Bức thư tình không bao giờ đúng địa chỉ!
Em rất muốn anh hiểu tình cảm của em… (Ảnh minh họa)
Anh! Chưa bao giờ em nghĩ mình lại yếu đuối đến như thế này…
Em luôn mạnh mồm nói to với mấy đứa bạn rằng, nếu em thương một ai đó thật lòng thì dù không biết rõ tình cảm người ta thế nào đi chăng nữa, em vẫn cứ sẽ thổ lộ tình cảm với người đó để họ biết, chứ không ngồi đợi chờ như mấy đứa bạn. Ừ thì nói là nói vậy, nhưng khi gặp và quen anh rồi thành bạn thân, không biết từ lúc nào em lại thích tiến tới thương anh thật lòng…
Em cũng không biết phải vậy không nữa, chỉ biết rằng hễ cứ bắt đầu nói chuyện là em phải nhắc tới tên anh, hễ cứ ra đường gần tới nơi anh sống là mắt em lại dò tìm coi thử có gặp anh hay không, luôn muốn tìm cách nhắn tin để được nói chuyện với anh… Vậy là thương chưa anh nhỉ? Thương anh hay không em tự biết rõ lòng mình rồi anh ạ, anh đừng băn khoăn hay hoài nghi gì về tình cảm chân thành của em anh nhé. Cùng học một lớp, lại cùng là bạn thân của nhau trong một nhóm, điều này như làm em không dám thổ lộ nổi tình cảm của mình với anh, vả lại em cũng sợ nếu như nhận được một lời đề nghị chỉ làm bạn thôi mà không phải là… thì cho dù em có mạnh mẽ tới đâu thì cũng không vượt qua ngay nổi cú sốc đó đâu anh à.
Anh biết không, nhiều lúc em cũng đã chuẩn bị hẳn một kịch bản tỏ tình sẵn với anh như đại loại là: kêu anh đi chơi bất ngờ và rồi sẽ dừng lại một chỗ nào đó chẳng hạn, kêu anh hãy quay mặt đi, chỉ được phép đối lưng với mặt em và rồi em sẽ từ từ bày tỏ lòng mình, bắt anh im lặng đến khi em nói xong và không được lên tiếng phản bác từ chối cũng như là đồng ý, rồi em sẽ chốt một câu: ngày mai mình lại bình thường như những ngày trước anh nhé coi như em chưa nói gì anh à. Thế đấy kịch bản tỏ tình đầu tiên em nghĩ ra là như thế đấy, em cũng chẳng biết tại sao nữa, nhưng em có thể nói nguyên nhân thế này: là do em sợ anh không chấp nhận em và em cũng sợ mất đi tình bạn thân vốn có nên em mới làm như vậy. Và chỉ có làm như vậy em mới không bị bí mật chết người này đè bẹp dai dẳng vì sợ mất anh, anh à.
Video đang HOT
Là bạn thân mà em không thể nào nắm bắt rõ được tình cảm anh dành cho em rốt cuộc là gì nữa… (Ảnh minh họa)
Và còn nhiều cách nữa mà em muốn anh hiểu tình cảm của em lắm, anh lại nghe em nói tiếp nhé. Anh còn nhớ ngày anh chuẩn bị về quê ăn tết sau những tháng ngày học hành xa quê không. Em đã chuẩn bị hết tất cả dũng khí đưa anh ra bến xe và có lẽ chắc là em sẽ ôm anh thật chặt để nói thì thầm vào tai anh bí mật to lớn đó, em hồi hộp khi ra quyết định này lắm, vì nghĩ rằng thổ lộ với anh như thế để anh có cả một thời gian nghỉ tết mà suy nghĩ về những gì em nói. Nhưng rồi tất cả những ý nghĩ thổ lộ với anh về tình cảm của em dành cho anh đều không được em thực hiện nổi, em vẫn không thể làm nổi, cá tính mạnh mẽ vốn có của em dường như cứ vào đến phút chót lại tan ra như bọt sóng vậy. Chỉ nghĩ tới điều đó thôi là em lại muốn tủi thân khóc một mình rồi.
Và rồi bên cạnh những phút giây em nghĩ tới việc cho anh biết tình cảm mà bấy lâu nay em giấu trong lòng, thì cũng có những phút giây em tự chất vấn lòng mình rằng, chẳng phải như hiện tại không tốt sao? Hằng ngày vẫn gặp anh nói chuyện cười đùa vui vẻ, tối đến được anh đưa về, và cùng nhau online nói chuyện trên mạng tiếp, nhiều lúc người ta nhìn vào còn tưởng mình là một cặp nữa đấy, đúng là hiện tại như vậy tốt lắm anh nhỉ? Anh thì vô tư biết mấy còn em thì lại đa sầu đa cảm biết bao nhiêu, tuy là bạn thân mà em không thể nào nắm bắt rõ được tình cảm anh dành cho em rốt cuộc là gì nữa, nhưng em biết nó thiên về tình bạn thân hơn và em cảm thấy hơi có chút gì đó buồn và hụt hẫng.
Anh biết không, sự vô tư của anh có một điểm làm em “ghét lắm”, những lúc đi học cùng nhau 1 bước chân anh dài biết mấy có lẽ nó phải bằng 2 bước của em thành thử ra anh luôn là người đi trước và em luôn lững thững theo sau. Anh không bao giờ quay lại để chờ em hay kêu em đi nhanh cả, anh chỉ nghĩ đơn giản rằng em luôn đi sát sau anh nên không cần phải chờ hãy gọi làm gì cho mất công. Anh chỉ biết nghĩ vậy, mà chẳng bao giờ nghĩ rằng con bé như em lại nghĩ khác. Giá như anh bước ngắn lại nửa bước của anh để cho nó bằng một bước của em thì em đã có thể đi song song cạnh anh rồi.
