Bức tranh không có mắt Câu chuyện thức tỉnh những ông chồng bội bạc
Với 1 người đàn bà, nỗi đau lớn nhất không phải là bị phản bội, mà là không thể chăm sóc cho người mình yêu thương được nữa. Kẻ lãng quên sự hi sinh của người khác, đó là kẻ không có mắt!
Gia đình họ đã sống rất hạnh phúc. Những ngày nghỉ, họ thường cho con đi chơi công viên, dạo phố. Chị dắt tay con trai đi trước, anh thong thả đi đằng sau.
Chị luôn nắm tay con thật chặt. Lúc nào chị cũng nghĩ đường phố lắm người nhiều xe, lại còn bọn trẻ mới lớn tự xưng “anh hùng xa lộ” lạng lách như điên. Cứ nhìn thấy chúng, chị vội bế con đứng nép vào bên lề đường, hoặc rẽ vào một cửa hàng nào đó chờ cho chúng đi qua.
Một lần, có chiếc ô tô suýt cán vào con chị, chị liền lăn vào che cho con. Con trai chị thoát nạn nhưng chị bị thương. Đứa con trai nhìn mẹ, khóc và hỏi: “Mẹ thương con lắm phải không?”. Chị chỉ nhìn con cười.
Sau đó, hàng xóm thấy họ ít dạo phố hơn trước. Chồng chị bị ốm nặng. Đêm khuya, không có người trông con, một mình chị lưng cõng chồng, tay dắt con vào bệnh viện. Những ngày anh điều trị, hôm nào chị cũng phải dắt con vào chăm sóc chồng.
Gia đình anh chị từng là một gia đình hạnh phúc (ảnh minh họa)
Đến bữa, chị nấu cháo rồi đánh nhuyễn, lọc kỹ, bón cho anh từng thìa. Mỗi thìa cháo, trước khi bón cho anh, chị đều đưa lên miệng thử trước, tránh cho anh bị bỏng. Khi đỡ ốm, anh rơm rớm nước mắt, nắm tay chị thật chặt: “Em thật tốt! Anh biết ơn em!”. Đứa con trai cũng rưng rưng: “Mẹ ơi, con thương mẹ!”. Chị vẫn chỉ cười, ôm con trai vào lòng.
Video đang HOT
Anh được ra viện. Cuộc sống gia đình lại trở nên bình thường. Những ngày nghỉ, cả nhà lại cùng nhau đi dạo phố. Anh còn yếu, chị vừa đi vừa đỡ anh, luôn miệng nhắc anh phải cẩn thận. Khi có ô tô đến gần, chị thường đứng trước mặt anh che chắn, đề phòng bất trắc.
Nhưng một ngày kia, không ai có thể ngờ, gia đình họ tan vỡ. Anh chạy theo cô gái khác. Cô ta trẻ hơn, hấp dẫn và khêu gợi hơn chị. Hình ảnh chị mờ dần trong tim anh. Anh thấy chị không chiều anh được như cô ta. Trong mắt anh, chị ngày một xấu.
Khi anh dọn đi, đứa con trai giữ chặt tay bố: “Tại sao bố bỏ đi? Chẳng phải bố đã khen mẹ tốt là gì?”. Người bố không dám nhìn vào mặt con. Anh ta nhắm mắt lại như để chạy trốn. Hình ảnh ấy đã ăn sâu vào trong ký ức của đứa con…
Rồi con chị khôn lớn. Cậu vẽ rất đẹp. Nhưng có điều đặc biệt, những người đàn ông cậu vẽ đều không có mắt.
Có người xem những bức tranh cậu vẽ, lấy làm lạ, hỏi: “Người này là ai vậy?”.
“Cháu vẽ bố cháu đấy!”, cậu đáp.
Người kia hỏi tiếp: “Sao cháu vẽ bố mà lại không vẽ mắt?”.
Cậu bé trả lời: “Vì bố cháu bị mù. Bố cháu không có mắt!”
Mọi điều hi sinh đều chứa đựng tình yêu lớn lao, chỉ dùng tâm hồn mới cảm nhận hết được điều đó. Đừng bao giờ làm tổn thương tâm hồn của 1 đứa trẻ, vì điều đó sẽ theo nó đến hết cuộc đời. Với 1 người đàn bà, nỗi đau lớn nhất không phải là bị phản bội, mà là không thể chăm sóc cho người mình yêu thương được nữa. Kẻ lãng quên sự hi sinh của người khác, đó là kẻ không có mắt!
Theo Blogtamsu
Mất "cái ngàn vàng" vì tin lời... thầy bói
Mấy ngày nay trông cô như người mất hồn, cô chìm đắm trong mớ suy nghĩ hỗn độn. Có nằm mơ cô cũng chẳng thể ngờ được cuộc đời mình lại có lúc bi đát như thế. Cứ nghĩ đến gã người yêu họ Sở lòng cô lại quặn đau, từng giọt nước mắt mặn chát lại thi nhau tuôn trào.
Cô biết trách ai bây giờ khi mọi chuyện đã lỡ? Trách lão thầy bói phán xét lung tung? Trách gã người yêu bội bạc? Hay trách bản thân mình quá dại dột đã tin vào lời thầy bói nên đã để mất trinh? Cô biết làm sao bây giờ khi cái quý giá nhất của người con gái chẳng còn nữa? Hàng loạt câu hỏi cứ bủa vây khiến đầu cô như muốn nổ tung vì điên đảo.
