Bức thư của bà cụ 83 tuổi là điều bạn nên đọc mỗi ngày
Ở độ tuổi này, điều bà thấy hối tiếc là đã không thường xuyên nói với chồng và bố mẹ mình rằng bà yêu họ như thế nào.
(Ảnh minh hoạ).
Cuộc sống là một cuộc đua đối với một số người: một cuộc chạy đua để thăng chức trong công việc, để có một thân hình hoàn hảo, để đạt được doanh số bán hàng tháng đầu năm. Theo đuổi những guồng quay “điên cuồng” này, chúng ta không có phút nghỉ ngơi, nhìn xung quanh và nói: “Cuộc sống thật đẹp!”. Có thể cảm giác hài hòa này không bao giờ đến, và đôi khi nó đến khi đã quá muộn. Chẳng hạn như đó là khi bạn 83 tuổi.
Một bức thư được gửi từ một bà cụ cho người bạn của bà ấy với ngụ ý “càng sớm càng tốt, trước khi đã muộn” có thể là thông điệp ý nghĩa với bạn. Hãy viết lại dòng cuối cùng của bức thư trên giấy ghi chú và đặt ở nơi mà bạn có thể nhìn thấy nó mỗi ngày.
Bertha thân mến,
Tôi đang ngồi trong sân vườn và tận hưởng góc nhìn không thấy bị làm phiền bởi cỏ dại trong vườn. Tôi dành nhiều thời gian hơn cho gia đình, bạn bè và ít làm việc hơn.
Bất cứ khi nào có thể, cuộc sống nên là một chuỗi trải nghiệm để thưởng thức, không phải để chịu đựng. Tôi đang cố gắng để nhận ra những khoảnh khắc này và yêu mến chúng.
Video đang HOT
Tôi không “tiết kiệm” bất cứ thứ gì; chúng tôi sử dụng những thứ đồ tốt của mình cho mọi sự kiện đặc biệt như làm rơi tiền hay khi bông hoa huệ đầu tiên bung nở.
Tôi mặc chiếc áo khoác đẹp của mình đi chợ. Lý thuyết của tôi là nếu tôi trông sang trọng, tôi có thể mua được một túi hàng tạp hóa với giá 28,49 USD.
Tôi không để dành nước hoa cho các bữa tiệc đặc biệt, mà xịt nó khi tới gặp nhân viên ngân hàng.
“Một ngày nào đó” và “một trong những ngày này” đang mất dần trong vốn từ vựng của tôi. Nếu nó có giá trị nhìn thấy, nghe thấy hoặc làm, tôi muốn xem, nghe và làm ngay bây giờ.
Tôi không chắc những gì người khác đã làm nếu họ biết rằng họ sẽ không còn ở đây cho tới ngày mai mà tất cả chúng ta phải chấp nhận. Tôi nghĩ họ sẽ gọi các thành viên trong gia đình và một vài người bạn thân đến. Họ cũng có thể đã gọi điện cho một vài người bạn cũ để xin lỗi và sữa chữa lỗi lầm trong quá khứ. Tôi thích nghĩ rằng họ sẽ đi ra ngoài để ăn đồ Trung Quốc hoặc để làm bất cứ thứ gì mà họ yêu thích. Tôi đoán như vậy! Tôi sẽ không bao giờ biết.
Đó là những điều nhỏ nhặt còn lại mà sẽ làm cho tôi tức giận nếu tôi biết khoảng thời gian của mình có giới hạn. Tức giận bởi vì tôi đã không viết một số điều mà tôi định viết trong những ngày này. Tức giận và hối tiếc vì tôi đã không nói với chồng tôi, bố mẹ tôi rằng tôi thực sự yêu thương họ một cách thường xuyên.
Tôi đang cố gắng rất nhiều để không “tiết kiệm” bất cứ điều gì có thể đem đến tiếng cười và ánh sáng cho cuộc sống của chúng tôi.
Và mỗi sáng khi mở mắt, tôi tự nhủ rằng đó là điều đặc biệt. Mỗi ngày, mỗi phút, mỗi hơi thở thực sự là một món quà từ Đức Chúa trời.
Có lẽ cuộc sống của chúng ta là một bài hát khác với những gì chúng ta muốn. Nhưng miễn là chúng ta ở đây, chúng ta vẫn có thể nhảy múa.
Theo Ngoisao.net
Với mình, hạnh phúc giản dị vô cùng khi ngắm chiếc khăn hơn 20 năm của bố tặng mẹ
Đêm hôm rét căm căm, bố mình đạp xe đạp suốt 30km đi mua thuốc về cho mẹ. Khi bố về đến nhà, tay chân đã tím tái và run lẩy bẩy vì quá mệt.
Quen nhau 1 năm, bố mình dẫn mẹ về thành phố ra mắt ông bà nội. (Ảnh minh họa)
Mình là độc giả quen thuộc của mục. Hàng ngày vào đọc những dòng tâm sự của các bạn, mình cảm thấy có những tâm sự khiến mình rất đồng cảm và cũng có những bài viết thật sự khiến mình xúc động. Hôm nay, nhân dịp ngày đặc biệt kỷ niệm 30 năm ngày cưới của bố mẹ, mình cũng muốn với các bạn câu chuyện tình yêu giản dị nhưng rất ý nghĩa của bố mẹ mình.
