Bức thư chỉ dành cho em!
Em biết chờ đợi là thụ động lắm, là mong manh nhưng em vẫn đợi.
Hôm nay em lại viết nhật ký, những trang nhật ký về anh – thói quen thường ngày của em đấy! Những trang nhật ký không rõ thời điểm bắt đầu và cũng không hứa hẹn lúc nào sẽ dừng lại. Từ khi anh thoáng qua, khi em thấy anh, nhìn anh, em bắt đầu viết miên man về một người!
Yêu anh chăng? Nhiều lần em đã tự hỏi như thế. Em đã từng ngồi nghe một bản nhạc hàng chục lần và nhớ về anh. Em đã từng đứng lặng trong vô thức chỉ để chờ đợi ánh mắt ấy. Em biết chỉ là em đơn phương thôi… em lặng thầm, em chờ đợi, hy vọng và… Có bao giờ anh cảm nhận được tình cảm của em? Em thường tự bảo lòng là hãy bày tỏ tình cảm của mình cho anh biết nhưng em không có đủ dũng cảm để đối mặt với ánh mắt ái ngại và lời xin lỗi của anh. Thà rằng em cứ hy vọng như thế, em mơ mộng, sống trong thứ hạnh phúc ảo do em dựng nên còn hơn là phải đối mặt với những điều mà em mong là sẽ không bao giờ xảy đến.
Cứ mỗi lần anh thoáng qua, em lại hy vọng, em vui, em nghĩ nhiều thứ lắm…Nhưng khi anh lạnh lùng, không nhìn em, vội lướt qua thì em lại quặng thắt. Em thường nghe những người đang yêu dùng những từ như: đau khổ, đau thắt, như xát muối vào tim… lúc đó em đã cười. Em cười sao họ “sến” quá. Nhưng bây giờ em lại đang có những trạng thái “sến” đóvì anh. Trước đây, em thường khóc cho những gì đã đến, đã qua và cảm thấy hối tiếc nhưng từ khi anh xuất hiện em bắt đầu biết khóc cho những gì chưa và có lẽ không đến được cùng em. Em đã từng hứa với lòng là sẽ để một ai đó lặng thầm yêu chứ chẳng bao giờ lặng thầm yêu ai nhưng bây giờ anh đã làm thay đổi tất cả. Em sợ… sợ nhiều thứ… em sợ một ngày đang dõi theo anh, đang chăm chú dõi theo ánh mắt ấy, bỗng thấy ánh mắt ấy nhìn vào ánh mắt ai? “ Người thứ ba lặng thầm” – em sợ vai trò đó và em sợ một ngày em là người đó anh à!
Một buổi chiều em bất giác chơi trắc nghiệm, một câu hỏi làm em lúng túng:
Khi yêu thầm một người, bạn sẽ:
a- Tiến tới để nhanh chóng phát triển
b- Giậm chân tại chỗ để cảm thấy an toàn
c- Lùi lại một bước để xóa đi nhiều thứ
Video đang HOT
Dù trên tất cả em muốn anh hiểu được tình cảm của em (Ảnh minh họa)
Và cuối cùng, suy nghĩ nhiều lắm, nhưng em cũng lại chọn đáp án b anh à! Em tự cảm thấy sao mình quá hèn nhát, em không dám tiến cũng chẳng muốn lùi. Em không xứng đáng để yêu một người phải không anh? Em biết chờ đợi là thụ động lắm, là mong manh nhưng em vẫn đợi, em vẫn tin và hy vọng dù biết không thể! Thật sự em là người ghét miễn cưỡng anh à! Nhưng bây giờ em đang miễn cưỡng lòng mình đó anh. Em đang tin một điều không thể. Em sĩ diện! Em thừa nhận, sĩ diện tốt và không tốt cho một và trường hợp và bây giờ là tốt hay không tốt hả anh? Đọc lại những trang nhật kí em không thể tin vào mắt mình… chỉ có anh…! Em đã đang và muốn viết về anh nhiều lắm, tình cảm của em dành cho anh… mặc dù em đã viết quá nhiều nhưng em vẫn không thấy đủ. Có bao giờ anh một lần muốn đọc những trang nhật kí ấy? Em nửa muốn anh biết và nửa muốn đó là những dòng tâm sự của riêng em thôi. Không biết tự khi nào mà em luôn mâu thuẫn, có lẽ là từ khi anh xuất hiện thì em đã không biết em cần gì? muốn gì? và nên làm gì?… Yêu thầm – hai tiếng sao chua chát quá anh! Em không muốn nhưng cuối cùng em đã phải như thế. Có đôi khi em thật sự không muốn khóc nhưng nước mắt tự lăn dài trên má, có đôi khi em đã nghĩ em sẽ từ bỏ… em mệt mỏi nhưng cứ mỗi lần như thế thì anh lại xuất hiện và những cảm giác ấy lại trỗi dậy… Em lại lặng thầm!
