Buồn bã khi biết lý do mẹ chồng luôn bắt tôi đi mua đồ ở siêu thị
Chưa khi nào tôi lại mất niềm tin và cảm thấy bị xúc phạm như lúc này.
22 tuổi, tôi kết hôn, rồi lại mang bầu và sinh con luôn. Nên thành ra 25 tuổi, cho dù tốt nghiệp đại học nhưng vẫn là kẻ ăn bám, sống phụ thuộc vào chồng và nhà chồng.
Người ngoài nhìn vào ai cũng khen tôi là sướng, tốt phúc khi lấy được chồng giỏi giang, gia đình chồng có điều kiện. Và tôi cũng thấy mình thật may mắn khi được là vợ anh, là con dâu của bố mẹ.
Cả bố mẹ chồng tôi đều là dân kinh doanh, nên gia đình có điều kiện kinh tế. Sau khi tôi về làm dâu, mọi công việc nhà cửa, cơm nước, nội trợ mẹ giao lại cho tôi quán xuyến, còn mẹ chỉ hướng dẫn và quan sát. Từ khi ở nhà bố mẹ đẻ, tôi cũng thường xuyên làm việc nhà nên cũng không đến nổi đoảng lắm, mẹ chồng chưa khi nào phải buồn lòng.
Về nhà chồng, ban đầu tôi cũng choáng về cách sinh hoạt, chi tiêu của gia đình. Mang tiếng là giàu, có điều kiện nhưng một ngày, mẹ chồng chi tiêu sinh hoạt trong một khoản tiền nhất định. Và số tiền ấy không lớn hơn bên gia đình tôi là mấy.
Một tuần sau khi tôi làm dâu, mẹ giao việc đi chợ, cơm nước cho tôi. Hằng sáng, mẹ đưa tiền chợ và lên thực đơn sẵn, tôi chỉ việc mua về chế biến. Phần vì chưa thạo chợ búa nên tôi thường mua đắt, tốn kém và bị hụt số tiền mẹ đưa cho. Mẹ không những không trách mà còn động viên tôi dần dần sẽ quen.
Tôi cũng thấy mình thật may mắn khi được là vợ anh, là con dâu của bố mẹ. (Ảnh minh họa)
Khi tôi mang thai, mẹ nói không nên mua thức ăn ngoài chợ, bởi chưa được kiểm dịch kỹ càng. Ăn đồ trong siêu thị đảm bảo, có xuất xứ, nguồn gốc nên yên tâm. Rồi mẹ còn dặn dò tôi cẩn thận, đi mua nhớ lấy hóa đơn để mình còn kiểm tra hàng hóa, nhỡ có vấn đề gì còn có cái đối chứng với nhân viên siêu thị. Suốt mấy năm qua, tôi vẫn tin đó là tính cẩn thận của mẹ, khiến tôi còn trầm trồ ngưỡng mộ. Nhưng khi biết được sự thật, làm tôi buồn vô hạn.
Sau khi được mẹ nói nên mua đồ siêu thị, thì dù nhà xa, bầu bí nhưng tôi vẫn cần mẫn, sáng nào cũng đến đó mua đồ theo thực đơn mẹ lên sẵn, rồi về đưa hóa đơn mua hàng cho mẹ. Chồng và bố chồng tôi đều nói mua đồ siêu thị không tươi ngon bằng ngoài chợ, nhưng mẹ vẫn nhất nhất làm theo ý mình. Từ gói tăm, đến những vật dụng lớn, tôi đều đến siêu thị mua và lấy hóa đơn về.
Video đang HOT
Suốt 4 năm qua, tôi cứ chăm chỉ, ngoan đạo làm theo lời mẹ chồng mà chưa một lần nghi ngờ, cãi lại. Cho đến cách đây mấy hôm, nhà có cô cháu họ của mẹ chồng ở xa về chơi. Ăn cơm xong, mẹ chồng nói tôi chạy ra siêu thị mua hoa quả tráng miệng, tôi đi ngay, nhưng mẹ chồng vẫn dặn với: “Ra siêu thị mua con nhé”, mặc cho chồng tôi và chị họ gàn. Tôi dắt xe ra đến cổng thì chồng nói vào chơi với con để anh đi mua hộ.
Tôi quay vào đến sảnh thì nghe mẹ và chị họ đang nói chuyện, nên không tiện bước vào. Chị ấy nói sao mẹ tôi cứ thích mua đồ siêu thị, chắc gì đã tươi, ngon và có xuất xứ như quảng cáo đâu. Thì mẹ chồng tôi thở dài sườn sượt nói: “Ôi dào, dì cũng có thích đâu.
Nhưng cực chẳng đã mới phải làm thế. Hồi đầu, đưa tiền cho nó đi chợ nhưng cứ thâm hụt suốt. Nó bảo mua bao nhiêu biết vậy, chứ ai mà kiểm tra được. Mua siêu thị không tươi lắm, nhưng được cái kiểm tra được tiền. Có ăn bớt hay không là biết ngay”.
