Bước qua nỗi đau, em sẽ là một cô gái tuyệt vời…
Nhìn lại quãng thời gian đó, đôi lúc em còn tự bật cười. Tình yêu mà, có hạnh phúc thì phải chấp nhận khổ đau, hoặc em tìm đúng người hoặc em phải chịu thiệt. Và con gái thì luôn hi sinh nhiều hơn trong tình yêu.
Mưa chợt đến, rả rích, em lặng lẽ nghe những tiếng mưa còn thổn thức, em không phải là một cô bé sống nội tâm, nhưng em thích không khí bình lặng như thế. Mưa, em nhặt nhạnh những đổ vỡ, những đau buồn đã qua, ghép lại, nhưng thật lạ, nước mắt em chẳng còn rơi như trước. Một năm, có lẽ đã quá nhiều để em có thể mạnh mẽ đứng dậy.
Có ai sống trong nỗi buồn được mãi. Em còn nhớ, ngày anh lạnh lùng rời bỏ mọi thứ ở em, trong em như vỡ vụn, tan nát, mệt mỏi. Từng ngày trôi qua, cố gắng cách mấy cũng chẳng thể quên được, rồi em làm những thứ điền rồ, chỉ để mong mỏi một điều kì diệu mà chắc chẳng bao giờ xảy ra. Đêm đối với em thật dài, suy nghĩ kéo theo suy nghĩ, nước mắt lại lăn dài…
Rồi những ngày mưa đến, em chẳng thể nào ngăn nổi cảm xúc của mình, vỡ òa, đã có lúc em khóc thật to, như một đứa trẻ. Anh có biết em ghét mưa đến thế nào không? Nó khiến nỗi buồn của em rơi đến tột cùng, cảm giác chẳng thể nào tệ hơn. Cứ thế từng ngày, từng giờ, em một mình gắm nhấm đau thương như thế. Đôi lúc, em tự an ủi mình rằng, rồi mọi thứ sẽ qua, nhưng có chăng chỉ là niềm vui thức thời, rồi lại tiếp tục rơi vào chuỗi ngày mỏi mệt.
Và cũng một ngày bình thường như thế, em cũng chẳng biết từ lúc nào, nỗi nhớ anh không còn tràn về mỗi đêm, nó cứ thi thoảng đến rồi dần phai nhạt lúc nào chẳng hay. Em nhận ra, mọi thứ đã khác, em yêu bản thân mình yêu hơn, em ăn nhiều hơn không còn bỏ bữa, em ngủ ngon hơn, biết chăm chút cho mình nhiều hơn, tối đến chẳng còn suy nghĩ vẩn vơ rồi lại ôm gối khóc lóc. Cho đến lúc này, em thấy mình thực sự mạnh mẽ. Nhưng anh biết không, em trở nên lạnh lùng và vô tâm hơn, cứng rắn hơn nữa.
Video đang HOT
Có lẽ bởi mọi thứ em đã phải trải qua nó dai dẳng và đau đớn nhiều. Nhìn lại quãng thời gian đó, đôi lúc em còn tự bật cười. Tình yêu mà, có hạnh phúc thì phải chấp nhận khổ đau, hoặc em tìm đúng người hoặc em phải chịu thiệt. Con gái luôn hi sinh nhiều hơn trong tình yêu. Em đã làm rất tốt, nhớ thì bảo là nhớ, thương thì bảo là thương, em đừng bao giờ để em xúc của mình bị giam cầm, cho dù thế nào đi chăng nữa.
Sau vấp ngã, em vẫn thật tuyệt vời đó thôi!
Theo Blogtamsu
Anh chờ em lâu lắm đúng không?
Đớn đau quá nhiều làm em sợ khi có yêu thương gõ cửa. Vì thế mà anh chờ em lâu lắm rồi đúng không?
Xin anh hãy tha thứ cho sự hoài nghi trong em. Em ngờ vực không phải vì anh không tốt, cũng không phải vì trong lòng em cô đơn, mà vì hạnh phúc này đến quá bất ngờ khiến em không tin nó có thật.
Anh đã đến bên đời em, dừng chân lại, đưa tay kéo lấy em lên khỏi vũng bùn của nỗi buồn trong quá khứ. Sự rạng ngời của tình yêu và lòng tốt khiến em không dám tin ánh hào quang trước mặt mình là sự thật. Em đã yêu, đã tin nhiều lần và rồi em nhận được chỉ là sự hẫng hụt. Giờ đây, một lần nữa, em lại phải đứng trước lựa chọn: Tin hay không tin? Bởi vì em biết, nó sẽ lại tác động tới con tim của em. Một con tim đã có quá nhiều đau đớn.