Em mệt mỏi, thực sự em chán lắm anh à. Em muốn dừng lại nhưng em chợt nhận ra đã bao giờ anh bắt đầu cùng em? Tự em bắt đầu thôi và tự em lặng thầm… Nhưng anh à, dù anh có chút xíu, có đôi chút, có nhiều hay rất nhiều tình cảm với em hay thậm chí anh ghét em đi chăng nữa… dù đôi lúc em chán, em mệt mòi và em muốn dừng lại nhưng cuối cùng những trang nhật kí của em vẫn là anh thôi!
Dù trên tất cả em muốn anh hiểu được tình cảm của em, nhưng em vẫn không thể bày tỏ anh à, em vẫn muốn những dòng tâm sự này không đến được tay anh… và em mong bức thư này chỉ dành cho em!
Chờ anh!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Em chỉ là cơn gió
Anh dạy em cách yêu, cách chấp nhận buông tay và từ bỏ.
Em - người con gái thứ 4 đến với cuộc đời, nên có thể với anh em chỉ là cơn gió thoảng qua, nhưng nghiệt ngã thay anh lại là người đàn ông đầu tiên em hò hẹn đúng nghĩa. Tình đầu nào mà không xót xa phải không anh? Bốn năm đại học, hai năm đi làm, ngoài công việc em quên mất phải trang bị vốn sống, vốn yêu cho mình. So với những người bạn cùng tuổi, có thể tạm nói là em khá thành công trong công việc và sai lầm đầu tiên của em là áp dụng quy tắc công việc vào tình yêu. Với em tìm thấy nhau trong cuộc đời này đã khó lắm rồi, nên phải biết trân trọng nó. Anh nhớ không? Em đã từng nói với anh rằng "Tìm một công việc đối với em rất dễ, nhưng để tìm một người yêu mình rất khó, vì vậy, chỉ cần tình yêu anh dành cho em đủ lớn, em hoàn toàn có thể từ bỏ ở đây, để về quê bắt đầu lại từ đầu", sai lầm tiếp theo của em là đã từ bỏ niềm đam mê vì một người đàn ông.
Em ngây ngất với những lời nói ngọt ngào, những lời hứa, những cử chỉ dịu dàng và cảm xúc của tình đầu đã vội lấp đi những nghi hoặc trong em, ngay cả khi em bước chân vào khách sạn cùng anh.
"Năm sau, em về quê làm vợ anh nhé!". 30 ngày là quá nhanh, nhưng anh thật sự đã nói với em như vậy. Anh đã không hề nói dối, chỉ là anh lặng im bước ra đi mà thôi.
Những ngày đó, giờ nghĩ lại em gáy vẫn còn lạnh ngắt! Ngày từng ngày em sống tạm bợ như tầm gửi đang bám vào một cái cây mục ruỗng. Tất cả như đang "bứt một chiếc lá non để nhựa ứa trên cành".
