Bực tức vì chồng bắt dùng lọ nước hoa cũ kĩ mỗi đêm, tôi sởn da gà khi vô tình nghe cuộc trò chuyện giữa anh và chị chồng
Có hôm tôi cố tình không dùng nước hoa thì chồng cũng chẳng thèm đụng vào vợ. Muốn gần gũi, tôi buộc phải dùng đến lọ nước hoa cũ kĩ ấy trong chán chường.
Vợ chồng tôi yêu nhau được 3 tháng đã cưới. Cũng chẳng phải bác sĩ bảo cưới mà vì mẹ anh bị ung thư giai đoạn cuối. Ngày cưới chúng tôi, bà nằm thoi thóp ở bệnh viện. Vì thế mà chúng tôi chỉ làm lễ bái gia tiên, đãi dòng họ mâm cơm nhỏ chứ chẳng có thời gian tổ chức linh đình. Lễ cưới vừa kết thúc, chồng tôi đã chạy ngay đến bệnh viện với mẹ. Tôi về làm dâu được 2 ngày thì mẹ chồng qua đời.
Có lẽ vì yêu nhanh cưới gấp nên tôi không kịp tìm hiểu kĩ về chồng mình. Tôi chỉ biết loáng thoáng trước khi đến với tôi, chồng từng có mối tình sâu đậm với một cô gái khác. Vốn nghĩ ai cũng có khoảng trời riêng nên tôi cũng không hỏi đến nhiều. Nhưng tôi có một chuyện phân vân mãi. Đó là mỗi khi “gần gũi” nhau, chồng đều bắt tôi dùng một lọ nước hoa cũ, đã vơi đi gần phân nửa rồi.
Nhiều lần tôi chống đối, không dùng hoặc dùng nước hoa của mình nhưng đều nhận lại cái kết bẽ bàng. Tôi không dùng một tháng thì chồng lạnh nhạt một tháng. Mong có bầu, tôi buộc phải chiều theo chồng.
Tôi loạng choạng đi lên phòng, đầu óc mông lung vì sốc. (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Tôi mang ấm ức ấy kể với chị chồng. Chị ấy thở dài bảo để chị ấy khuyên bảo anh. Tôi vì tò mò nên khi thấy chị chồng gọi chồng tôi vào phòng riêng nói chuyện, tôi đã lén đứng bên ngoài nghe trộm.
Ban đầu, họ nói nhỏ, tôi không nghe được. Nhưng một lúc sau, chị chồng tôi gắt lên trong giận dữ: “Nó chết lâu rồi, sao em không quên nó đi. Em định hành hạ vợ đến bao giờ nữa?”. Sau đó là tiếng chồng tôi vừa thanh minh vừa nức nở khóc. Tôi nghe mà chết sững cả người, đứng chôn chân tại chỗ.
Trời ơi, lọ nước hoa ấy là của người yêu cũ của chồng tôi. Vì quá thương nhớ cô ấy nên anh bắt vợ phải dùng để tự nghĩ cô ấy vẫn còn sống? Nghĩ tới đó, tôi lạnh cả người. Hồi giờ tôi cứ vô tư dùng mà không hề biết sự thật về nó. Tôi cứ nghĩ đơn giản rằng anh thích mùi hương ấy nên bắt ép tôi dùng thôi. Đau đớn, phẫn uất làm sao!
Tôi loạng choạng đi lên phòng, đầu óc mông lung vì sốc. Mọi người ơi, tôi phải làm gì với cuộc hôn nhân này, với lọ nước hoa và một người chồng bị ám ảnh về người cũ mà không thể thoát ra đây?
Yêu nhau gần 10 năm chưa một lần được người yêu tặng quà, cho đến một ngày anh tặng một món quà giá trị khiến tôi không ngờ đến
Món quà lần đầu tiên được nhận từ người yêu, tôi không ngờ đó lại là món quà cuối cùng mà anh tặng tôi. Đau lắm nhưng không thể làm gì khác được.
Tôi và anh yêu nhau từ những năm học cấp 3, rồi vào đại học và ra trường đi làm. Tình cảm của cả hai vẫn ngọt ngào dù đôi lúc có giận dỗi nhưng sau đó làm lành rất nhanh.
