Bước thật chậm trong miền thương yêu đã cũ…
Từng bước chân em đi trên cát lại rồi lại bị xóa nhòa chỉ bởi một cơn sóng cũng như tình ta dù có nhiều kỉ niệm đẹp đến đâu rồi cũng bị thời gian hóa phai tàn…
Lặng lẽ thở dài trong một đêm cô đơn, dường như tôi cảm thấy thế giới quá vô tâm và quá đỗi rộng lớn. Nó khiến những con người đang khốn đốn vì tình như tôi tìm mãi chẳng thấy đường về. Mưa thì cứ rả rích đó còn tôi đang thầm mong đợi những giọt nước mắt của mình theo mưa mà rơi xuống để tâm hồn bé nhỏ này theo đó mà thảnh thơi.
Phố vắng lâu rồi, ánh đèn vàng nhè nhẹ mà tôi tưởng sẽ bên tôi mãi mãi bỗng vụt tắt.
Anh của tôi mà tôi tưởng sẽ bên tôi mãi mãi cũng đã rời xa. Tôi để anh rời xa.
Sóng dập, sóng tàn tình nào rồi cũng sẽ tan. Tôi vẫn luôn tự nói với bản thân mình hãy nhìn về tương lai kia, quá khứ có gì đâu để tiếc nuối thế mà nhìn lại, tôi thấy hình như biết bao nhiêu đêm liền, tôi dành gần hết để hoài niệm xa xôi. Khó khăn nhất của con người ta là gì? Chả phải sợ một buổi sáng bất chợt ta hết yêu. Nhưng tôi lại muốn mình được như thế để khỏi nhớ về anh nhớ về người đã xa-người yêu cũ-bây giờ là người của người ta.
Cẩn thận nhìn lại một quãng dài, tôi cảm thấy mình không còn se sua những đòi hỏi ích kỉ như trước. Bởi vì tôi đã nhận ra cái gì không phải của mình thì vĩnh viễn níu kéo là vô vọng, là ngu ngốc. Yêu nhiều, vui nhiều, cũng đau đớn xiết bao nhiêu thế mà sao con người lại thích sống trong một cái vòng luẩn quẩn như thế. Nhớ ngày xưa nước mắt không thể dừng tuôn rơi thế mà giờ chỉ còn một nụ cười chua chát trên nét mặt còn vương chút gượng gạo. Đằng sau nụ cười đó là cả một câu chuyện mà ít ai biết rõ.
Thật ra tình cảm của anh và tôi không quá sâu đậm đến mức ấy, chỉ là mỗi lúc cô đơn có anh bên cạnh tôi cảm thấy yên lòng lắm. Lúc nào tôi cần cũng sẽ có anh, tôi bệnh cũng có anh mà đôi lúc anh bệnh thì không có tôi. Tôi cứ giữ khư khư cái suy nghĩ rằng anh chỉ là hình bóng của người khác trong tim tôi chứ không phải chính anh để gán ghép cho mình một tội ác và để kìm chế tình yêu dảnh cho anh, bởi vì tôi không sợ đau khổ nhưng tôi sợ thất vọng. Đến một ngày tôi sắp mất anh thật sự thì tôi mới hoảng hốt kiếm tìm hình bóng vững chãi ấy trong bể người mênh mông nhưng tôi đã không kịp. Tôi không kịp nói lời yêu anh để giờ đây mỗi khi nhớ về là kí ức tràn vào đầy thương nhớ.
Tôi bảo anh rằng chia tay không đáng sợ thế đâu.
Video đang HOT
Tôi bảo anh rằng rồi anh sẽ quên con người bạc tình như em ngay thôi.
Đến cuối cùng người không quên được lại là tôi, anh đã ra đi yên bình và hiện tại sống thật hạnh phúc.
Tôi ngồi ngắm làn mưa bụi mà ngó lơ tâm trí về một miền hồi ức xa xôi mà nơi đó có anh, nơi đó có những niềm vui vào mỗi buổi sáng, những chiếc ô vào những khi trời mưa trưa hay cả những khi dạo phố khi trời về chiều.
Mình là người lạ của nhau rồi anh- người lạ vô cùng quen thuộc.
Đã từng say đắm một bóng hình
U mê bảo rằng tình đáng khinh
Thoáng chốc người đi không ngoảnh lại
À, ta vừa mất một cuộc tình..
Theo Guu
Yêu sâu, quên lâu và sẽ nhớ kỹ!
Những thứ quan trọng đối với ta thường rất "nặng", không dễ gì giữ trên tay hay mang theo khư khư bên mình, chỉ có thể từng ngày, từng ngày dùng hết tình cảm và lý trí của mình tìm cách giữ lại bên ta để đợi đến một ngày có thể đủ sức ôm trọn trong vòng tay này!
Ta buồn, và ta hiểu vì sao ta buồn...
Rồi một ngày ta không còn trong tình yêu của nhau, mỗi người một nơi, tưởng gần nhưng lại xa vô chừng... Chỉ cách nhau một đoạn đường, một chuyến xe, nhưng dường như là có đi cả cuộc đời mãi cũng chẳng đến nơi!
