Anh muốn được gặp em hơn lúc nào hết, anh muốn cứu em khỏi cái nhà ấy. Nhưng anh phải làm sao? Em là vợ của người ta rồi kia mà, sẽ chẳng có ai ủng hộ cho anh cả. Bởi vì em không được ly hôn, nếu muốn thì em phải đền bù cho nhà người ta những khoẳn tiền thách cưới trước kia. Và rồi anh cũng chỉ biết câm nín để nghe tiếng em khóc mà trái tim như đau quằn quại.
Tình ảo là thế sao? Tình ảo sẽ không thể trở thành thật được sao? Cuộc điện thoại ấy là cuối cùng em gọi cho anh rồi đó, bây giờ cũng đã hơn 1 năm rồi nhưng anh vẫn không thể quên em - người tình ảo. Anh chẳng biết mình có đủ can đẳm để đi gặp em không? Anh cũng không biết mình còn suy nghĩ ấy để làm gì khi mà mọi thứ coi như kết thúc? Anh phải làm gì để có thể bước tiếp khi không có em đây?
Theo VNE
Đã bị sàm sỡ còn bị chồng cho ăn tát Tôi không muốn nhìn mặt chồng nữa. Anh ấy là đàn ông, không bảo vệ được vợ thì chớ, lại còn bạo hành với tôi. Chồng tôi là rất hay ghen và có tư tưởng sở hữu rất lớn với vợ. Anh ấy luôn luôn khó chịu mỗi khi người đàn ông khác nhìn ngắm vợ mình, nhất là vào vòng một của...