Em như kẻ đã từng vấp ngã, mà ngã đau là đằng khác. Vì thế mà mọi con đường bằng phẳng đều làm em e ngại. Có quá nhiều thứ khiến em cảnh giác. Em còn quá trẻ, trước những trở ngại trong đời em không có gì khác ngoài con tim trinh nguyên. Vì thế mà khi bị phản bội em không có bản lĩnh, không có ý chí, không có nghị lực, chỉ có một con tim mang ra hứng trọn nỗi đau đó. Thế nên em sợ, sợ cho tới tận bây giờ, khi có một hạnh phúc khác nảy mầm.
Tổn thương quá nhiều khiến em sợ cả yêu thương (Ảnh minh họa)
Có lẽ anh đã bị tổn thương nhiều lắm vì em. Bởi lẽ không có gì đau bằng khi ta yêu bằng con tim chân thành nhưng lại luôn bị đối phương ngờ vực. Đáng đau khổ hơn nữa là họ luôn nghi ngờ ta sẽ giống một kẻ tồi tệ trước đó. Điều ấy là một sự tổn thương rất lớn. Em biết chứ. Nhưng lúc đó em ích kỉ, em chỉ nghĩ được cho cảm giác của mình, em sợ mình sẽ lại bị đau vì thế mà em lại làm anh đau.
Em đã tìm mọi cách để đẩy anh ra thật xa vì em không dám tin hạnh phúc mình có trong tay là thật. Em thà chọn cô đơn còn hơn là một lần nữa tổn thương vì người mình yêu. Nhưng em càng đẩy anh ra thì anh lại càng tiến lại gần em hơn. Anh nói với em rằng không có cách chữa vết thương nào tốt bằng việc học cách yêu thương thêm nữa. Chỉ có tình yêu mới xoa dịu nỗi đau tình yêu gây ra một cách nhanh nhất.
Anh kì lạ thật. Anh có sức chịu đựng đến phi thường. Em không phải là cô gái quá nổi bật đến mức anh phải hi sinh quá nhiều như thế vì em. Em không xinh đẹp, không giàu có, không giỏi giang, em chỉ có một quá khứ buồn vì bị phụ tình và hiện tại đang có một trái tim đau, trái tim luôn nghi ngờ. Vậy mà anh vẫn cặm cụi bên em, mỗi khi em cần anh đều nhanh chóng có mặt chỉ để nhận về em một sự hững hờ.
Em sẽ không từ chối anh, sẽ không để tình yêu ở lại (Ảnh minh họa)
Anh không bắt buộc, không vội vã, không hờn trách em, anh cứ ra sức chờ đợi và không ngừng quan tâm. Sự đúng mực đó của anh càng làm em thấy yêu hơn bao giờ hết. Nhưng kì lạ thay, càng yêu thì em lại càng muốn tránh xa. Khi em nhận ra em yêu anh quá mất rồi thì em lại càng lo sợ. Ngày trước em đã từng yêu và tin như thế, nhưng em nhận được gì...
Nhưng rồi khi anh ra đi... khi anh bắt đầu rời xa thì em thấy sợ thực sự. Em nhận ra rằng việc không được có anh lúc này còn đáng sợ hơn việc nếu yêu rồi mất anh. Đó là chuyện ngày sau mới xảy ra, mà biết đâu đó cũng chẳng bao giờ đến. Vậy tại sao em lại vì một chuyện chưa tới mà bỏ hạnh phúc bây giờ.
Em xin lỗi vì đã mất quá nhiều thời gian để nghi ngờ mà lẽ ra em nên dành thời gian đó để yêu thương. Hãy coi đó như một sự thận trọng để rồi khi tin em sẽ yêu mà không hối tiếc... Cảm ơn anh đã kiên trì, cảm ơn anh vì đã dứt bỏ đúng lúc để em nhận ra em cần phải nắm giữ yêu thương...
Theo Khampha
Trái đắng cho kẻ thứ 3 Bị người đàn ông có vợ ruồng bỏ với cái thai trong bụng, D. đành cầu cứu người đàn ông khác với một đám cưới và ước mong về một gia đình hạnh phúc. Có thể người đời sẽ nghĩ rằng vì cô là kẻ cướp chồng, phá vỡ hạnh phúc gia đình của người khác nên cô đáng bị nhận cái giá...