Khi em gái anh vô tình kể về quá khứ của anh, về những người con gái đến trước em và câu nói môn đăng hộ đối ngày ấy, em hiểu mình không nên luyến tiếc một người đàn ông như anh. Một người đàn ông đã đến bên em nói yêu em, thương em nhưng lại không dám nhìn vào mắt em nóichia tay. Em không biết vòi vĩnh, em không đủ cáo để giữ một người đàn ông từng trải, em chỉ biết yêu anh mà quên mất rằng anh là hotboy, anh đã quá quen với việc chinh phục và đốn ngã người khác. Em đã quên. Nhưng anh à, "người đàn ông chỉ trở nên đặc biệt khi có tình yêu của người đàn bà mà thôi". Em đã tin, tin rằng anh là chim mỏi cánh và em là sân ga cuối cùng, nhưng nào ngờ chỉ là giấc mộng nửa vời.
Con người ta sinh ra có hai thứ mà người ta không được quyền chọn lựa là ba mẹ và tính cách của bản thân. Nhưng bây giờ hay sau này đi nữa, em không bao giờ oán trách ông trời đã ban cho em một người cha, người mẹ, tính cách như bây giờ. Nhà em không giàu sang, nhưng ba mẹ em vẫn cho em ăn học đầy đủ, cái nền tảng giáo dục, môn đăng hộ đối mà anh nói đến, em thấy nực cười quá anh à. Hay vì em vào khách sạn với anh quá sớm nên em dễ dãi, em hư hỏng không được dạy dỗ đàng hoàng? Xin lỗi vì đã tin và yêu anh. Anh cũng từng si mê mối tình đầu tiên, chắc anh cũng hiểu đam mê của tình đầu. Là người đàn ông tốt, xin anh đừng nói vậy, xót xa lắm!
Nhựa ứa rồi cũng khô, khẩy nhẹ và rồi nó sẽ nhú lên một chồi xanh mới phải không anh?
Em lặng yên sống, không làm phiền anh nữa từ sau cái cuộc điện thoại và tiếng nói khô khốc của anh từ đầu dây bên kia, trong khi em gọi chỉ để chắc rằng anh và điện thoại của anh không bị làm sao. Em đã cố gắng làm cho khung lịch của mình kín mít với hoạt động tình nguyện, em đăng ký lớp học mới, những club mới, ở đó, em bắt đầu cuộc sống với những mối quan hệ mới. Thời gian dần trôi, em như con thú bị thương đang gặm nhấm nỗi đau. Mỗi khi mệt mỏi và cô đơn em lại nghĩ đến cái nhìn xót xa của mẹ, giọng thở dài lo lắng của cha khi nhìn thấy đứa con gái của mình đau khổ vì một người dưng. Em thấy có lỗi, em đã làm cho ba mẹ buồn đến bao nhiêu khi để người ta nhắc đến hai từ "giáo dục" khi suốt cuộc đời ba mẹ đã tằn tiện nuôi nấng em, chỉ vì một tình yêu mù quáng mà để người ta nói đến hai từ "giáo dục", khi em trót định giá một người đàn ông quá cao.
Em ngây ngất với những lời nói ngọt ngào, những lời hứa (Ảnh minh họa)
Nhà nghèo thì đã sao, em cũng chưa bao giờ xin của ai đồng nào, bao nhiêu kẻ gạ gẫm tuổi trẻ em nhưng em nào có quên lời mẹ dạy. Cho đến bây giờ chưa bao giờ em phải hổ thẹn vì những việc mình đã làm. Nhiều lúc em băn khoăn tự hỏi, em chỉ yêu thôi chứ em có làm gì sai đâu hả anh?
Hôm nay, vô tình em đọc được một bài tâm sự của một bạn với tựa đề "10 điều em cần phải điều chỉnh", trong tâm sự ấy là những sai lầm giống như em mắc phải, nhưng bạn ấy "khôn ngoan và may mắn" hơn em vì đã rút ra những điều ấy khi người yêu còn ở bên. Nhưng không sao, em cũng đã rút ra những điều ấy, nhưng vì anh không đủ kiên nhẫn để chờ đợi, đủ yêu thương để tha thứ nên vụt mất những điều tuyệt vời nhất mà em muốn tặng cho người em yêu thương. Em đâu phải là thiên thần đâu anh?
