Bức thư nghiệt ngã con trai gửi mẹ sau 2 năm theo bố
“Mẹ ơi, con theo bố vì muốn bớt gánh nặng cho mẹ. Nhất định khi lớn lên, có thể tự kiếm tiền, con sẽ mua nhà và đón mẹ lên ở cùng con”.
Chị lấy anh khi cả hai không có gì trong tay, gia đình hai bên đều nghèo. Vợ chồng chỉ trông vào mấy sào đất cấy hái, nuôi trồng để sống qua ngày. Nghèo đói cứ bám riết lấy ngôi nhà nhỏ của đôi vợ chồng trẻ.
2 năm sau khi cưới, đứa con trai chào đời, cuộc sống của anh chị càng khó khăn bội phần. Nhiều khi con đói quá, chị cũng vì đói mà không đủ sữa cho con bú, thằng bé khóc ngặt cả đêm. Chị đành đi vay bơ gạo về nấu chắt lấy nước cho con uống.
Ngôi nhà mái lá ướt sũng khi mưa xuống, trưa nắng, mẹ con chị mồ hôi nhễ nhại không ngủ nổi khi nắng chiếu rọi như đứng ngoài trời. Khổ quá, anh chị bàn với nhau để anh lên thành phố kiếm việc, kiếm tiền gửi về cho mẹ con bớt khổ.
Hai tháng đầu, chưa có việc làm ổn định, chị đành đi nhặt từng củ khoai, củ lạc về nấu để mẹ con sống qua ngày. Sau đó, anh được nhận vào làm bảo vệ cho một nhà hàng, lương không cao nhưng nhờ chắt bóp, tiết kiệm, số tiền gửi về cũng đủ cho mẹ con chị không còn phải chạy ăn từng bữa nữa.
Nhờ được bà chủ nhà hàng tin cậy, lương anh tăng đều, mẹ con chị ở nhà ngoài ăn uống cũng tiết kiệm được một khoản kha khá. 2 năm sau đó cất được nhà mái ngói, không còn ủ dột, không còn nắng nôi mỗi khi trời chuyển tiết. Thằng con cũng được ăn uống đầy đủ hơn.
Chồng chị đột nhiên bặt vô âm tín khiến mẹ con chị quay cuồng trong cuộc sống mưu sinh. Ảnh minh họa.
Hạnh phúc tưởng chừng sẽ mỉm cười với gia đình nhỏ khi số tiền anh gửi về ngày một nhiều hơn, nhưng rồi đột nhiên, anh mất tích không một tin tức gì. Không còn nhận được tiền anh gửi về, anh cũng biệt vô âm tín, mẹ con chị lại trở về những ngày tháng cơ cực.
Video đang HOT
Những ngày đó, để có đủ tiền cho con đi học và ăn uống hằng ngày, chị nhận làm thuê bất cứ việc gì mà người ta mướn. Từ cày, cấy thuê đến chẻ củi. Thằng con chị thương mẹ vất vả luôn tranh thủ đi mò cua, bắt cá giúp mẹ.
Mẹ con chị cứ thế rau cháu nuôi nhau qua ngày. 6 năm sau ngày biệt tích, anh đột ngột xuất hiện với vẻ ngoài hào nhoáng khiến ai trong làng cũng ngỡ ngàng. Chiếc xe hơi bóng loáng đỗ xịch ngay đầu làng, anh mặc bộ comple đen bóng, tóc chải mượt đi cùng người vợ có phần đứng tuổi hơn ăn vận sang trọng về nhà chị.
Tiếng chó sủa liên hồi, thằng bé ríu rít chạy ra đón bố. Chị trông thấy anh và người phụ nữ lạ vào nhà mình mà không thốt nên lời.
Rót nước mời hai con người đó, anh bảo về để làm thủ tục ly hôn. 6 năm trước anh được người phụ nữ ấy, chính là bà chủ nhà hàng quan tâm cưu mang và sống chung với nhau. Giờ anh đã thay bà ta làm chủ chuỗi nhà hàng, khách sạn lớn ở thành phố. Anh muốn bỏ người vợ già nua, nghèo đói ở quê để chính thức làm chồng người đàn bà giàu sang đó.
Thằng con trai không rõ trước đó được anh hứa hẹn gì mà cười tươi, bám bố lắm. Nghe đâu người đàn bà đó không sinh được con nên anh muốn dẫn thằng bé lên sống cùng và chăm nuôi nó nên người.
