Bức thư gửi cho cô gái mang vỏ bọc mạnh mẽ: Khi đã đủ yếu đuối, hãy tìm đến một bờ vai
Anh biết em nghĩ gì, anh hiểu em cảm thấy thế nào, nhưng sau cùng em vẫn luôn chọn cách cô đơn trong vỏ bọc mạnh mẽ của mình.
Gửi em,
Nếu đây là lần đầu tiên em nhận được bức thư này, thì cũng có nghĩa hàng trăm bức thư khác anh từng viết vẫn đang nằm ngổn ngang trong chiếc hòm cũ kĩ.
Hoặc cũng có thể, số thư kia đã được phân phát đều cho tất cả các cô gái đang cũng đang trong tình trạng giống em.
Em là cô gái với tư tưởng độc lập và tâm hồn mạnh mẽ. Nhớ những buổi lao động ở trường, dáng em nhỏ nhắn ôm chiếc thùng nặng trịch che ngang cả mặt lướt qua tụi con trai đầy kiêu kì. Để rồi chúng nó cười ồ lên khi em ngã sóng soài trên nền đất do không thấy đường đi. Em không nói gì, đứng thẳng dậy rồi đáp lại bằng một tràng cười giòn giã hơn thế, khiến chúng nó bốn mắt nhìn nhau vì nhỏ này thật “dị”.
Ảnh minh họa.
Khi ở nhà, em khiến anh nhiều lần hú hồn với cách mix đồ “lởm chởm” tạo nên những tổ hợp “khủng bố” mà cho đến giờ anh vẫn chưa thể quên được. Anh nhớ nhất, cô gái bé nhỏ ấy đã cắt đứt cuộc cãi vã như cơm bữa của bố mẹ và yêu cầu họ hãy li hôn rồi thẳng thừng bỏ ra khỏi nhà.
“Con sống được là nhờ bố mẹ, nhưng cuộc đời con sẽ không sống chỉ vì hai người. Vì thế con không cần ai phải lấy con ra để làm lý do duy trì cho cuộc sống của họ”.
Rời xa bố mẹ, em vừa học vừa làm. Bận tối mắt tối mũi là vậy mà em vẫn hào hứng khoe với anh nay được nhận học bổng này mai được giải thưởng nọ. Em yêu đời, và có một cách sống thật đáng ngưỡng mộ.
Rồi em bàng hoàng nhận tin em gái mình mất vì tai nạn giao thông khi đang trên đường đến chúc mừng chị trong lễ tốt nghiệp ra trường. Cởi bộ áo cử nhân còn chưa kịp ấm người, em khoác lên mình tấm áo trắng và đứng bần thần trong suốt tang lễ. Môi em run bần bật, nhưng vẫn cố kìm nước mắt.
Video đang HOT
Ảnh minh họa.
Một năm sau, em xin được công việc như ý bằng chính năng lực của mình. Cứ hễ tan tầm, em lại gọi anh tạt qua để nghe em kể lể đủ chuyện trên trời dưới biển, hay đôi khi chỉ là vu vơ một vài câu hát. Em vẫn thế, vẫn vẹn nguyên cái chất “quái dị” trong tính cách, nhưng lại phảng phất một nỗi buồn theo thời gian mà em luôn tự gói ghém trong cái thế giới riêng của mình.
Anh ngỏ lời yêu em, và bao nhiều lần nói ra là từng đấy lần bị em từ chối. Em nói không thể sống thiếu anh, nhưng cũng không cần anh phải vì em mà làm bất cứ điều gì. Em ghét sự ràng buộc, vì khi sợi dây càng thắt chặt khoảng cách giữa anh và em, nó sẽ càng khiến cả hai ngộp thở và chỉ biết vùng vẫy trong vô vọng.
Và vì em quá đủ độc lập và dũng cảm để đương đầu với thế giới này – một mình.
Anh quyết định bỏ đi khi em cương quyết không đến với anh. Sang một miền đất mới, anh đi nhiều hơn, học hỏi nhiều hơn, và hàng ngày giữ thói quen viết những bức thư như thế này vậy. Anh không biết mình sẽ đi đến bao giờ, kế hoạch sắp tới sẽ là gì cho tới khi anh nghe tin em đang nằm viện tiếp nhận hóa trị vì căn bệnh ung thư giai đoạn cuối.
Ảnh minh họa.
Anh đã mường tượng trước cảnh em một lần nữa lại gượng cười và giấu giếm nỗi đau một mình. Nhưng em đã òa khóc như một đứa trẻ khi gặp lại. Lần đầu tiên em cho anh thấy bộ dạng yếu đuối thật sự.