Cô sinh ra trong một gia đình gia giáo, được cho ăn học tử tế đàng hoàng. Bản tính ngoan hiền lại theo học ngành sư phạm nên trông cô lúc nào cũng như một thục nữ dịu dàng, đoan chính. Là người con gái mang nặng tư tưởng truyền thống nên dù cho đã trải qua vài ba mối tình nhưng cô chưa bao giờ cho phép mình đi quá giới hạn. Cô quan niệm cái quý giá nhất của người con gái là để trao cho người mà mình sẽ lấy làm chồng như thế chồng mới tôn trọng và yêu thương mình được.
Nhưng ở đời chẳng ai hay chữ ngờ. Dù cô đã vạch ra nguyên tắc yêu không đi quá giới hạn từ trước và luôn tôn sùng nó, nào ai biết được một cô gái như cô lại "khôn ba năm dại một giờ". Chỉ vì tin lời thầy bói mà cô đã vội vàng trao thân cho gã người yêu họ Sở.
Hè rồi, cô vừa kết thúc 4 năm miệt mài đèn sách trên giảng đường đại học. Là dịp để cô vừa nghỉ xả hơi vừa chuẩn bị hoàn tất mọi thủ tục hồ sơ cho công cuộc xin việc sắp tới. Vừa chân ướt chân ráo về tới nhà cô đã được hắn săn đón nhiệt tình bằng những lời lẽ ngọt ngào mùi mẫn của một kẻ dày dặn kinh nghiệm tình trường. Chưa đầy một tháng cô đã "đổ cái rụp" và đem lòng yêu hắn.
Nhưng ở đời chẳng ai hay chữ ngờ. Dù cô đã vạch ra nguyên tắc yêu không đi quá giới hạn từ trước và luôn tôn sùng nó, nào ai biết được một cô gái như cô lại "khôn ba năm dại một giờ".
Chỉ vì tin lời một người thầy bói mà cô đã vội vàng trao thân cho gã người yêu họ Sở. (Ảnh minh họa)
Hắn đẹp trai, công việc lại ổn định, bố lại là "quan lớn". Hắn bề ngoài lịch lãm, nói năng lịch sự. Thú thật hắn đã cho cô cảm giác yêu và được yêu hơn bất kì những người đàn ông trước đó. Hắn hứa hẹn sẽ nhờ bố xin việc cho cô, rồi hai người sẽ nhanh chóng đi đến hôn nhân.
Yêu cô, cũng như những gã trai khác hắn liên tục đòi hỏi "chuyện ấy" nhưng cô không đồng ý. Cô bảo hắn "để dành cho đêm tân hôn", hắn gật đầu nhưng mỗi lần có cơ hội là hắn lại đòi hỏi. Một ngày, hắn rủ cô đi xem bói: "Anh biết một thầy bói nói rất chuẩn, chủ nhật này hai đứa mình đi xem bói nha em". Người thầy bói mà hắn nhắc đến là người có tiếng tăm trong vùng nên cô cũng muốn đi thử một lần cho biết.
Tinh mơ ngày Chủ nhật hắn đến đón cô. Vượt hàng chục cây số cuối cùng họ cũng tới nơi cần tới. Nhà thầy bói rất đông khách nên ai đến cũng phải xếp hàng chờ đến lượt. Đến lượt cô và hắn thầy phán: "Hai đứa có duyên nợ từ kiếp trước, kiếp này sẽ là vợ chồng của nhau". Rồi thầy nhìn vào mặt cô nói: "Cô có số hưởng thụ, được nhờ chồng". Nghe thầy phán thế cô mừng như mở cờ trong bụng. Như những gì cô được biết về hắn, thì quả thật lấy hắn cô sẽ không phải lo nghĩ nhiều.
Hắn cười tủm tỉm: "Em thấy chưa, anh chắc chắn là chồng của em mà". Rồi hắn đưa cô đi ăn uống và không quên dụ dỗ cô vào nhà nghỉ cùng hắn: "Trước sau gì em cũng là của anh mà, giữ thì giữ cho anh chứ cho ai nữa". Thấy cô có vẻ ngần ngại hắn giả vờ hờn dỗi: "Hay là em không tin tưởng vào tình yêu của anh", "Chắc em còn muốn tơ tưởng đến người khác"...
Rồi chuyện gì đến nó cũng đến, cô đã trao thân cho hắn và "chắc cú" rằng hắn sẽ cưới cô như lời hắn nói và lời thầy bói phán. Hắn hả hê như một con thú khát mồi bấy lâu đã được thỏa mãn. Nhưng sau đó, hắn nhanh chóng trở mặt và chinh phục người khác. Trước khi đi hắn lộ rõ bộ mặt Sở Khanh của mình và không quên ném vào mặt cô cái cười khẩy cùng giọng nói khinh bỉ: "Tưởng gì...". Còn lại mình cô với nỗi bẽ bàng, tủi nhục.
Cô hận hắn, hận gã thầy bói và hận chính bản thân mình. Giá như cô không tin lời thầy bói, không nghe hắn dụ dỗ thì mọi sự đã không ra nông nỗi thế này...
Theo Blogtamsu
Đau đớn khi lấy phải gã đàn ông vũ phu, bội bạc Dường như số phận đã quá nghiệt ngã đối với cuộc đời chị. Cuộc đời chị rồi sẽ đi về đâu, hai con nhỏ rồi sẽ ra sao khi hạnh phúc gia đình tan nát... Chị sinh ra và lớn lên trong một gia đình thuần nông. Vì điều kiện gia đình đông con nên vừa hết cấp hai, chị xin nghỉ học...