Ngày ra tòa, khi được hỏi chọn sống với mẹ hay bố, thằng bé đã nhanh nhảu chọn sống cùng người bố giàu sang. Chị đau đớn tột cùng. Trong phút chốc chị mất cả chồng lẫn con. Đứa con chị nuôi bao năm nay có thể bỏ mẹ theo bố chỉ vì bố nó giàu sang, có nhiều tiền.
Chị muốn chết đi cho khỏi kiếp đọa đầy, đau khổ. Nhưng rồi, sau 1 tuần nằm mê man bỏ ăn, chị quyết sống để chứng kiến con chị trưởng thành rồi mới nhắm mắt ra đi được.
Lá thư nghiệt ngã con trai gửi về khiến chị nhòa trong nước mắt. Ảnh minh họa.
Sau đó, hàng tháng, có một người giấu tên gửi tiền về cho chị. Chị không rõ ai gửi cho mình, chỉ biết mỗi lần cầm chứng minh thư ra bưu điện, chị lại nhận được 15 triệu đồng và chị gửi lại vào sổ tiết kiệm. Chị không tiêu một đồng nào vì nghĩ rằng, có ai đó gửi nhầm và không phải là tiền mình kiếm ra, nhất định chị sẽ không động vào. Nếu nhỡ một ngày ai đến đòi, chị sẽ trả hết lại cho họ.
Rồi 2 năm sau, chị nhận được một lá thư cùng tấm thiếp vẽ ngọn đèn dầu bên ngoài. Ngọn đèn quen quá, đó chính là ngọn đèn chị thắp mỗi tối cho thằng bé học bài. Mở lá thư ra, từng dòng chữ con viết khiến chị nhòa nước mắt.
“Mẹ ơi, con xin lỗi vì làm người con bất hiếu của mẹ. Ngày hôm đó, con biết mẹ sẽ khóc và đau khổ lắm. Nhưng con không muốn làm gánh nặng cho mẹ nữa. Con không muốn nhìn thấy cảnh mẹ nhịn nhường cơm cho con ăn nữa.
Ngày hôm đó, con quyết định theo bố vì chỉ có bố mới có thể nuôi con ăn học. Nhất định, khi học xong đại học, kiếm được tiền rồi con sẽ mua nhà và đón mẹ lên sống cùng. Con không thể sống có đạo lý với người bố tệ bạc bỏ rơi mẹ con mình mấy năm trước được. Nhưng nhất định con sẽ bù đắp cho những ngày mẹ sống khổ, côi cút ở quê.
Số tiền hằng tháng mẹ nhận được chính là tiền bố cho con tiêu xài. Con chỉ về ăn cơm ở ngôi nhà đó chứ không tiêu vào một đồng nào. Mẹ hãy sống thật tốt và chờ ngày mẹ con mình đoàn tụ nhé.
Con trai thương yêu,”
Theo Nguoiduatin
Em bỏ chồng sắp cưới vì tôi mà vẫn bị tôi phụ bạc
Em từ chối một người yêu thương, giàu có hơn tôi để quay lại mà rồi tôi đẩy em rơi xuống vực lần nữa.
Ảnh minh họa
Tôi và em cùng quê miền Trung, tôi lớn hơn em ba tuổi. Khi em vào năm hai đại học là lúc tôi sắp ra trường. Em không xinh nhưng dễ thương, dễ gần và tính hơi trẻ con, chúng tôi quen nhau khi em vào ở cùng một chỗ trọ. So với bạn bè cùng phòng em nổi bật hơn về hình thức cũng như học hành, các năm đại học hầu hết em đều được học bổng.
Sự thật tôi chẳng có ấn tượng nhiều về em, em không phải mẫu người của tôi nên tôi chỉ xem em là một người em không hơn không kém. Tôi cảm nhận được em có tình cảm đặc biệt với mình nhưng có lẽ vì em biết không phải đối tượng của tôi nên xem tôi như một người anh trai, em cũng không để lộ ra cảm xúc gì. Em dễ thương nên rất nhiều người theo đuổi, một người bạn cùng phòng của tôi cũng yêu em nhưng em chưa trả lời ai, chẳng biết em có tình cảm với họ hay không?