Hóa ra, mẹ muốn kiểm soát chuyện chợ búa, tiêu tiền của tôi nên mới bắt mua đồ siêu thị như vậy. (Ảnh minh họa)
Nghe rồi, chị họ cười đáp: “Dì cẩn thận quá, con cái chứ ai mà phải chặt chẽ thế. Cháu thấy em ấy thật thà chăm và ngoan mà”. Nhưng mẹ chồng tôi vẫn tiếp lời “Không tin được, Nó không công ăn việc làm, nhỡ đâu nó bớt tiền chợ, giấu làm vốn riêng hay mang về quê cho bố mẹ thì sao?”
Nghe từng lời nói của mẹ chồng, nước mắt tôi cứ thế lã chã rơi. Hóa ra, mẹ muốn kiểm soát chuyện chợ búa, tiêu tiền của tôi nên mới bắt mua đồ siêu thị như vậy. Còn nữa, mẹ chẳng tin tưởng, yêu thương gì tôi như những gì bà thể hiện, mà sau đó là cả một sự dè chừng, nghi hoặc.
Chưa một lần tôi gây ra lỗi hay tiêu tiền mà không có lý do chứ đừng nói gì đến chuyện bớt tiền chợ mẹ đưa để mang về cho bố mẹ. Tôi thấy mất niềm tin và bị xúc phạm khi mẹ nghĩ sai về mình. Cứ thế tôi chỉ biết đứng im lặng mà khóc, cho đến khi chồng tôi trở về, rồi lầm lũi theo anh vào nhà.
Mấy ngày nay, chồng thấy tôi buồn, gặng hỏi lý do, nhưng tôi không biết trả lời anh thế nào? Theo mọi người, tôi có nên kể cho chồng mọi chuyện rồi nói chuyện thẳng thắn với mẹ chồng không? Chứ thực tình, tôi không muốn sống trong cảnh ngờ vực, đề phòng như thế này nữa.
Theo PNVN
Buồn bã vì bị mẹ chồng gọi là cô con dâu mặt sẹo
Mẹ chồng nói: "Cô đi ngay đi, cô có biết, bố cô bị thế này sẽ có bao nhiêu quan khách, bạn bè đến thăm. Cô định ở đây để cả làng, cả tổng biết nhà tôi có cô con dâu mặt sẹo à? Cô muốn họ cười vào gia đình tôi sao?".
Tôi kết hôn gần 1 năm, chuẩn bị sinh con, nhưng có vẻ gia đình chồng vẫn chưa hoàn toàn ưng và xem tôi là con dâu. Nhiều lúc tôi cảm giác như mình là kẻ ở, là cái thùng để chứa tất cả tức giận của mẹ chồng.
Tôi và chồng bằng tuổi nhau, lại làm cũng một cơ quan nên tình cảm của chúng tôi tiến triển nhanh chóng. Chỉ yêu nhau 3 tháng, anh đã đưa tôi về ra mắt gia đình và mong muốn cưới tôi làm vợ. Màn ra mắt gia đình chồng tương lai của tôi chắc hẳn chỉ "có một không hai", mà cả đời tôi cũng chẳng thể quên được.
Trời phú cho tôi vóc dáng cao ráo, thanh thoát, da trắng, tóc đen nhưng lại cho tôi một khuôn mặt không hoàn hảo. Không phải tôi xấu, mà khi bé tôi bị ngã, có một vết sẹo lõm, dài cắt từ trán xuống lông mày, bên phải. Tôi để tóc mái nhưng chỉ che được một nửa, còn một nửa gần mắt không giấu được. Nếu tôi vuốt hết tóc lên thì trông như một con rết nằm trên đó.
Tôi từng hỏi người yêu có sợ, có ghét bỏ không thì anh nói không. Con người không ai hoàn mỹ, nên trời để tôi có một vết sẹo để che giấu bớt nét đẹp. Anh bằng lòng với tất cả những gì tôi hiện có.
Cuối buổi chiều, tôi chào ra về nhưng chỉ nhận được cái gật đầu, không ai thèm đáp lại. (Ảnh minh họa)
Ngày anh đưa tôi về, mẹ anh đon đả ra mở cửa chào đón, hoan hỉ lắm, nhưng khi tôi đi rửa mặt xong, vừa nhìn lên mặt tôi, nụ cười của mẹ tắt hẳn. Còn bố anh thì có vẻ giật nảy mình, sau đó ông lắc đầu thở dài.
Ngày hôm đó không may mắn chút nào với tôi. Mọi người lạnh nhạt dần, chẳng ai hỏi han gì nữa, cuối buổi chiều, tôi chào ra về nhưng chỉ nhận được cái gật đầu, không ai thèm đáp lại.
Sau nhiều lần gặng hỏi bạn trai, thì anh mới nói, bố mẹ chê tôi, nói vết sẹo của tôi nhìn đáng sợ, thậm chí, sợ cả điều tiếng, sợ cả những lời thêu dệt của họ hàng, làng xóm về xuất xứ của vết sẹo ấy. Và còn hàng nghìn, hàng tỉ những lý do khác về dung nhan của tôi nữa. Tôi hiểu, mối tình của chúng tôi chẳng có tương lai.