Tình yêu nhiều hay ít không chỉ là thời gian yêu nhau mà là tình cảm dành cho nhau bao nhiêu, không phải anh đã làm gì quá đáng với em, mà là tình cảm của ta dành cho nhau là như thế nào? Nên đừng bao giờ anh nói xin lỗi, hai từ xin lỗi không đổi được tình cảm của ta dành cho nhau trừ khi tình cảm anh trao cho em là giả dối, còn nếu như tất cả đều là tự nguyện thì tại sao anh phải xin lỗi hả anh?
Giá như ngày đó, anh dám đối diện với em và nói rằng anh không còn yêu nữa, có thể em còn trẻ con, nhưng lòng tự trọng của em đủ để ôm anh một cái thật chặt và để anh ra đi, lúc đó có lẽ mọi thứ sẽ nhẹ nhàng và đẹp đẽ hơn rất nhiều. Đằng này, anh phũ với em như thể phũ một món nợ - có tàn nhẫn quá không anh?
Anh à, anh cứ nói rằng, tại sao mãi mà anh không bao giờ chạm tới được hạnh phúc thật sự, nhưng làm sao anh chạm được khi anh không dùng trái tim để yêu, mà anh chỉ dùng ánh mắt để si mê, và vật chất để dụ dỗ. Làm sao anh chạm được hạnh phúc khi anh không biết chấp nhận, không bao dung và cũng không biết tha thứ, làm sao anh hạnh phúc khi anh không biết đủ. Người đàn bà yêu anh thì anh bảo tại sao lại yêu anh, anh quá quen với việc người ta tán tỉnh anh, người đàn bà không yêu anh thì anh bảo tại sao em lạnh lùng như thế? Và khi anh tán đổ người ta, anh quay lại nói câu đầu tiên.
Có lẽ, bây giờ anh đã có đối tượng mới đúng với tiêu chuẩn của anh, nhưng anh à, hãy yêu bằng con tim anh nhé, vì chỉ có như vậy mới có thể yêu trọn vẹn một người con gái không hoàn hảo. Em là kẻ thất bại nên em không dám khuyên gì cả, chỉ là tận sâu trái tim em, vẫn mong anh hạnh phúc. Dù nước mắt có lăn dài trên má, em cũng mong sớm thấy ngày anh làm chú rể dù cô dâu bên cạnh anh chắc chắn không phải là em. Thấy anh khát khao hạnh phúc, em cũng thầm trách mình đã làm anh thất vọng. Em đành đổ cho duyên số vậy, nếu không có cuộc gọi tối hôm ấy, thì anh đã không đẩy em ra xa như thế này.
Nhưng cuộc đời làm gì cũng có lý do của nó, anh đến với em như trò đùa của số phận. Anh dạy em cách yêu, chấp nhận, buông tay và từ bỏ. Cảm ơn anh, đã giúp em hoàn thiện bản thân mình, em sẽ cố gắng sống thật tốt để khi hạnh phúc đến em sẽ không để vụt mất và người ấy sẽ yêu em với tình yêu đủ lớn để có thể tha thứ những lỗi lầm trẻ con của em.
Anh nói rằng " Anh sẽ giữ những kỷ niệm tốt đẹp của hai đứa". Ừ, thì em tin nhưng không phải tin anh mà là tin rằng mình đáng được trân trọng và yêu thương.
Mây của trời hãy để gió cuốn đi!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Lời cuối dành cho em Anh đã rât buôn khi biêt em yêu người khác mà chẳng thèm đê ý tới anh cũng như không có môt lời chia tay nào... Em à! Đã lâu rôi phải không nhỉ? Đã khá lâu rôi anh không viêt thư tay cho em như những ngày đâu yêu nhau chúng ta đã làm. Đã qua rôi cái tình yêu ngây thơ...