Tôi sinh ra ở miền Trung nhưng bố mẹ chuyển vào Sài Gòn sinh sống nên bản thân rất ít về quê. Em thì khác, bố mẹ vẫn ở quê nên những dịp tết vẫn về nhà. Năm đó em vào Sài Gòn sớm hơn mọi người, chúng tôi nói chuyện và tôi ôm em, thật lòng không biết vì sao làm như vậy. Em có thắc mắc nhưng tôi đã xin lỗi và xem như không có chuyện gì xảy ra. Sau chuyện đó em cũng trả lời thẳng thắn với bạn tôi là em không yêu cậu ấy.
Em rất yêu tôi, có thể nhịn ăn để mua quà cho tôi nhân dịp sinh nhật. Ngược lại không bao giờ tôi nhớ sinh nhật em, cũng không hoa, không quà... Rồi tôi làm xa em 100 km, một hai tuần mới về thăm em, chúng tôi vượt quá giới hạn. Một lần bất cẩn em dính bầu, khi ấy em mới ra trường và đi làm không lâu. Tôi đã động viên em bỏ đứa bé với lý do bố mẹ mình không thể chấp nhận như vậy được. Em đồng ý, khóc rất nhiều, dằn vặt cũng nhiều. Tôi cũng vậy, thấy thương em lắm.
Rồi tình cảm giữa chúng tôi xa dần, không còn dẫn em về nhà, không đưa em đến chỗ thân quen nữa. Em nhận thấy được điều đó, nói lời chia tay sau một năm chuyện đó xảy ra và quyết định lấy chồng. Chồng tương lai của em là một người khá giả, lo lắng cho em đầy đủ về vật chất và là bạn của anh trai em. Trước khi chia tay, chúng tôi gặp nhau, em đưa lại cho tôi những kỷ vật thời gian yêu nhau. Tôi không thể tin được là em khổ và khóc vì mình nhiều như vậy.
Trong suốt ba năm yêu tôi, em chưa một lần cảm thấy hạnh phúc, chưa nhận được lời nói "Anh yêu em" từ tôi. Tôi đã khóc như một đứa trẻ, không còn suy nghĩ gì nhiều, chỉ nghĩ phải giữ em lại, sẽ cưới em, bù đắp cho em, không để em đi như vậy. Nhờ sự tác động của bạn bè nên lại gặp được em, xin em cho cơ hội. Tôi muốn lấy em, muốn cuối năm sẽ nói chuyện với bố mẹ về chuyện của hai đứa. Lại một lần nữa em đặt niềm tin vào tôi, nắm tay tôi, tin tưởng rằng tôi sẽ mang lại hạnh phúc cho em.
Nhưng tôi không làm như những gì đã hứa, em quay đi từ chối một người yêu thương, giàu có hơn tôi để quay lại với tôi. Tin tưởng là thế mà rồi tôi lại đẩy em rơi xuống vực lần nữa. Em mang thai lần thứ hai, lần này do một phần lỗi của tôi mà em bị sẩy. Em đau khổ, mệt mỏi và xuống cân thấy rõ. Đáng ra lúc đó tôi phải ở bên lo lắng thì sau ba tháng từ khi chuyện đó xảy ra tôi lại đi quen người con gái khác (dĩ nhiên tôi cũng không yêu người con gái này, chia tay ngay sau đó vì không muốn gây thêm đau khổ cho ai khác).
Tôi cũng chia tay em, thật ra làm như vậy để em rời xa mình. Em đau khổ, không hiểu tại sao tôi làm như vậy. Tôi biết mình có lỗi với em, biết tuổi thanh xuân của em đã dành hết cho tôi, cũng biết bản thân mình tồi tệ vô đạo đức nhưng phải làm sao khi không còn tình cảm với em? Nếu lấy vì trách nhiệm sẽ khiến em khổ suốt đời. Em đã đi bên cuộc đời tôi tám năm, giờ em 30 tuổi, cơ hội ít đi, phải làm sao để bù đắp cho em, làm thế nào để chuộc lỗi với em? Thật lòng tôi rất mong em được hạnh phúc. Mong các bạn cho tôi lời khuyên.
Theo VNE
Trả giá đắt cho việc ruồng rẫy vợ con để đến với nhân tình phụ bạc Tôi hối hận lắm. Tôi thật ngu ngốc, mê muội tin vào cô ta mà ruồng rẫy vợ con trong khi vợ luôn cầu xin tôi suy nghĩ lại. Có lẽ cái giá tôi phải trả cho việc ngoại tình của mình là vậy. Vợ ơi! Vợ có thể tha thứ, cho anh một cơ hội sửa sai được không? (ảnh minh họa)...