Yêu nhau gần 10 năm rồi nhưng chưa bao giờ anh tặng tôi một món quà nào dù đó chỉ là bông hoa. Những dịp lễ hay sinh nhật gì đó, bạn bè ôm hết món quà này đến món quà khác, còn anh thì lại tỏ ra không vui vẻ gì mỗi khi tôi gợi ý tặng quà.
Biết tính anh khô khan, không quen thể hiện ra bên ngoài nên từ đó tôi cũng chẳng bao giờ đòi quà người yêu nữa. Dù không có quà cáp nhưng tình yêu của chúng tôi vẫn rất đẹp và nhiều kỷ niệm không thể quên.
Cho đến một ngày đang đi làm thì gặp được một anh bạn đồng nghiệp của người yêu khiến tôi ngạc nhiên vô cùng: "Em nghe nói anh cùng đi công tác hai tháng với người yêu của em cơ mà, sao lại ngồi đây nhậu vậy?".
Cậu bạn đó bảo người yêu tôi nghỉ việc rồi, nghe đâu về quê thả cá nuôi lợn thì phải. Không tin những lời cậu bạn đó nói tôi đã gọi điện hỏi người yêu ngay lập tức. Đến lúc này anh mới chịu thú nhận với tôi những lời cậu bạn kia nói là đúng.
Ngay lập tức tôi cúp máy và giận người yêu mất một tuần nhưng rồi nhớ quá chịu không nổi tôi đã về nhà anh để hỏi lý do tại sao lại bỏ mặc tôi trên thành phố còn bản thân thì trốn về quê làm ruộng?
Chỉ biết khi tỉnh lại mình đã nằm trên giường bệnh, nhìn anh mà tôi chỉ có biết ứa nước mắt khóc thương thôi. (Ảnh minh họa)
Bao nhiêu bực tức và giận dỗi chất chứa trong đầu chờ gặp anh để xả, thế nhưng vừa nhìn thấy bộ dạng anh, tôi sững sờ bật khóc. Mới xa nhau có gần một tháng mà anh đã gầy sụp đi, râu mọc lởm chởm còn chẳng chịu cạo nữa.
Anh vẫn chưa biết trả lời tôi như thế nào thì bác gái nói anh đang bị ung thư gan giai đoạn cuối. Nghe đến đây tôi không thể khóc được nữa mà bất tỉnh ngay lập tức.
Chỉ biết khi tỉnh lại mình đã nằm trên giường bệnh, nhìn anh mà tôi chỉ có biết ứa nước mắt khóc thương thôi. Khi chỉ có hai chúng tôi ở trong phòng, anh bảo tôi ngồi dậy rồi đưa cho một cuốn sổ đỏ và tờ di chúc. Anh vội cất nhanh vào trong túi của tôi rồi nói đó là món quà duy nhất mà có thể tặng tôi trong suốt 10 năm yêu nhau.
Anh còn căn dặn là đừng nói cho bất kỳ ai biết đó là món quà anh tặng để tránh gặp rắc rối sau này.
Hơn một tháng sau anh mất, sau khi xong đám, mẹ người yêu gọi tôi lại và hỏi anh ấy đi làm suốt 3 năm có để cho tôi tài sản nào không? Tôi liên tục khẳng định là không có nhưng bác ấy không tin mà nhìn với ánh mắt hoài nghi.
Hai bác đã vất vả nuôi anh ấy cả đời, tôi mà cầm cuốn sổ đỏ theo nguyện vọng của người yêu thì bất công với hai bác quá. Theo mọi người tôi có nên trả lại tài sản giá trị này cho bố mẹ anh ấy không?
4 lý do mẹ đừng bao giờ quát con: 'Đừng khóc nữa!' Cha mẹ chỉ trích con mình trước rất nhiều người vì chuyện con khóc, con sẽ cảm thấy xấu hổ. Khi lớn lên, chúng có thể cố tình kìm nén và không dám bày tỏ cảm xúc. Ảnh minh họa. Câu chuyện dưới đây sẽ khiến nhiều bậc phụ huynh phải suy nghĩ về việc cấm con không được khóc: Vài ngày trước,...