Thậm chí, mẹ anh còn gọi cho tôi rất nhiều lần để nói, tôi và anh không thể được, rằng nếu tôi yêu anh thì nên buông tha, bởi lấy tôi anh không chỉ thiệt thòi vì có vợ không hoàn hảo, lại còn bị mất mặt với bạn bè.
Tôi nghe cũng buồn lắm, nhưng vì yêu và vì anh động viên nên chúng tôi không bỏ cuộc. Đến khi tôi có bầu thì gia đình anh miễn cưỡng phải cưới. Hôn lễ của chúng tôi nặng nề, chẳng mấy vui vẻ, khi mẹ chồng nói thẳng chuyện không ưng, chuyện bị ép cưới với bố mẹ tôi. Tôi biết cuộc sống ở nhà chồng của tôi sẽ chẳng dễ dàng, nhưng tôi luôn cố gắng, nhẫn nhịn và làm tròn trách nhiệm của mình.
Vợ chồng tôi mới cưới, nhưng mẹ chồng không để anh dẫn tôi đi thăm họ hàng, làng xóm gì. Thậm chí, tôi đứng ngoài đường, nói chuyện với cô hàng xóm mẹ cũng không hài lòng, bà nói "Mặt đẹp lắm à mà còn trưng ra đấy. Khổ, nhà mỗi đứa con trai mà rước về đứa con dâu rõ "đẹp"...
Nhớ lần bên nhà ngoại của chồng có giỗ, mẹ nói cả nhà sang bên ấy làm giỗ cụ. Tôi cũng tất tả sửa soạn, chợ búa, mua sắm và sắp đồ lễ cùng mẹ. Nhưng đến giờ đi, mẹ lại nói tôi ở nhà, sang bên ấy làm gì mà kéo cả nhà đi vậy. Nghe mẹ nói thế, chồng tôi đỡ lời "Em bầu bì, ở nhà không sang ấy đông người mệt mỏi".
Tôi cười đồng ý, nhưng tôi hiểu mẹ không muốn tôi đi cùng, vì sợ họ hàng nhìn chằm chằm mặt tôi. Tôi buồn nhưng không hề để bụng, vẫn chăm sóc gia đình và làm tròn trách nhiệm. Nhưng đến hôm vừa rồi, thì có một chuyện khiến tôi chẳng thể chịu đựng nổi.
Tôi sững người như trời chồng vì lời nói của mẹ chồng, tại sao bà lại quá quan trọng việc tiếng tăm, đẹp đẽ đến vậy? (Ảnh minh họa)
Chồng và bố chồng tôi đi ăn cưới, bị tai nạn xe máy. Bố chồng bị gãy chân, còn chồng chỉ bị xây xước nhẹ. Tôi nghe tin, từ công ty chạy vào viện thì mẹ chồng không cho vào phòng thăm bố. Bà nói "Cô đi ngay đi, cô có biết, bố cô bị thế này sẽ có bao nhiêu quan khách, bạn bè đến thăm. Cô định ở đây để cả làng, cả tổng biết nhà tôi có cô con dâu mặt sẹo à? Cô muốn họ cười vào gia đình tôi sao?".
Tôi sững người như trời chồng vì lời nói của mẹ chồng, tại sao bà lại quá quan trọng việc tiếng tăm, đẹp đẽ đến vậy? Khuôn mặt tôi là như vậy, chẳng lẽ cả đời này bà cứ bắt tôi vắng mặt trong mọi chuyện của gia đình sao? Còn chưa kể, bà là người biết rõ gốc tích, nguyên nhân của vết sẹo đáng sợ ấy cơ mà.
Tôi vừa về nhà vừa khóc. Thực lòng tôi chẳng biết cư xử sao với gia đình chồng nữa. Tôi không hiểu nổi, xấu đẹp nó lại quan trọng đến vậy? Sao chẳng ai nhìn thấy tấm lòng, sự quan tâm, mong muốn hòa đồng của tôi?
Tôi định nói chuyện với mẹ chồng, ít nhất một lần về suy nghĩ của mình. Chồng tôi cũng ủng hộ điều này, nhưng tôi vẫn băn khoăn, không biết có tác dụng gì không? Sinh con xong, tôi có nên đi thẩm mỹ xóa vết sẹo đó đi không? Liệu có xóa hết?
Theo PNVN
Ngoại tình chán từ khi bắt đầu 'ngủ' với nhau Chuyện ngoại tình giờ rất nhiều. Mình cũng không dám chắc đến một ngày mình không vương vấn một người đàn ông có vợ. Nhưng chắc chắn những mối quan hệ "ngoài luồng" như vậy chỉ khiến bạn vui trong chốc lát. Hồi trẻ con, lần đầu tiên mình nhìn thấy kẹo bông, trắng xốp bồng bềnh đã thấy run lên vì thích...