Bố mẹ mình kết hôn cách đây 30 năm. Mình từng nghe bố kể về chuyện tình cảm của bố mẹ. Ngày ấy mẹ mình là cô giáo vùng quê nghèo, còn bố là bác sĩ giỏi từ thành phố về nông thôn làm việc với ước muốn chữa bệnh cho người nghèo.
Vùng quê của mình cách đây 30 năm còn thiếu thốn vật chất rất nhiều. Học sinh đi học không có được ăn no, mặc ấm nên thường xuyên bị những trận sốt rét hay dịch bệnh tấn công. Nhiều lần đến trường học phát thuốc miễn phí, bố mẹ mình gặp nhau và 2 người đã nảy sinh tình cảm từ những lần đầu tiên gặp gỡ.
Lúc đầu, ông bà không đồng ý để bố mình lấy vợ miền quê. Nhưng rồi sự chân chất của mẹ đã khiến ông bà gật đầu. Trời không chịu đất thì đất phải chịu trời mà.
Mình may mắn vì sinh ra trong gia đình đầy tình yêu và tiếng cười. Suốt 30 năm gắn bó bên nhau, bố mẹ mình chưa từng xảy ra xích mích lớn. Mình còn nhớ ngày ấy mẹ bị ốm nặng, thuốc để truyền cho mẹ lại thiếu và phải lên bệnh viện tỉnh mới có.
Đêm hôm rét căm căm, bố mình đạp xe đạp suốt 30km đi mua thuốc về cho mẹ. Khi bố về đến nhà, tay chân đã tím tái và run lẩy bẩy vì quá mệt. Vậy nhưng nhìn thấy mẹ, bố vẫn lao vào lấy nước nóng để mẹ uống thuốc. Có lẽ nhờ thuốc bố mang về và cả tình yêu của bố mà mẹ mình rất nhanh khỏi bệnh.
Mẹ mình có chiếc khăn đã sờn cũ nhưng mình để ý, mùa đông năm nào mẹ cũng lôi ra để quàng dù bố và mình mua cho mẹ chiếc khác mới hơn. Thủ thỉ mãi, mẹ mới kể đó là món quà kỷ niệm 10 năm ngày cưới của bố. Khi ấy bố mẹ vẫn còn nghèo lắm, chiếc khăn bố mua về có giá đắt bằng cả tháng gạo ăn. Mẹ tiếc nhưng không nỡ trả lại, từ đó cũng không cho bố mình tặng bất cứ món quà nào khác.
Vậy mà về sau mình mới biết, chiếc khăn ấy đắt gấp 3 lần so với số tiền mẹ biết. Mẹ mình làm nghề giáo nên thường viêm họng vào mùa đông, vì thế bố đã đi làm thêm để dồn tiền mua cho mẹ chiếc khăn thật ấm và bền như thế.
Sống với nhau 30 năm, bố mẹ mình đã hiểu và yêu thương nhau như thế. (Ảnh minh họa)
Hôm trước trời trở lạnh, mình và bố giấu chiếc khăn ấy đi vì nó đã không còn ấm như trước và cũng muốn mẹ dùng khăn mới. Nhưng khi mẹ mình trở về, mở tủ ra và không còn thấy chiếc khăn cũ nữa, mẹ rơm rớm nước mắt. Không nỡ để mẹ buồn lâu, mình giả vờ thấy chiếc khăn và đưa cho mẹ. Nhìn thấy chiếc khăn, mẹ mình quàng ngay vào cổ và nói mình tuyệt đối không được bỏ chiếc khăn ấy. Đó là món quà mà bố đã giấu mẹ đi làm thêm và tốn rất nhiều tiền mới mua được.
Thì ra mẹ biết bố đã vất vả thế nào nhưng lại không nỡ nói vì sợ đụng đến lòng tự trọng của bố. Sống với nhau 30 năm, bố mẹ mình đã hiểu và yêu thương nhau như thế. Được chứng kiến bố mẹ khỏe mạnh và vui vẻ với ngôi nhà nhỏ, mình thấy hạnh phúc giản dị vô cùng. Có lẽ trên đời này còn rất nhiều hoàn cảnh éo le, khó khăn. Nhưng cũng không thiếu những tình yêu vẫn luôn bền vững theo năm tháng giống như bố mẹ mình phải không các bạn?
Theo Afamily
Có mẹ tàn tật, bố tâm thần nên cô gái thuê người đóng giả bố mẹ mình trong ngày cưới Bố mẹ chồng vội quay ra nhưng họ lập tức trợn tròn mắt và cả người đàn ông kia cũng há hốc miệng ngạc nhiên:"Ơ...ông bà chủ.." Hằng nghe xong giật mình kéo áo ông ta:"Ông điên à? Ông đóng vai bố tôi cơ mà." ảnh minh họa Ban đầu, để yêu được Minh, Hằng đã vô cùng vất đấu đá với nhiều...