Những lời hứa hẹn, những dư âm vẫn còn đấy, chỉ có người bỏ ta lại chơi vơi rồi quay lưng đi mất. Phải chăng tất cả mọi lời nói, mọi chuyện đều chia ra hai nửa, ta chỉ nên tin một nửa thôi? Cái khó là ta chẳng biết phải chọn lấy nửa bên nào để tin.
Tình chưa ấm đã vội tan...
Có những cuốn sách, những bộ phim ta đã từng xem qua. Để rồi bất chợt ta xem lại nó, ta vẫn có cảm xúc nguyên vẹn như lúc ban đầu... Kỉ niệm cũng thế, vui buồn hạnh phúc khổ đau sung sướng, mỗi khi nhớ đến, nó vẫn mang lại cho ta những cảm xúc đúng như lúc mà ta nhận lấy và ghi vào tận tâm can.
Để rồi có những ngày, những ngày khi mở mắt ra, ta cảm thấy tâm hồn dường như trống rỗng... Một người đã từng bên ta mỗi giây mỗi phút với tất cả yêu thương và quan tâm, vô hồn nhìn lại vẫn còn vẹn nguyên những kỉ niệm, chưa kịp nồng mà người đã không còn ở cạnh bên... Ta thật chẳng thể biết phải làm gì với ngần đó nhớ thương, đã tìm được nhau nhưng sao lại nỡ hoang phí duyên này?
Đừng nói chia tay, vì đã bao giờ nói yêu...
Những thứ quan trọng đối với ta thường rất "nặng", không dễ gì giữ trên tay hay mang theo khư khư bên mình, chỉ có thể từng ngày, từng ngày dùng hết tình cảm và lý trí của mình tìm cách giữ lại bên ta để đợi đến một ngày có thể đủ sức ôm trọn trong vòng tay này.
Người đã về bến cũ hôm nào, có buồn có vui cũng không chờ đến lượt ta quan tâm... Không còn bên nhau nữa thì câu hỏi thăm cũng trở nên dư thừa. Và điều làm cho ta cảm thấy tồi tệ nhất có lẽ là không biết nên buông bỏ tất cả hay tiếp tục... Nó cứ lưng chừng như thế, mặc cho tâm trí thao túng để mọi chuyện không phai nhạt dần theo thời gian.
Người đang sống ra sao? Nụ cười có còn vui tươi, hay lại buồn tủi như những ngày xưa ấy, có thường đến những nơi mà ta đã từng qua... Có còn mong chờ ta như ta nhớ người!?
Một khi con người ta đã thấy được hạnh phúc thì thật khó dối lòng mình. Nếu người đã đành lòng quên tại sao vẫn hoài đắm chìm trong ký ức để phải chuốc lấy khổ đau. Đến giờ phút này đây, một người vì còn thương còn yêu nên vẫn nhớ, còn một người đã chọn con đường khác nên vô tâm hững hờ... Rồi sẽ còn lại ai quan tâm ai, bờ vai nào để người tựa đầu mỗi khi buồn tủi, bàn tay nào sẽ lau khô hết những giọt nước mắt của sự khổ đau?
Và nếu như tất cả mọi người trên thế giới này, ai cũng thấu hiểu cho nỗi khổ đau của người khác. Và coi chuyện khó khăn của người khác là chuyện nên hỏi han, rồi mở lòng, dang tay ra giúp đỡ. Đến lúc đó, khi không có tôi ở bên, hy vọng cũng sẽ có ai đó giống như tôi, luôn đưa tay ra giúp đỡ cho người mà tôi quan tâm, người tôi yêu thương chứ!?
Dễ đến, khó buông...
Có những đêm không hẹn mà gặp, lặng nhìn nhau không nói nên lời. Dù cho tâm tư có ngàn lời muốn bày tỏ để người này có thể hiểu được suy nghĩ của người kia, nhưng rồi môi chỉ mỉm cười, miệng khô khốc chỉ biết mở lời hỏi han bình thường, còn nỗi lòng lại giấu kín! Dường như trong lý trí có một vật cản vô hình chặn ta lại, kiềm nén cảm xúc của ta, chẳng để cho ta bộc lộ những gì chân thật nhất mà ta muốn, để rồi chuyện đâu lại vào đấy. Cái vẫy tay chào nhau không vấn vương nhưng trong lòng lại muốn ôm chặt lấy.
Có lẽ sẽ chẳng ai tiếc cho ta, tiếc cho những cái vốn đã bỏ ta mà đi...
Còn ta, vẫn mãi chìm đắm trong một ngõ tối, chẳng biết bám víu vào đâu...
Và, lúc này thế giới đang dần vắng thêm một người, một người mà ta yêu thương...
Theo Guu
Ngày tình lạc và người rời cũng đi mất Câu đáng nói phải là câu "Anh đừng đi!". Nhưng lại sợ người vẫn đành tâm đi mất, làm ngơ câu nói đừng đi của mình... Những lúc như thế này thấy yêu đương cứ khổ khổ, tội tội. Kiểu như, muốn giữ người ta ở lại, cả trong tim mình, cả trong đời mình, nhưng người ta nhất quyết ra đi. Lúc...