“Em sợ chết. Nhưng em biết mình không tránh khỏi. Em đã nghĩ mình có thể sống mà không phải dựa dẫm vào ai, nhưng điều này thực sự đã quá tầm với rồi. Liệu có quá ích kỉ khi bây giờ em mới muốn có anh bên cạnh?”
Anh nhìn em, cười đầy mãn nguyện.
Cô gái nhỏ, em đã gắng gượng đủ rồi, và giờ thì em cần một bờ vai…
Theo Afamily
Điều mạnh mẽ nhất em làm được chính là không rơi nước mắt vì anh
Đôi khi, em cảm thấy mệt mỏi với cuộc sống hiện tại, nhưng em vẫn tự nhủ bản thân gồng mình để đối mặt với tất cả. Để rồi, trong đêm khuya thanh vắng trái tim em lại rỉ máu...
Anh - người đã từng quan trọng nhất trong cuộc sống của em. Chính anh đã mang lại cho em niềm vui, nụ cười và niềm hạnh phúc bất tận. Khi đó, em chẳng mong chờ điều gì hơn thế.
Rồi một ngày, anh quay lưng bước đi... Em vẫn hy vọng chúng mình có thể tái hợp, anh sẽ quay về...
Nhưng rồi, em cứ chờ anh trong vô vọng. Em đã thầm mong, anh sẽ vì em một lần. Bao nhiêu người khuyên em nên ngừng chờ đợi nhưng em vẫn mơ mộng: "Nhất định anh sẽ quay về", để rồi trái tim em đóng băng. Biết bao nhiêu người tỏ tình, dõi theo nhưng em mặc kệ, em không chịu thừa nhận mình là kẻ bị "bỏ rơi".
Nhiều lần nước mắt ướt bờ mi nhưng em vẫn cố giấu kín, em tự nói với bản thân không được khóc, không được thương nhớ anh, nhưng thực ra nước mắt em đã chảy vào trong, nó khiến trái tim nghẹt thở. Em buồn, em đau đớn lắm anh à!
Em luôn tỏ ra mạnh mẽ thậm chí không cho phép mình yếu đuối trước bất kỳ ai, để rồi bao buồn đau tổn thương, em cất giấu trong lòng chẳng bao giờ để ai biết.
Điều duy nhất em làm được đó chính là không rơi nước mắt vì anh (Ảnh minh họa).
Nhiều lúc, em thèm được nghe anh nói, em muốn dựa vào bờ vai rộng lớn của anh để quên đi bao ưu tư, mệt mỏi... nhưng em biết, anh chẳng còn cần em nữa rồi.
Cuộc sống ở nơi đô thị phồn hoa cực nhọc, đôi khi mệt mỏi rã rời. Em chẳng còn biết dựa vào ai, tin vào bất kỳ điều gì. Em tự gồng mình cố gắng nhưng em biết, đó chỉ là lời nói, ẩn sâu trong tim em là bao niềm đau câm nín.
Ngày trước cạnh em còn có anh. Mỗi khi em mệt mỏi, mỗi khi em rơi nước mắt anh đều ôm em vào lòng và nói: "Nín đi em, có anh rồi" nhưng giờ đây, em chẳng còn anh, chẳng còn ai ở cạnh mình.
Em ước, giá như em giữ anh lại bên cạnh mình, giá như em nắm tay anh khi anh quay lưng, biết đâu tình mình vẫn còn... "Em sai rồi anh à! Đừng im lặng, đừng để em lại một mình được không anh?", đó là điều em muốn nói với anh trong lúc này đây...
Nhưng... em biết, giờ đây, cạnh anh đã có người khác, em chỉ là một người nuối tiếc quá khứ. Những ngày tháng qua em đã cố gắng vì điều gì em cũng không rõ nữa! Cái cảm giác vô chừng vô định đó cứ bám riết không thôi.
Em là kẻ lạc lõng...
Em là kẻ cô đơn giữa hàng triệu con người trong cõi nhân gian này.
Vậy đó, em mải miết đuổi theo sự mơ hồ, để nhận về lạc lõng.
Em loay hoay tìm về ngày cũ, rồi nhận lấy chơi vơi.
Em cứ thương mãi một người không thuộc về mình
Và... em đang cô đơn!
Theo Eva
Đừng gắn cho đàn bà cái mác kiên cường, bởi khi mệt mỏi họ vẫn cần một bờ vai để dựa Gồng mình mạnh mẽ như vậy, mệt mỏi không? Đàn bà suy cho cùng luôn muốn có một người đàn ông để nương tựa trong những ngày mỏi mệt. Mạnh mẽ đến đâu, đàn bà vẫn chỉ là phái yếu Dù vô tình hay hữu ý, dù sự mạnh mẽ của đàn bà dù gai góc và hoàn hảo đến đâu, thì sâu...