Khi về quê anh có hứa sẽ mua 1 con thú bông nho nhỏ để làm quà tặng vậy mà anh cũng không làm nổi, em chỉ cần một món quá dù là bé nhưng là của riêng anh tặng để em có thể nâng niu trân trọng ngắm nghía mỗi khi nhớ anh, vậy mà anh đâu có biết. Chờ đợi đến sinh nhật để anh tặng quà riêng anh lại cùng mấy đứa bạn thân hùn tiền mua 1 món quà lớn mà anh chẳng hề hay biết là mua gì chỉ biết hùn tiền vậy thôi. Em biết được điều này thì đã bật khóc đó anh, và đâu ai hiểu được, tình cảm em dành cho anh em giấu kĩ vô cùng đến bạn thân là con gái cũng không nhận ra thì sao anh vô tư như thế lại nhận ra được. Muốn trách anh quá vô tư mà cũng không trách được, nên lần này viết thư thẳng ra cho anh hiểu mà cũng đâu dám gửi cho anh chỉ biết giãi bày thế này thôi… Nhớ anh nhiều dù đang bên anh đó.
conangngongao02@gmail.com (Theo Bưu Điện Việt Nam)
Tình cũ không rủ...
Ngày xưa, cái thời học trò, tôi có một mối tình thơ, thơ lắm... (Ảnh minh họa)
Mỗi lần nghe câu này, tôi sợ phát khiếp, vì nó qua... đúng. Ngày xưa, cái thời học trò, tôi có một mối tình thơ, thơ lắm. Đó la một anh chàng hay đến nhà chở tôi đi ăn phở.
Rồi thỉnh thoảng chở tôi đi ăn bánh ướt và cháo gà ở Tân định. Anh cũng cho tôi thưởng thức nào là bò bía, mì xào giòn Hải Ký, bún bò Lê Văn Sỹ... Tóm lại, anh đã khám phá tâm hồn ăn uống của tôi một cách tường tận.
Tôi mê ăn hàng bao nhiêu, có lẽ tôi yêu anh bấy nhiêu... Anh làm thơ hay, đàn hát giỏi, chép cả đống thơ cho tôi, chữ viết anh rất đẹp... Mỗi tuần, anh viết cho tôi một bức thư tình, thư cũng lãng mạn lắm, tả tình tả cảnh đủ thứ trên trời dưới đất, có khi cũng xen vào chút chút tư duy cuộc đời... Tôi cũng thế, thư trả lời tôi toàn trích nhạc Trịnh Công Sơn... lấy lời bài hát "thay lời muốn nói". Sau này, theo mẹ đi đoàn tụ với gia đình, mối tình thơ của tôi kéo dài qua thư từ thêm một năm, rồi chấm dứt.
Đúng 10 năm sau, tôi gặp lại anh...
Gặp lại nhau, đầu tiên là kỷ niệm kéo về ào ào như thác như lũ, nhớ lại ngày xưa, tôi cứ khép mình thu nhỏ lại, nhét vào những chất chồng quá khứ, và khi khép mình như thế, người ta tự ép mình lúc nào chẳng hay biết.
Mỗi lần nghe câu tình cũ, tôi sợ phát khiếp, vì nó qua... đúng (Ảnh minh họa)
Và cũng chỉ một năm thôi, thì cái sự ép mình vỡ vụn tan tành. Nó giống như mình bị lạc đi một món đồ quý, nhưng mình vẫn sống khỏe trong những năm tháng không có món đồ đấy bên cạnh. Và khi vô tình tìm lại nó, nỗi hân hoan mừng rỡ tràn trề được một lúc, xong người ta chợt nhận ra rằng: ừ, thật ra thì không có nó, cũng có phải chết đi đâu nào.
Tuy nhiên, đâu dễ để tình yêu lại vút qua một lần nữa mà không đưa bàn tay ra níu lại?
Qua vài mối tình vắt vai hay là quấn chung quanh cổ, có lúc ấm áp, có khi cũng gai góc làm người ta khó chịu, phải quẳng chúng ra sau lưng và bước tới. Người yêu tôi hiện giờ thường noi: "Thôi nhé em, cái gì trong quá khứ, hãy để nó là kỷ niệm, vì em bây giờ không chỉ sống cho cá nhân em, cũng như anh không chỉ sống cho mình anh...". Anh sợ tôi bị "rủ" bởi một-hai-ba mối tình cũ lúc nào không hay biết. Con người ta luôn tôn cao những giá trị chưa đạt được, "con cá bắt hụt luôn là con cá to nhất" nên người ta cứ ngậm ngùi không thể quên được.
Tôi muốn nói với anh rằng: Ừ quá khứ sẽ mãi là kỷ niệm, và con người sẽ cảm thấy những gì đó còn lưu luyến bao giờ cũng thật đẹp... Nhưng chỉ đẹp vừa đủ để biết yêu quý hiện tại ngọt ngào. Đẹp còn để tôi biết rằng tình cũ, quả là đã cũ.
Theo Phụ nữ TPHCM
Có nên che giấu chuyện quá khứ? Khi đã "chiếm" được cái ngàn vàng ấy, anh ta cao chạy xa bay mà không nói với tôi một lời chia tay nào... Khi yêu, anh ta đã dụ dỗ để tôi dâng hiến sự trắng trong của mình cho anh ấy... Nhưng nào đâu ngờ, khi đã "chiếm" được cái ngàn vàng ấy, anh ta cao chạy xa bay mà không...